Yêu Gái Một Con

Chương 32




ĐOẠN CUỐI.
Sau khi Mộng Cầm ôm theo giấy tờ nhà bỏ đi thì vài ngày sau chủ mới cũng đến để đòi nhà lại.Nhất thời chịu cú sốc quá lớn Hoài Tâm không biết phải đi đâu trong người cũng không còn được bao nhiêu, toàn bộ số tiền trong túi của mình đều bị cô ta lấy đi hết.Cũng chính vì sự không cam tâm đó mà Hoài Tâm đã sa vào những cuộc ăn chơi đàng điếm, không lâu sau thì bị đuổi khỏi công ty
-Tất cả đều tại con đàn bà khốn nạn đó đã biến tôi thành ra một kẻ bệnh hoạn như bây giờ. Chán đời tôi như con thiêu thân lao vào lửa đến tỉnh ngộ thì đã quá muộn, bệnh tình chuyển nặng vô phương cứu chửa.Mọi chuyện là vậy đó, ngay lúc này chắc em cảm thấy ghê tởm tôi lắm đúng không?Em có đang cảm thấy sợ hãi muốn xa lánh tôi không?Em khỏi cần phải trả lời, tôi hiểu mà ngay bản thân tôi còn căm ghét và sợ chính bản thân mình nữa là, huống chi em đã từng bị tôi làm tổn thương.
Hoài Tâm bật cười trong nước mắt.
Tôi không ngờ con người của Mộng Cầm lại toan tính mưu mô đến đáng sợ nhưng nhờ vậy cô ta mới có thể dễ dàng qua mặt một người đàn ông xảo trá như Hoài Tâm đúng là vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn.
– Vậy sau này anh có gặp lại Mộng Cầm không ?
– Tôi luôn tìm kiếm cô ta để mà đòi nợ nhưng lại không gặp, cô ta trốn rất giỏi, đến thời gian trước tôi lại gặp cô ta trong bệnh viện, ông trời thật có mắt khi để người xấu xa như cô ta gặp báo ứng sớm, cô ta cặp với ông đại gia đó bị vợ phát hiện đánh ghen mướn người tạt axit, cả gương mặt bị hủy thân tàn ma dạy. Đúng là đời có vay có trả
Giờ đây sau khi biết rõ mọi chuyện tôi không biết mình nên vui mừng hả dạ hay giận dữ vì sự dối trá lộc lừa của Hoài Tâm mới đúng khi mà anh ta đã lừa tôi về ngôi nhà, nhưng ngược lại trong lòng tôi cảm thấy có chút gì thấy tội phải chăng là tôi đang đồng cảm xót thương cho anh ta một người không những đã phản bội tình cảm mà còn lừa gạt cả niềm tin của tôi. Ngập ngừng tôi nói.
– Nếu đã vậy tại sao anh không về quê?
Hoài Tâm nói trong nghẹn ngào tủi hổ.
– Bộ dạng của tôi bây giờ làm sao còn dám quay trở về nhà, tôi thà chết một mình nơi đất khách chứ không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình
Tôi hiểu được tâm trạng của Hoài Tâm lúc này có lẽ anh ta đang cảm thấy mặc cảm tự ti về chính căn bệnh đang mang trong người. Tôi nói :
– Tôi biết anh bây giờ không còn tha thiết về cuộc sống này nữa, nhưng anh hãy nghĩ đến mẹ của mình biết đâu ở quê bác gái cũng đang trông ngóng anh trở về.
Sự tử tế của Ngọc Châu đối với Hoài Tâm lúc này chẳng khác gì một gáo nước lạnh đang dội thẳng vào mặt.Hổ thẹn không dám nhận sự quan tâm từ người xưa Hoài Tâm liền né tránh.
