Yêu Gái Một Con

Chương 19




Vừa mở cửa ra anh đã rất bất ngờ khi nhìn thấy Hải Yến cùng mẹ mình, anh thốt lên
– Mẹ, Hải Yến sao hai người lại ở đây?
Vừa nhìn thấy Thành Trung bà Phượng cùng Hải Yến mỉm cười, cô liền chạy lại khoác lấy tay anh
– Đây là nhà của người yêu em mà với lại em với dì Phượng muốn tạo bất ngờ cho anh, có điều anh để em đợi hơi lâu rồi đó nhưng không sao anh vui là được
Nhìn thấy sắc mặt của bà Phượng lại thêm không nhìn thấy Ngọc Châu lúc này Thành Trung đã ngờ ngợ có chuyện xảy ra lập tức bỏ tay Hải Yến xuống anh vội vàng chạy vào trong phòng nhưng không nhìn thấy cô và Bình An đâu ngay cả đồ đạc cũng không còn chỉ còn lại bức thư đặt trên bàn, tiến đến đưa tay cầm lấy tờ giấy lên.
Gửi anh Trung
Một lúc nữa đây khi anh nhìn thấy được tờ giấy này thì mẹ con tôi đã không còn ở đây nữa, xin lỗi vì sự ra đi đột ngột không chào mà biệt nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho chúng ta.Cảm ơn anh thời gian qua đã đối xử tốt với tôi và yêu thương Bình An. Tôi biết con bé sẽ rất nhớ anh và anh cũng vậy nhưng anh đừng buồn không lâu nữa anh cũng sẽ có một mái ấm gia đình hạnh phúc rồi Hải Yến sẽ sinh cho anh thêm những đứa con dễ thương xinh xắn. Mấy tháng qua mẹ con tôi đã làm phiền anh đủ rồi, tôi sẽ rất nhớ và trân trọng những ngày tháng vui vẻ ở đây. Không ai khác chính anh là người đã cho tôi có thêm nhiều niềm tin vào cuộc sống tôi rất biết ơn nếu có cơ hội tôi sẽ đền đáp lại ân tình mà anh đã dành cho mẹ con tôi. Cuối cùng tôi chúc anh được hạnh phúc bên người vợ sắp cưới.
Ngọc Châu.
Đọc xong Thành Trung bàng quàng hụt hẫng cầm tờ giấy mà hai tay anh run rẩy ,nghi ngờ việc Ngọc Châu bỏ đi có liên quan đến mẹ mình giận giữ anh liền chạy ra trước mặt bà Phượng và Hải Yến lớn tiếng nói.
– Hai người đã làm gì mẹ con Ngọc Châu rồi, có phải mẹ, hay là em đã nói gì khiến cô ấy bỏ đi phải không?
Trước thái độ tức giận của Thành Trung Hải Yến vẫn giả vờ làm ngơ.
– Anh đừng có đổ tội lên đầu em và dì, em còn chưa trách anh chuyện lén lút qua lại với con tiểu tam không biết liêm xỉ kia thì anh đừng ở đây ra vẻ giận dữ.
Không hiểu lời lẽ đằng sau câu nói của Hải Yến Thành Trung liền hỏi lại.
– Em nói gì vậy? Anh lén lút hồi nào, rồi còn tiểu tam gì ở đây nữa em nói rõ đi.
– Anh đừng có giả vờ em biết hết rồi chính miệng cô ta thừa nhận hai người lén lút qua mặt em sống chung với nhau ở đây thậm chí anh còn nuôi con cho kẻ khác nữa, anh khờ quá nên bị cô ta lừa gạt mà không hay, tưởng con mình nào ngờ người ta ăn ốc bắt anh đổ vỏ đó anh Trung anh tỉnh táo lại đi.
Giờ đây Thành Trung mới dần hiểu ra mọi chuyện, anh không ngờ Hải Yến và mẹ mình lại hiểu lầm Ngọc Châu nhưng tiếc anh đã về trễ một bước cô ấy không còn ở đây nữa, chắc hẳn nãy giờ với tính tình của mẹ và Hải Yến ít nhiều gì Ngọc Châu cũng đã chịu ấm ức. Giận dữ Thành Trung tiến lại hai tay bấu chặt vào vai Hải Yến ánh mắt như muốn nổ tung anh gằn giọng.
