Một bé gái đã chào đời, nặng 2k9 có đôi mắt to tròn và làn da trắng hồng giống Ngọc Châu.
Tôi như vừa mới từ cõi chết trở về, bây giờ tôi không còn sức lực gì nữa từng giọt mồ hôi ướt đẫm trên vầng trán đến hơi thở cũng thều thào hẳn đi. Cứ ngỡ tôi đã từ bỏ cuộc chiến và đầu hàng với số phận nhưng không, trong lúc cấp bách nhất tôi đã nghĩ đến con mình nghĩ đến những lời động viên những sự giúp đỡ của Thành Trung mà tôi đã làm được, trong trận chiến đấu với tử thần tôi là người giành được chiến thắng, tôi đã thành công mang một thiên thần nhỏ bé, một mầm non của sự sống đến với thế gian này. Trong niềm vui hạnh phúc bất giác nước mắt tôi lại rơi. Lúc này tuy mệt lả nhưng tôi vẫn có thể nhận biết được các bác sĩ đang cắt rốn và lau chùi cho con gái của tôi, nghe con cất tiếng khóc chào đời lòng tôi lại trào dâng một niềm hạnh phúc khó tả. Và rồi giây phút thiêng liêng nhất của người làm mẹ là đây, bác sĩ tiến lại đặt con gái lên ngực tôi áp mặt kề da để cảm nhận hơi thở của mẹ và cho con được ti bầu sữa mẹ dù hiện tại tôi vẫn chưa có sữa, cảm giác cái miệng nhỏ xinh của con chúp chúp mà khóe mắt tôi rưng rưng. Có lẽ trong cuộc đời của tôi có rất nhiều quyết định sai lầm nhưng ngay khoảnh khắc này đây được truyền hơi ấm cho con tôi mới biết hoá ra ngày ấy mình đã rất sáng suốt khi lựa chọn giữ lại đứa bé này.
Giờ đây được gần con được nhìn thấy con khoẻ mạnh chào đời tôi như bị tê liệt bởi nỗi đau do rạch tầng sinh môn , cho đến lúc này tôi vẫn còn lâng lâng niềm hạnh phúc cho tới khi bác sĩ tiến lại gần tôi nói.
– Xin chúc mừng em đã mẹ tròn con vuông, trộm vía em bé lanh lợi quá chừng, khóc cũng to hơn những bạn khác nữa.Thế mẹ Châu định đặt em bé tên gì để còn đi làm giấy tờ cho con.
Vui quá mà tôi quên mất luôn việc phải lựa tên cho con mình, tôi chẳng mong muốn gì hơn ngoài việc con tôi khoẻ mạnh. Cái tên Bình An có lẽ sẽ rất hợp với con gái đồng thời cũng giống với ý nguyện của tôi.
– Dạ em muốn đặt tên con gái em là Nguyễn Bình An.
Nói rồi tôi nhìn thấy cô hộ lý ẩm Bình An ra ngoài còn tôi thì vẫn còn ở lại bên trong để các bác sĩ tiếp tục theo dõi cũng như giúp khâu vá chỗ tầng sinh môn. Bây giờ tôi mới cảm thấy nhẹ người nhưng cơ thể tôi thì mệt rã rời không còn chút sức lực nên tôi đã ngủ thiếp đi.
☆☆☆☆○
Nhận thấy thái độ không được vui của Hải Yến đứng bên dưới bà Phượng cũng nóng lòng không yên vì sợ hành động vừa rồi của con trai sẽ làm ảnh hưởng đến mối thâm tình của hai bên gia đình nhất là ánh nhìn của ba mẹ Hải Yến đối với Thành Trung con trai bà cũng sẽ xấu đi. Không muốn để cho công sức bồi đắp , vun vén, lấy lòng gia đình bà Kim từ bấy lâu nay chỉ vì một hành động bất thường của con trai mà làm cho mọi kế hoạch bị sụp đổ. Lúc bà Phượng làm ra vẻ giận dỗi con trai trước mặt hai vợ chồng bà Kim rồi ngại ngùng nói.
– Anh chị thông cảm, chắc là thằng Trung nó có công chuyện đột xuất thật nên mới gấp gáp như vậy chứ bình thường chị cũng biết ngoài Hải Yến thì công việc đối với nó cũng quan trọng không kém, anh chị cũng đừng trách Thành Trung mà tội nghiệp cháu nó.