– Cuộc đời tôi xem như bỏ, em không cần tội nghiệp một kẻ như tôi
Câu nói này của Hoài Tâm làm tôi cảm thấy nhói lòng, trước khi gặp lại Hoài Tâm tôi đã từng thề với lòng suốt cuộc đời này sẽ không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông phụ bác đó nhưng cho đến ngày hôm nay khi nhìn thấy anh ta thành ra thế này bao giận dữ trong tôi dường như tan biến mà thay vào đó là sự thương cảm.Có lẽ anh ta bây giờ cũng đang nhận lãnh quả báo về những việc làm đau khổ mà anh ta đã gây ra. Giờ tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn, tuy không ghét anh ta nhưng tôi cũng không bao giờ tha thứ với những gì trong quá khứ.
– Anh đừng quá bi oan hãy chuyên tâm điều trị cho tốt.Tôi có việc phải đi rồi, anh cũng nghĩ ngơi đi.
Trước khi Ngọc Châu rời đi Hoài Tâm vẫn còn một khuất mắc trong lòng không cách nào để có thể mở miệng nhưng rồi suy nghĩ về những việc mình đã làm thì cảm thấy xấu hổ tủi thẹn không còn mặt mũi để hỏi về tung tích của đứa con Hoài Tâm đành ngậm ngùi để người xưa rời đi trong ngậm ngùi tiếc nuối. Trong giây phút này Hoài Tâm mới ân hận vì đã phụ bạc người con gái tốt như Ngọc Châu, giá như thời gian có thể quay trở lại thì anh sẽ trân trọng cô nhưng làm sao có thể…
Bên phòng hồi sức Thành Trung và cả hai vợ chồng bà Kim đều đang rất lo lắng cho Hải Yến.Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào chiếc giường bệnh thì lúc này Hải Yến cũng mở mắt tỉnh dậy.
– Ba mẹ, anh Trung sao mọi người lại đông đủ hết vậy? Còn đây là đâu?
– Hải Yến cuối cùng con cũng tỉnh rồi, đây là bệnh viện con bị tai nạn xe bộ con không nhớ gì sao?
Bà Kim lo lắng nhìn sang chồng.
– Ông ơi…con gái mình đã tỉnh nhưng sao nó có vẻ như không nhớ gì hay là ông đi gọi bác sĩ vào kiểm tra lại xem sao.
Hiểu được sự lo lắng trong lòng vợ, ông Nghĩa liền đặt tay lên vai trấn an.
– Con tỉnh lại là chuyện vui bà đừng có cuốn cuồn lên để tôi đi gọi bác sĩ.
Ông Nghĩa vừa rời đi Thành Trung liền tiến lại.
– Em thấy trong người sao rồi?Có đau nhức chỗ nào không?Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra thật sao?
Hải Yến vẻ mặt mệt mỏi ngập ngừng nói.
– Em cảm thấy đau đầu và ê ẩm hết cả người.Em chỉ nhớ lúc đó em có gặp Ngọc Châu rồi đôi co qua lại sao đó thì em bị tai nạn còn lại thì em không còn biết gì.Đúng rồi chính là cô ta, cô ta đã đẩy em ra ngoài đường.
Vừa mới tỉnh lại Hải Yến không biết gì về chuyện Ngọc Châu đã cứu mình nên khi thấy Thành Trung liền muốn đổ hết mọi lỗi lầm lên Ngọc Châu mà không hề biết rằng Thành Trung không phải là một người khờ khạo dễ tin vào lời nói phiến diện từ một phía hơn ai hết anh hiểu rất rõ tính tình của người mình yêu như thế nào.Không chấp nhận lòng tốt đặt sai chỗ Thành Trung lên tiếng bên vực.
– Em có nhầm lẫn gì không?Tại sao Ngọc Châu lại có thể đẩy em ra đường cho được vì chính cô ấy là người đã hiến máu để cứu sống tính mạng đang nguy kịch của em đó.
Nghe xong Hải Yến bàng hoàng không tin vào những lời nói của Thành Trung, chắc là anh ấy sợ mẹ mình làm lớn chuyện nên mới cố tình nói đỡ cho cô ta.Nghĩ vậy Hải Yến liền quay sang mẹ mình.
– Những lời anh Trung nói có thật không mẹ?