-Hoá ra việc Ngọc Châu bỏ đi là có liên quan đến em , em nói đi rốt cuộc em đã làm gì cô ấy rồi hả?
Hải Yến tái xanh mặt mày, cô không nghĩ việc này lại khiến Thành Trung nổi giận đến mức anh không còn là một người đàn ông lịch thiệp ôn hoà nữa rồi. Sợ hãi Hải Yến cố dùng hết sức đẩy tay Thành Trung ra, cô hét lên
– Anh vì cô ta mà điên rồi, anh có biết là đang làm em đau hay không hả?
Nói rồi cô vội vàng chạy đến bên cạnh nép vào người bà Phượng giở vẻ khóc lóc.
– Dì coi anh Trung vì con nhỏ đó mà đành lòng đối xử thô bạo với con như vậy..
Nhận thấy không thể im lặng được nữa,bà Phượng liền đứng dậy nhận hết mọi chuyện về mình.
– Đúng, chuyện cô gái đó bỏ đi là do mẹ làm không liên quan đến Hải Yến con đừng làm khó con bé.
Vừa nghe xong Thành Trung lại càng giận hơn, anh gằng giọng nói.
– Tại sao mẹ lại làm như vậy, Ngọc Châu có làm gì ảnh hưởng đến mẹ và Hải Yến đâu sao hai người lại nhẫn tâm đuổi cô ấy đi ,mẹ có biết giờ này là mấy giờ rồi không chưa kể ngoài trời gió thổi mạnh nữa thử hỏi một đứa bé còn non ngày tháng làm sao chịu nổi, mẹ thật vô lý con sẽ đi tìm mẹ con cô ấy về.
Tức giận khi nhìn thấy người mình yêu đang ở trước mặt mình lại lo lắng quan tâm một cô gái khác, giận dữ Hải Yến liền đứng dậy hùng hổ thách thức.
– Anh dám….
-Tại sao anh lại không dám, nếu như mẹ con Ngọc Châu xảy ra chuyện gì thì hai người đừng có trách.
Dứt lời Thành Trung liền quay người vừa định bỏ đi thì đã bị bà Phượng ngăn cản.
– Đứng lại cho mẹ ,mẹ không cho phép con qua lại với hạng phụ nữ xấu xa đó. Con coi bộ dạng bây giờ của mình có còn xứng đáng với Hải Yến nữa hay không, cô ta lừa gạt con đứa bé đó không phải là con của con đâu, tỉnh táo lại cho mẹ đi. Người phụ nữ đó chỉ lợi dụng con thôi chỉ có Hải Yến là yêu con thật lòng nó chẳng những không chấp nhất mà còn độ lượng bỏ qua người như con bé khó tìm lắm nghe con.
Thành Trung nắm chặt hai tay xoay người lại nhìn thẳng vào mắt bà Phượng nói.
– Mẹ biết gì về Ngọc Châu mà nói, cô ấy không hề lừa gạt gì con hết mà tất cả là do con cam tâm tình nguyện. Hôm nay sẵn trước mặt mẹ và Hải Yến con nói luôn mà thật ra câu này không biết con đã nói đi nói lại bao nhiêu lần nhưng tại mẹ cố chấp vẫn muốn con với Hải Yến đến với nhau.
Nói đến đây Thành Trung liền nhìn sang Hải Yến anh nói tiếp.
– Em hãy từ bỏ tình cảm với anh đi chúng ta không có kết quả. Từ lâu anh chỉ xem em như một cô em gái, trái tim anh đã đặt ở một nơi khác mất rồi. Anh tin ngoài anh ra thì còn rất nhiều người tốt hơn anh đẹp hơn anh giàu có hơn anh và họ sẽ xứng đáng với em hơn anh.
Không chấp nhận việc bị Thành Trung phũ phàng từ chối tình cảm Hải Yến nhất thời bị đã kích liên tục dùng tay đánh vào Thành Trung la hét.
– Có phải là con nhỏ đó không?Cô ta đã bỏ bùa anh mất rồi, tại sao lại đối xử với em như vậy chứ, cô ta có gì tốt hơn em nó chẳng qua chỉ là một con điếm đào mỏ không hơn không kém.
Tức giận khi Ngọc Châu bị bôi nhọ Thành Trung liền lớn tiếng.