Dứt lời bà Phượng liền quay sang chồng chớp mắt liên tục nhằm ra hiệu để ông Thành nói vào một tiếng giúp con trai, vì dù sao đi nữa hai vợ chồng bà Kim cũng sẽ nể nan ông hơn nhưng ông Thành cứ đứng ngây người không hiểu ý của vợ thấy vậy bà Phượng đành dẫm nhẹ lên chân chồng, đau quá ông chợt nhìn sang vợ, kịp thời bắt được tín hiệu từ ánh mắt bà Phượng,ông lấp bắp.
– Phải rồi..tôi hiểu tính của con trai tôi nếu không phải là chuyện quan trọng thì nó sẽ không bỏ đi gấp gáp như vậy đâu.
Bà Phượng cũng tiếp tục nói thêm vào.
– Ông nhà tôi nói đúng đó, anh chị và cháu Yến thông cảm cho thằng con trai của tôi.
Bên phía gia đình Hải Yến bà Kim vốn nổi tiếng cưng chiều con gái. Hành động vừa rồi của Thành Trung đã làm cho bà Kim cảm thấy không vui, sự không hài lòng thể hiện rõ trên gương mặt, bà Kim chợt lên tiếng.
– Anh chị cũng biết hôm nay không chỉ riêng sinh nhật của Hải Yến nhà tôi không thôi mà một lúc nữa đây chúng ta sẽ thông báo cho mọi người biết về mối quan hệ sắp tới của hai bên gia đình cũng như là cho đôi trẻ vậy mà Thành Trung lại khiến con gái tôi mất mặt trước tất cả bạn bè, làm vậy coi sao được anh chị.
Hiểu được nỗi bức xúc trong lòng bà Kim nhưng vì muốn tốt cho Thành Trung bà Phượng đành ngồi im,hạ giọng.
– Tôi biết con trai tôi làm vậy là không đúng nhưng mong anh chị hãy thông cảm, cháu nó còn trẻ tham công tiếc việc là chuyện thường tình, sau ngày hôm nay tôi sẽ nhắc nhở cháu bù đắp lại cho Hải Yến.
Vẫn chưa trút hết những sự bực tức trong lòng mình bà Kim vừa định đáp trả nhưng đã bị chồng ngăn lại. Sau đó cũng không còn mặt mũi nào ở lại tiếp nên vợ chồng bà Phượng xin phép ra về.
Đứng đợi bên ngoài đã lâu cuối cùng Thành Trung đã nhìn thấy được con gái nuôi, gương mặt lo lắng hồi hộp của người đàn ông từ mấy tiếng trước đã không còn mà thay vào đó là sự tươi tỉnh hớn hở hẳn ra. Bình An được cô y tá bế vào trong phòng thấy vậy anh cũng vội vàng theo sau.Nhân lúc cô y tá đi ra ngoài Thành Trung đã tiến lại đưa tay sờ lên má Bình An vẻ mặt đăm chiêu nhìn cô bé giây lát rồi lại nở nụ cười vu vơ đã vậy anh còn nói chuyện trêu đùa dù em bé chỉ vừa mới lọt lòng còn đang đỏ hỏn nhưng nhìn nét mặt Thành Trung lúc này chẳng khác gì một ông bố đang rất hạnh phúc.
Được tận mắt chứng kiến, được tự tay chạm vào một cô thiên thần bé xíu đang nằm trên chiếc giường bất giác trong lòng Thành Trung lại dâng lên một niềm cảm xúc bồi hồi khó tả dù biết rằng đứa trẻ này không phải là con ruột của mình nhưng chẳng hiểu tại sao và từ lúc nào một ông chủ suốt ngày chỉ biết đến công việc như anh lại có ngày phải đốn tim vì cô bé, khi được ngắm nhìn Bình An anh lại cảm có cảm giác gần gũi và như muốn quên đi hết tất cả muộn phiền.Thành Trung vẫn ngồi đó say sưa nói cười một mình với Bình An chợt cô y tá đi vào
– Sao anh vẫn còn ngồi đây?Sao không đi làm giấy khai tên cho con bé?
Thành Trung ngây người lúng túng, anh ngập ngừng nói.
– Tôi…tôi đi liền nhưng con bé tên gì?
Cô y tá lắc đầu nói.
– Anh có phải là ba bé gái này hay không mà đến tên con mình cũng không biết, anh xem trên cái vòng đeo tay màu đỏ có ghi thông tin của bé và mẹ rồi đi thẳng sau đó quẹo phải gặp phòng đầu tiên anh vào đó khai báo tên cho con.
– Cảm ơn cô, phiền cô để ý con gái giúp tôi.
Dứt lời Thành Trung vội vã làm theo lời hướng dẫn của cô y tá, một lúc sau Ngọc Châu cũng được đẩy ra.