Bà Kim vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa con gái mình với Thành Trung và cả cô gái kia nữa.Nhưng sự thật thì đúng là Hải Yến nhờ vào máu của cô ấy mới có thể tiếp tục sự sống.
– Mẹ không biết giữa ba đứa đã xảy ra hiểu lầm gì nhưng sự thật là chính cô Châu đã hiến máu của mình để cứu con đó.Nếu không có cô ấy chắc hẳn giờ này con đã…
Nói đến đây bà Kim chợt xúc động khi nghĩ đến cảnh tưởng suýt mất đi đứa con gái mình thương yêu nhất.
Nghe chính miệng mẹ thừa nhận Hải Yến không muốn tin cũng không được nữa rồi.Ngỡ ngàng khi biết cơ thể mình đang chảy một phần máu của người con gái mà cô luôn coi là tình địch Hải Yến bỗng thấy hổ thẹn.Không ngờ người mà cô căm ghét lúc nào cũng muốn gây khó dễ hay buông lời miệt thị khó nghe thậm chí còn muốn hãm hại vậy mà Ngọc Châu không những không tính toán ngược lại còn tình nguyện hiến máu để cứu mình.
– Thật sự mày đã sai quá rồi Hải Yến ơi, sự hẹp hồi ích kỷ của mày làm sao có thể sánh bằng lòng dạ bồ tát của người ta.Giờ đây thì mình mới hiểu tại sao anh Trung thà chọn một cô gái có con làm vợ chứ nhất quyết không chịu cưới mình.
Hải Yến bật khóc trong sự ăn năn xấu hổ.
– Em xin lỗi vì sự mù oán ích kỷ trong tình yêu mà xém chút em đã ân hận suốt đời.Cũng may người gặp tai nạn là em chứ không phải Ngọc Châu, nếu đổi ngược lại là cô ấy em không biết mình có tốt bụng đến nỗi rút máu ra cứu người hay không.Trong cuộc chiến giành tình yêu cuối cùng em chính là người thua cuộc. Mà cũng không hẳn vậy bởi ngay từ đầu anh đã bao giờ nói tiếng yêu em tất cả chỉ là do em tự mình ảo tưởng mà thôi.Giờ thì em đã hiểu tại sao anh lại hết lòng tin yêu Ngọc Châu đến vậy, lần này em đã nợ cô ấy một mạng và hai từ xin lỗi.Không biết lúc này Ngọc Châu có đồng ý chấp nhận lời xin lỗi của em không nhưng nếu thật vậy thì em cũng không có quyền hờn trách cô ấy.
Nếu không tận tai nghe thấy có lẽ Thành Trung sẽ không tin rằng những lời nói vừa rồi được thốt ra từ chính miệng của Hải Yến.Lần này chẳng riêng gì Thàng Trung mà ngay cả bà Kim xém chút đã không còn nhận ra con gái của mình nữa.Dường như trước mắt anh bây giờ không còn cô gái có tính cách kiêu kỳ nữa mà thay vào đó là một Hải Yến hiểu chuyện chịu mở lòng và chấp nhận buông bỏ cái tôi của mình xuống chỉ vì một chữ “Ơn”.
Vui mừng vì cuối cùng Hải Yến cũng giác ngộ ra mọi chuyện, Thành Trung tươi cười nói.
– Em thông suốt và suy nghĩ như vậy là tốt rồi, tình yêu mà chứa sự mưu mô lọc lừa thì không bao giờ có được hạnh phúc huống chi nó còn xuất phát từ một phía thì sẽ càng không thể.Anh tin Ngọc Châu sẽ rất vui khi biết em tỉnh lại.
Không còn sự toan tính ích kỷ trong người lúc này Hải Yến đã có thể nhẹ nhõm không cần suốt ngày phải tìm cách giành giật tình yêu.Cô mỉm cười.
– Em cảm ơn anh. Đúng rồi bây giờ em phải đi tìm Ngọc Châu để nói lời cảm ơn đến cô ấy mới được, anh Trung biết Ngọc Châu ở đâu không?