– Hải Yến em hãy im ngay ,anh không cho phép em xúc phạm đến Ngọc Châu.
Dứt anh quay đầu bỏ đi.
“Cạch”
Lạnh lùng mở cánh cửa Thành Trung vội vàng chạy đi tìm mẹ con Ngọc Châu mặc kệ sự ngăn cản của bà Phượng và Hải Yến. Đau lòng khi không thể giữ chân người mình yêu Hải Yến ánh mắt đầy căm phẫn hai tay bấu chặt vào chiếc ghế sofa.
Xe taxi chở tôi đến đầu hẻm không biết dì Mai đã đứng chờ sẵn từ lúc nào, tôi vừa bước xuống dì Mai liền chạy lại phụ tôi bế Bình An rồi dẫn mẹ con tôi vào nhà dì còn sắp xếp chỗ ngủ từ trước cho tôi nữa thật tình tôi cảm thấy rất ngại nhưng cũng bất đắc dĩ lắm tôi mới nhờ đến dì.
Tôi đang cho Bình An ti sữa thì dì Mai đi vào.
– Con bé ngủ chưa con?
– Dạ sắp ngủ rồi dì.
– Ừmvậy con dỗ bé An ngủ đi rồi ra ngồi chơi với dì một chút nghe.
-Dạ.
Có lẽ dì Mai cũng đang thắc mắc tại sao tôi lại tìm đến nhà dì vào giờ này, đặt Bình An xuống giường tôi liền đi ra ngoài tiến lại đằng bàn ngồi kế bên dì Mai.
– Con xin lỗi vì đã làm phiền đến dì vào giờ này nhưng ngoài dì ra con không biết phải nhờ vả ai nữa.
Dì Mai nhìn tôi nhẹ giọng nói.
– Con đừng có khách sáo, thật tình dì cũng xem con như con cháu trong nhà giúp hai mẹ con được gì thì dì cũng sẽ sẵn lòng nhưng con dọn qua đây cậu Trung có biết hay không?
Lúc này tôi cảm thấy mình thật may mắn khi bên cạnh còn có nhiều người quan tâm yêu thương. Tôi nghẹn ngào kể lại mọi chuyện nghe xong dì Mai liền thốt lên.
– Trời có chuyện này nữa hả?Dì chưa từng nghe cậu Trung nhắc đến cô vợ sắp cưới hay là chuyện kết hôn gì hết không ngờ bọn họ lại vô lý đến vậy.
Tôi không cảm thấy buồn hay để bụng những lời mẹ anh Trung và cô Hải Yến đó nói về tôi như thế nào nhưng điều làm tôi cảm thấy áy náy lúc này đó là không thể đợi anh Trung về để nói lời tạm biệt với anh mà đã đột ngột bồng bế Bình An rời khỏi nhà. Với tính tình của anh Trung có lẽ anh ấy sẽ đi tìm mẹ con tôi nhưng có khi là do tôi suy nghĩ quá nhiều cũng không nên bên cạnh anh ấy giờ đây đã có Hải Yến họ chuẩn bị kết hôn với nhau rồi. Tôi ngây người gương mặt đượm buồn, tưởng tôi còn suy nghĩ đến chuyện vừa rồi dì Mai đặt tay dì lên tay tôi nói.
– Thôi con đừng có suy nghĩ nữa, tạm thời hai mẹ con ở lại đây với dì rồi từ từ tính tiếp.
Tôi biết dì Mai thương tôi nhưng hoàn cảnh nhà dì cũng không được khá giả tôi không muốn tạo thêm gánh nặng cho dì nên liền từ chối.
-Dạ con cảm ơn dì Mai nhưng con chỉ tính xin ở nhờ nhà dì một đêm nay mà thôi, sáng mai con sẽ đi tìm một căn trọ nhỏ để thuê. Lúc trước đi làm ở nhà hàng của anh Trung con có để dành được một ít tiền cũng đủ để thuê một căn nhà trọ nho nhỏ hai mẹ con con sinh sống sau đó con sẽ đi tìm việc làm kiếm tiền sữa cho bé An.
Biết được ý định của tôi dì Mai liền phản đối..