Hải Yến vừa định bước xuống giường chợt bà Kim và Thành Trung ngăn lại
– Không được, con vừa mới tỉnh dậy sức khoẻ vẫn còn yếu chưa hồi phục hãy ở yên trên giường bệnh cho mẹ.Đợi khoẻ hơn lúc đó ba mẹ đưa con đến gặp cô Châu cũng không muộn.
Tiếp lời bà Kim Thành Trung nói.
– Cô Kim nói đúng, em hãy nằm nghỉ ngơi đi.Trên người em đang có nhiều vết thương hở đi đứng sẽ không tiện hay để anh giúp em đi tìm Ngọc Châu đến đây sẵn tiện báo tin việc em đã tỉnh lại.Nhiệm vụ của em bây giờ là nghe lời yên tâm dưỡng thương cho khoẻ.
– Ừm mẹ thấy thằng Trung nói đúng, con nên nghe lời anh nằm đây nghỉ ngơi.Mà từ lúc nãy đến giờ mẹ vẫn chưa hiểu rốt cuộc hai đứa đang nói đến chuyện gì?
Thông cảm cho sự tò mò thắc mắc của mẹ Hải Yến mỉm cười nói.
– Mẹ không biết gì là đúng rồi, chuyện này chỉ có người trong cuộc bọn con mới hiểu, rồi con sẽ giải thích tường tận cho mẹ.
Bà Kim lắc đầu thở dài, Thành Trung cũng quay rời đi.Cùng lúc này.
“Cạch”
Hải vợ chồng bà Phượng bước vào.
– Ba và mẹ mới đến. Con tưởng chân mẹ đau nên không vào được.
Nhìn thấy bà Phượng Hải Yến ngạc nhiên hỏi.
– Dì Phượng, chú Thành cũng vào thăm con hả?
Bà Phượng tiến về phía Hải Yến.
– Con bé này, hay tin con bị tai nạn thì làm sao dì với chú Thành không vào thăm cho được. Con thấy trong người thế nào rồi ?
– Dạ con khỏe rồi, cảm ơn dì và chú đã đến thăm con
– Con đừng khách sáo, hai gia đình thân thiết mà dì cũng rất thương con, nghe tin con gặp tai nạn là dì đến thăm ngay. Mà làm sao con bị tai nạn vậy
Nhắc đến Hải Yến lại hổ thẹn trong lòng khi mà muốn hại Ngọc Châu lại thành ra hại mình. Cô không trốn tránh mà thừa nhận lỗi lầm.
– Nói ra cũng tại con, vì con đố kỵ Ngọc Châu nên khi thấy cô ấy con đã kiếm chuyện rồi cố tình xô Ngọc Châu không ngờ tại hại chính bản thân, đã vậy Ngọc Châu còn rộng lượng mà hiến máu cứu con. Giờ con ân hận quá
Bà Phượng thấy Hải Yến khóc thì an ủi.
– Con mới khỏe đừng nên khóc, dì hiểu mà, vì dì cũng từng không thích Ngọc Châu, nhưng khi tiếp xúc thì dì mới thấy được bản tính hiền lành tốt bụng của Ngọc Châu, chính vì điều đó mà Thành Trung mới dành hết tình cảm cho con bé mà từ chối con. Phần vì thương con cũng như thành kiến không tốt khi mà Ngọc Châu đã có con nên cấm cản. Qua nhiều chuyện thì dì biết mình đã sai, hôn nhân mà không có tình yêu thì sao mà hạnh phúc, giờ nghe con nói vậy dì cũng mừng vì sợ con buồn chuyện của Thành Trung.
– Con thông suốt rồi dì, anh Trung không yêu con chỉ tại bản tính ích kỉ cầu toàn mà con quyết giành anh ấy. Giờ thì con chúc phúc cho hai người họ.
– Dù cho con không thể làm con dâu của dì thì đổi lại làm con gái dì nha. Chị cho phép không chị Kim ?
Bà Kim mỉm cười.
– Được vậy thì vui chứ có gì đâu chị, hai nhà mình vẫn thân thiết như thế.
Nghe vậy thì mọi người trong phòng đều cười vui vẻ.
☆☆☆☆
Tôi trở về phòng thì Thành Trung vào.
– Em thấy trong người còn mệt không ?
– Em không sao ?
Lúc này tôi không biết nên kể chuyện Hoài Tâm cho anh nghe không nửa.
– À Hải Yến tỉnh rồi, ba mẹ vừa vào thăm em ấy
– Vậy hả anh, Hải Yến khỏe em cũng mừng
– Cũng nhờ em hết
– Có gì đâu anh, đổi lại ai thì cũng sẽ giúp thôi đâu riêng gì em
– Nhưng với anh thì khác, em biết là em có tấm lòng cao thượng thế nào không ? Anh rất tự hào về em
Tôi mỉm cười rồi tựa vào vai của anh, cuộc đời của tôi may mắn nhất là khi gặp anh.
” cốc…cốc…cốc”
Nhìn đến tôi thấy Hải Yến đứng nép ở bên cửa, tôi vội rời khỏi người Thành Trung. Anh cũng thấy Hải Yến.
– Hải Yến sao em lại đến đây, không ở phòng nằm cho khỏe đi
– Em muốn đến gặp Ngọc Châu để nói lời cảm ơn
– Cô vào ngồi đi, vừa khỏe lại đừng đứng
Tôi đến đỡ Hải Yến vào ghế ngồi, trông sắc mặt cô ấy cũng hồng hơn lúc bị tai nạn, ngoài vài vết xước trên da thôi.
– Ngọc Châu tôi xin lỗi cô
– Sao cô lại xin lỗi tôi, nếu việc tôi cho máu cô thì đó là việc bình thường khi mà tôi giúp người gặp nạn thôi
– Không riêng việc đó mà là…vốn tôi muốn hại cô, nhưng không ngờ chính tôi lại bị. Thế mà người cứu tôi lúc nguy cấp lại là cô. Đáng lẽ tôi không còn mặt mũi để gặp cô đâu nhưng tôi cũng phải đến để mà nói với cô lời xin lỗi và cảm ơn cô.
– Chuyện cũng đã qua rồi nên để qua đi, tôi cũng không chấp đâu, giờ thấy cô khỏe là tôi vui rồi
– Ngọc Châu nói đúng đó, em nên tĩnh dưỡng để cho khỏe. Ngọc Châu không trách gì em đâu
– Biết cô không để bụng nhưng tôi cũng phải nói ra vì tôi cắn rứt lương tâm mình, được cô tha thứ tôi rất vui. Giờ tôi chúc cô và anh Thành Trung sẽ được hạnh phúc.
Tôi không ghét gì Hải Yến cả, dù biết cô đã từng muốn hại mình, giờ đây được cô ấy chúc phúc tôi rất mừng, giúp người tôi không mong sự báo đáp nhưng mà nhờ vậy tôi đã xóa bỏ được sự thù ghét của Hải Yến, đổi lại tôi có thêm một người bạn.
Sau đó Thành Trung nói đưa Hải Yến về phòng rồi sẽ trở lại đưa tôi nhà. Trong lúc đợi anh thì y tá Hải Lan đi vào với vẻ mặt hớt hải nói :
– Bệnh nhân Hoài Tâm đang nguy kịch có tâm nguyện muốn gặp cô
– Vậy giờ anh ta ở đâu ?
– Vừa được đưa về phòng, cô đến nhanh đi còn ki
Tôi không đợi được Thành Trung về mà đi ngay theo y tá Hải Lan. Đến phòng thì Hoài Tâm nằm trên giường thở thoi thóp, tôi bước tới.
– Anh Tâm !
Hoài Tâm mở mắt ra nhìn tôi.