– Không được, con còn non ngày tháng lắm chưa thể đi làm được đâu với lại con ở một mình dì cũng không yên tâm mà cậu Trung cũng sẽ không đồng ý, nghe lời dì tạm thời con cứ ở lại nhà dì thằng Kiệt thì đi làm lâu lâu mới về còn hai đứa nhỏ thì đi học miết mà tụi nó cũng dễ lắm không sao đâu con đừng lo.
Lòng tôi giờ đây thật rối bời,tôi không muốn hết anh Trung rồi lại đến làm phiền dì Mai tôi tiếp tục từ chối ý tốt của dì..
– Dạ không được đâu dì, con nghĩ hai mẹ con con nên dọn ra sẽ tốt hơn.
-Dì biết là con sợ làm phiền gia đình dì nhưng không có đâu,thêm người thì thêm vui huống chi có con với bé An ở lại hủ hỉ mà dì thì cũng tiện chăm sóc cho hai mẹ con. Không được cãi lời dì, nếu không dì sẽ nói chuyện này cho cậu Trung.
Tôi bỏ ra đi là không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy nữa nếu như dì Mai đem chuyện tôi ở đâu nói với anh Trung biết thì chẳng khác nào lại ông tôi ở bụi này. Không để anh Trung tìm được tung tích hai mẹ con bất đắc dĩ tôi đành phải tạm thời ở lại nhà dì Mai. Tôi quay sang nắm tay dì với ánh mắt cầu khẩn.
– Dì đừng nói cho anh Trung biết con đang ở đây nghe dì, vậy con xin được làm phiền dì một thời gian đợi cứng hơn con sẽ tìm chỗ ở khác. Con cảm ơn dì nhiều.
Tôi ở nhờ nhà dì Mai cũng được mấy hôm rồi, mỗi sáng sau khi cho Bình An ngủ thì tôi tranh thủ phụ giúp dì nấu ăn dọn dẹp nhà cửa. Biết ở nhà của người khác ban đầu tôi cũng có ý phụ thêm tiền chợ nhưng dì không đồng ý, dì nói dì đã nhận tiền của anh Trung chăm sóc Bình An chẳng qua bây giờ tôi không còn ở bên đó nữa thì dì cũng đỡ phải chạy tới chạy lui. Nghe dì Mai nói vậy tôi càng cảm thấy hổ thẹn nhiều hơn, tuy lòng đã quyết không làm phiền đến cuộc sống của anh nữa nhưng đến giờ này tôi vẫn chưa làm được, chỉ là không gặp mặt nhau còn tất cả mọi thứ đều liên quan đến anh ấy, chính dì Mai cũng là anh Trung thu xếp đến giúp mẹ con tôi lúc tôi còn nằm viện cho đến bây giờ. Nghĩ đến đây chẳng hiểu sao lòng tôi lại thấy đau nhói từ lúc qua đây đến giờ đầu óc của tôi cũng không được tập trung cho lắm,làm việc gì cũng không xong người tôi cứ mơ hồ lừ đừ đến cả khi vui đùa cùng con gái trong đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh anh Trung nói nói cười cười làm trò cùng Bình An những ngày tháng đó thật vui vẻ biết mấy.
– Châu ơi nồi cá.,nồi cá…
Tôi đang đứng kho cá dưới bếp thì tiếng hét của dì Mai làm tôi giật mình, nhìn lại nồi cá đang bốc khói nghi ngút tôi hốt hoảng chạy đi lấy nước đổ vào tuy không đến nổi cháy nhà nhưng đã làm hư nồi cá kho. Tôi ngại ngùng bối rối trước dì Mai.
– Dì ơi con..xin lỗi hay để con chạy ra chợ mua lại cá khác nghe dì.
Nói rồi tôi vừa định đi ra chợ thì dì Mai lên tiếng ngăn lại.
– Thôi con, giờ này cũng đã trễ đây ra chợ cũng hơi xa, cũng còn may lúc sáng dì có mua thêm miếng thịt tính để ngày mai ăn khỏi đi chợ để dì vào lấy ra làm ăn đỡ rồi mai đi mua cái khác.
Tôi cảm thấy rất ngại, dì Mai đã có lòng cho tôi ăn nhờ ở nhờ vậy mà tôi lại còn gây chuyện phiền não cho dì chẳng hiểu dạo gần đây tôi bị làm sao nữa, tôi ngập ngừng nói.
– Dạ, con xin lỗi dì để mai con đi chợ mua lại.Còn bây giờ dì để con làm lại món khác cho.