– Ngọc Châu…
– Anh đang yếu đừng nói, giờ anh cần phải nghỉ ngơi mới khỏe
– Anh biết tình trạng của mình mà, phút cuối đời được gặp lại em thì anh không còn gì hối tiếc nữa, anh chỉ xin em một điều cuối cùng
– Anh nói đi…
– Con…của…
Tôi biết Hoài Tâm muốn hỏi đến đứa con của chúng tôi, đáng lẽ tôi sẽ không cho anh biết vì ngày đó anh đã muốn tôi bỏ con không cần. Nhưng trong hoàn cảnh này tôi không thể ích kỷ với người sắp ch.ế.t
– Đó là con gái, tên Bình An, nó rất giống anh…
– Cảm ơn em, anh không đáng làm một người ba, anh chưa lo được cho em và con ngày nào hết, từ đây về sao em phải vất vả lo cho con, anh xin lỗi
– Anh yên tâm, thời gian qua mẹ con tôi vẫn sống tốt, con tôi sinh thì tôi sẽ nuôi dạy đàng hoàng
– Anh biết, em là người mẹ tuyệt vời, còn anh là người đàn ông tồi một người ba chẳng ra gì nên anh không có mặt mũi để gặp con, mà anh cũng không còn cơ hội
Tôi lấy điện thoại ra, mở hình của Bình An cho Hoài Tâm xem.
– Đây là con gái của anh
Hoài Tâm tay run run chạm lên tấm ảnh.
– Con gái giống anh và giống em nữa
Sau đó Hoài Tâm cười rồi tay buông thõng xuống trút hơi thở cuối cùng. Tôi biết anh đã ra đi mà không còn vướng bận gì nữa, chỉ là sao tôi lại rơi nước mắt…
– Ngọc Châu !
Tôi quay lại thì thấy Thành Trung, tôi đến ôm lấy anh mà bật khóc…
Sau đó tôi đã kể lại hết mọi chuyện cho anh nghe về Hoài Tâm, anh cũng không nói hỏi gì mà nói :
– Chuyện đã qua rồi hãy để qua đi, em đừng nhớ tới nữa, giờ đã có anh, anh sẽ lo cho em và con
Tôi thầm cảm ơn anh, người đàn ông đã không chê bai mà một lòng một dạ yêu thương tôi và con. Có lẽ tấm chân tình này của anh tôi trả hết cuộc đời cũng không hết.
Thành Trung đã giúp tôi làm giấy tờ và đưa Hoài Tâm về quê nhà để an táng cũng như báo tin cho ở nhà của Hoài Tâm biết chuyện. Đời người thật ngắn ngủi và vô thường. Vì thế chúng ta hãy trân trọng những gì của hiện tại, sống sao cho đáng và không hổ thẹn với lương tâm mình.
☆☆☆☆☆
Hôm nay là ngày mà tôi hồi hộp và căng thẳng vì Thành Trung đưa tôi và Bình An về quê thăm ba mẹ. Tôi không biết khi thấy tôi ba mẹ sẽ thế nào, có trách vá ghét bỏ tôi không, còn Bình An nữa, ba mẹ có vui khi nhìn thấy cháu ngoại. Ngồi trên xe mà lòng tôi bồi hồi nôn nóng, Bình An thì uống sữa xong đã ngủ, tôi nhìn qua Thành Trung đang lái xe nói :
– Sắp đến nhà rồi mà em run quá
– Em cứ bình tỉnh thoải mái đi, có anh mà
– Xem anh kìa, sao mà thấy anh không gì lo hết vậy
– Gặp ba mẹ vợ phải vui chứ, sao mà lo
Tôi nghe vậy thì mắc cỡ.
– Chưa gì đã gọi ba mẹ vợ ngọt xớt vậy ?
– Sớm muộn cũng gọi nên giờ gọi trước cho quen. Mà mai ba mẹ anh sẽ xuống đây ?
Tôi bất ngờ.
– Xuống nhà em hả ? Sao trước đó em không nghe anh nói
– Ừm, xuống để hỏi vợ cho con trai họ
– Ai nói lấy anh hồi nào mà cứ vợ vợ hoài
– Em không lấy thì anh cưới, ba mẹ vợ gặp anh là gả em liền
– Coi anh tự tin chưa kìa, nói trước ba mẹ em khó lắm đó
– Yên tâm anh có chiêu
Cuối cùng thì cũng đến trước cửa nhà tôi, Thành Trung mở cửa xe cho tôi xuống, anh bồng Bình An cho tôi. Nhìn vào nhà mà tôi xúc động, đã mấy tháng trời từ ngày tôi đi không liên lạc về không biết ba mẹ thế nào nữa.
– Ai mà đậu xe ở nhà tôi đây ?
Tôi nghe giọng của ba, quay lại thì ba tôi đang xoăn quần ống thấp ống cao, trên chân vẫn còn dính bùn, nhìn là biết ba tôi vừa từ ruộng về. Tôi rưng rưng nước mắt.
– Ba ! Con Ngọc Châu con gái của ba về rồi đây
Ba nhìn tôi đôi mắt cũng đỏ hoe.
– Ngọc Châu sao tới giờ con mới về hả ? Biết ba mẹ nhớ và lo cho con thế nào không ?
– Con xin lỗi, con gái bất hiếu, tại con mà ba mẹ xấu mặt
– Bỏ qua hết đi, con về là tốt rồi, mẹ con trong nhà, nếu thấy con về chắc bà ấy vui lắm. Mà cậu này là ai ? Con đây là…
– Dạ đó là Bình An con gái con, cháu ngoại của ba đó ạ. Còn đây là anh Thành Trung
Thành Trung đưa Bình An cho ba.
– Binh An qua ông ngoại bồng nha
Ba tôi phủi phủi tay rồi nói :
– Thôi người ba dơ lắm, để tý ba vô nhà rửa tay rồi mới bồng được, không để bẩn cháu ngoại
Tôi cười nói :
– Không sao đâu ba
– Thôi vô nhà hết đi
Sau đó tôi và ba cùng Thành Trung bế Bình An vào nhà, vào đến thì mẹ cũng từ đằng sau đi lên. Tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ.
– Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm
– Ngọc Châu…cuối cùng con cũng về rồi. Mẹ nhớ con lắm
” oa…oa..oa “
Bình An khóc lên, tôi vội bồng con bé từ tay Thành Trung đưa cho mẹ.
– Mẹ xem cháu ngoại của mẹ này
Mẹ tôi nhìn cháu ngoại mà xúc động.
– Cháu ngoan của ngoại, để bà ngoại bồng nha
Như có sợi dây gắn kết mẹ tôi vừa bồng thì Bình An đã cười toe toét.
– Coi xem con bé cười với mẹ này
– Dạ chắc được bà ngoại bồng nên vui đó ạ
– Bà đưa tôi bồng chút đi, tôi vừa rửa tay sạch rồi
– Thôi tôi mới bồng mà
Nhìn ba mẹ tranh ẵm cháu tôi và Thành Trung chỉ biết nhìn nhau cười. Sau một lúc bà ngoại bồng thì Bình An ngủ trên tay của bà ngoại luôn. Mẹ đặt lên võng rồi mới hỏi chuyện tôi.
– Thời gian qua con ở đâu hả ? Một mình sinh con vất vả lắm hả ?
Tôi mới kể cho ba mẹ nghe việc tôi muốn tự t.ử rồi được Thành Trung cứu sau đó cưu mang giúp đỡ mẹ con của tôi. Nghe xong mẹ đã khóc.
– Tội con gái của mẹ, bác cảm ơn con nhiều lắm nha, nếu không có con thì hai bác không thể gặp được con gái và cháu ngoại
– Bác đừng nói như vậy, đó cũng là duyên phân để con gặp được Ngọc Châu. Sẵn hôm nay đưa Ngọc Châu về nhà thăm hai bác thì con cũng xin thưa một chuyện. Đó là con xin hai bác cho con được cưới Ngọc Châu. Con xin hứa sẽ yêu thương và lo lắng cho hai mẹ con cô ấy. Xin hai bác đồng ý
Ba mẹ nhìn tôi rồi hỏi :
– Ý của con thế nào ? Con thương cậu Trung không ?
Tôi mắc cỡ mà nhỏ giọng.