– Thôi con lên nhà nghỉ đi để dì làm cho mà dạo này dì thấy con hay ngây người suy nghĩ có phải là con buồn nhớ cậu Trung đúng không?
Chắc là dì Mai sợ tôi lại một lần nữa làm hư nồi thịt nên mới không để cho tôi tiếp tục nấu ăn nhưng khi vừa nghe tới anh Trung tim tôi lại đập mạnh như thế này đã vậy tôi còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang nóng bừng lên nhất là ở gương mặt. Tôi sờ tay lên mặt ấp úng phủ nhận.
– Dạ đâu có đâu dì, chắc tại con nôn nóng suy nghĩ chuyện tìm việc làm ,mà thôi con lên xem Bình An thức chưa dì giúp con làm thịt nghe
Dứt lời tôi vội vã bỏ đi lên trên nhà.
Bà Mai nhìn theo phía sau lưng rồi thở dài lắc đầu. Trong lòng bà đã sớm biết được nguyên do,không nỡ nhìn thấy Thành Trung cứ mãi đau buồn không thôi tìm kiếm hai mẹ con Ngọc Châu và cô gái này cũng vậy suốt ngày đầu óc mơ hồ để cả hai không còn đau buồn vì nhau bà Mai đành một lần thất hứa.
Nhiều ngày sau Thành Trung vẫn đi tìm mẹ con Ngọc Châu, những người có thể liên lạc anh đều hỏi hết kể cả dì Mai người anh đặt niềm tin nhiều nhất cũng trả lời rằng không. Trong lúc lo lắng, buồn bã nhất thì anh nhận được cuộc điện thoại gọi đến từ số máy của bà Mai, nhanh chóng nhất máy.
-Dạ, con nghe đây dì
Bên kia đầu dây bà Mai cất giọng.
– Cậu Trung có đang bận gì không?
– Dạ con đang ở nhà hàng có chi không dì?
– Thật ra…dì…
Sự mập mờ ấp úng của bà Mai khiến Thành Trung càng thêm thắc mắc,anh nóng lòng gặng hỏi.
– Có chuyện gì vậy dì?Dì nói cho con biết đi.
Bà Mai ngập ngừng.
– Dì ..xin lỗi thật ra… mẹ con cô Châu đang ở nhà dì nếu cậu không bận thì đến đây liền nghe.
Thành Trung ngỡ ngàng vui mừng cất giọng.
– Thật hả dì Mai, thôi được rồi con đến liền.
Nhanh chóng tắt máy Thành Trung hớn hở lái xe đến nhà bà Mai ngay lập tức.
Đi lên nhà được một lúc thì Bình An cũng chịu thức, tôi pha nước lau người thay đồ rồi cho con ti sữa. Trộm vía em rất háu bú khi nào bụng căng tròn thì mới chịu thôi. Tôi ẵm con lên vỗ nhẹ vào lưng sau đó đặt xuống giường cùng nói chuyện chơi đùa với con. Lúc này tôi nghe thấy tiếng xe ở phía trước nhà lẽ nào dì Mai có khách. Thắc mắc tôi liền bế Bình An lên đi ra ngoài xem thử.
Nghe thấy tiếng xe biết là Thành Trung tới bà Mai vội vã chạy ra đón, từ trên xe anh bước xuống tiến đến nắm lấy tay bà.
– Dì Ngọc Châu đâu dì?
Đặt tay mình lên tay Thành Trung bà Mai nhẹ giọng nói.
– Cậu bình tĩnh, cô Châu và bé An đang ở bên trong,thật tình dì đã hứa với cô Châu sẽ không tiếc lộ với cậu nhưng mấy hôm nay cô Châu buồn thiu à rồi thêm cậu nữa dì thấy tội nghiệp hai người nên cái thân già đành phải bội hứa một lần.
Hiểu được tấm lòng của bà Mai Thành Trung nghẹn ngào xúc động.
– Con cám ơn dì Mai, con hiểu tính của Ngọc Châu tất cả mọi chuyện cũng do con,để con vào gặp cô ấy giải thích.
– Ừm cậu vào đi.
Tôi vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn vừa định mở miệng chào thì tôi chết lặng, hai mắt tròn xoe cơ miệng như cứng lại, tôi lắp bắp.
– Anh… Trung….