– Dạ con thương anh ấy ạ
Ba nghe xong thì hỏi Thành Trung.
– Cậu thật sự thương con gái tôi, không để ý đến chuyện nó đã có con hay sao ?
– Bình An con xem như con gái của con vậy ạ, thương cô ấy con sẽ không chấp quá khứ, con yêu là yêu con người của Ngọc Châu ạ
– Thấy cậu là người tử tế lại giúp đỡ lo cho con gái tôi như thế thì tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến cậu, chuyện cậu và con gái tôi thương nhau thì ba mẹ như chúng tôi cũng không gì mà phản đối, nhưng lời cậu hứa thương con gái và cháu ngoại của tôi mong cậu làm được
– Con xin hứa ạ. Cả đời này con chỉ yêu mình Ngọc Châu thôi. Con cũng sẽ thương Bình An như con gái ruột của mình.
Tôi nghe những lời đó của anh thì rất cảm động, người đàn ông này quả thật quá tốt. Tôi không biết kiếp trước đã làm được việc tốt gì mà để tôi gặp được anh ở kiếp này.
– Tôi tin tưởng cậu, Ngọc Châu cũng thương cậu nên tôi sẽ gả con gái cho cậu.
– Con cảm ơn bác. Mai ba mẹ con sẽ xuống bàn chuyện với hai bác.
– Vậy ba mẹ cậu biết chuyện của Ngọc Châu không ?
– Dạ hai bác yên tâm, ba mẹ con rất thương Ngọc Châu và Bình An
– Được vậy tôi yên tâm rồi, cậu cứ nói bên nhà xuống rồi hai bên bàn chuyện.
– Dạ
Sau khi đã ăn cơm chiều xong tôi dọn dẹp phụ mẹ xong vào nhà thì không thấy Thành Trung đâu, không biết anh bồng Bình An đi đâu. Hỏi ba thì ba nói thấy anh đi ra phía trước, tôi ra đến thì thấy anh đang đứng ở phía bờ lúa chỉ tay lên trời. Tôi đi đến chắp tay ra phía sau hỏi :
– Anh chỉ gì vậy ?
Anh cười nói :
– Anh đang chỉ Bình An xem cò
– Con còn nhỏ biết gì đâu
– Biết chứ ? Em không thấy con cười à
Tôi bồng lấy Bình An, đưa tay chọc chọc lên má của con.
– Con cười vì thấy em đó.
– Em muốn anh quê mới được đúng không ?
– Đâu có, em nói sự thật mà
– Ở đây trong lành và bình yên, bởi anh thích ở quê hơn là thành thị
Lớn lên ở quê và cũng sống ở thành phố nên tôi nhận thấy ở quê dễ sống hơn, không xô bồ như thành thị nhộn nhịp.
– Sau này về già anh và em sẽ về quê hưởng già, còn con cái thích ở đâu thì tùy con
Nghe những lời anh nói mà tôi thấy hạnh phúc, tưởng tượng đến cảnh tôi và anh của nhiều năm sau đã già lọm khọm, tóc bạc trắng răng cũng rụng, hình dáng đã thay đổi đi nhưng mà trái tim vẫn sẽ mãi vẹn nguyên tình cảm như hiện tại.
– Anh nói giống như vợ chồng già trốn con đi ở ẩn vậy
– Không phải ở ẩn mà là đem em đi cất chỉ để dành cho riêng anh mà thôi.
Nói rồi Thành Trung vòng tay ôm lấy tôi và Bình An từ phía sau.
– Thành Trung !
– Hả ??
– Em yêu anh
– Anh cũng yêu hai mẹ con
Tôi mỉm cười tựa vào người anh, nơi cho tôi sự bình yên nhất cùng một tình yêu vô cùng lớn. Xa xa phía rặng tre già, từng đàn cò lũ lượt bay về tổ sau một ngày kiếm ăn vất vả. Cả chân trời bao phủ một sắc cam của hoàng hôn ngả bóng của buổi chiều quê yên ả.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆ Hết ☆☆☆☆☆☆☆☆☆