Vừa bước vào phòng tôi chỉ thấy cô y tá cùng với Bình An còn anh Trung chắc là anh ấy biết mẹ con tôi đã mạnh khoẻ nên cũng về nghỉ rồi cũng không nên. Tôi được cô y tá dìu lên giường nằm nghĩ, mới sinh xong bầu ngực còn chưa nở hết chưa kích thích được tuyến sữa tạm thời tôi chưa thể cho con ti trực tiếp được nên phải thay bằng sữa ngoài một vài hôm để chờ sữa mẹ về. Lúc này bên dưới tôi rất đau đến cả việc trở mình cũng khó khăn đối với tôi ngay tại thời điểm này.Tuy vậy nhưng tất cả nỗi đau về thể xác tôi đều có thể chịu đựng bởi vì giờ đây bên cạnh tôi đã có một thiên thần nhỏ đang say sưa trong một giấc ngủ ngon lành. Giây phút này đây được nằm cạnh con tôi mới hiểu thế nào là một thiên chức làm mẹ, không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng may mắn có được cái danh xưng ấy bởi đằng sau sự hạnh phúc đó là cả một quá trình đau đớn tưởng chừng như sắp ch.ế.t, nghĩ lại tôi còn cảm thấy sợ hãi và khâm phục chính bản thân mình.
Tôi không nghĩ mình lại có thể mạnh mẽ đến vậy, ở nơi chốn Sài Gòn tuy nói quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm đối với một bà mẹ đơn thân không tiền không nhà cửa không người thân bạn bè như tôi lại có thể thuận lợi sinh ra một đứa bé, tất cả cũng may nhờ ông trời xui khiến đã cho tôi gặp được Thành Trung anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều không những đối đãi tử tế đã vậy còn nhận cả con gái tôi làm con nuôi người đàn ông này quả thật rất tốt nhưng anh ấy còn có gia đình và sẽ lấy vợ sinh con tôi không thể vì chuyện của mình mà làm phiền anh ấy hoài được. Tôi nhìn sang Bình An con bé đang nằm ngủ ngon lành trong khi miệng thì lại chép miết không lẽ con đã khát sữa, tôi vừa định ngồi dậy để lấy sữa cho con nhưng lại quên mất việc mình đang bị đau chưa thể ngồi dậy cử động nhiều, tôi không biết phải làm sao khi mà chưa có sữa còn con thì lại đang khát hơn hết Thành Trung cũng đã về nhà không còn cách nào tôi đành mở lời nhờ cô y tá giúp,tôi thìu thào nói.
– Chị ơi, chị làm ơn pha giúp em một bình sữa được không?Con em hình như nó đang khát.
Cô y tá xoay người qua đáp.
– Được rồi, để chị làm giúp cho mà em gáng nằm nghỉ ngơi đi một lúc chồng em quay lại giờ
Tôi ngơ ngác không hiểu ý của cô y tá đang muốn nhắc đến ai vì ở đây ngoài hai mẹ con tôi ra thì đâu còn ai nữa chẳng lẽ người mà chị ấy đang muốn nói đến đó là anh Trung, tôi hỏi lại.
– Chồng em?
Cô y tá bình thản trả lời
– Đúng rồi, thì cái người đàn ông đưa em vào đây không phải chồng em vậy chứ là gì?
Giờ thì tôi đã hiểu hoá ra chị ấy hiểu lầm Thành Trung là chồng của tôi nhưng không phải anh ấy đã về nghỉ rồi hay sao chẳng lẽ anh Trung không yên tâm nên mới quay trở lại mà cũng không đúng,tôi bắt đầu cảm thấy bối rối, nhìn về phía cô y tá tôi thắc mắc.
– Anh ấy không phải đã về nhà rồi hay sao chị?
– Đâu có đâu, từ lúc em được đưa vào phòng sinh đến giờ là anh ấy đều ngồi ở bên ngoài chờ em,hồi nãy còn ngồi đây nói chuyện với con bé chị mới kêu đi làm giấy tờ khai tên cho bé đó chứ, mà em nên coi lại đi nghe ai đời làm ba người ta rồi mà bảo là không biết tên con gái, coi tức chưa.
Thì ra anh Trung vẫn chưa về nhà, anh ấy vẫn còn ở lại đây với hai mẹ con tôi. Chẳng hiểu sao khi biết Thành Trung không bỏ mặc hai mẹ con tôi anh ấy còn ngồi bên ngoài chờ đợi tôi tận mấy tiếng đồng hồ làm tôi vừa cảm cảm động vừa thấy áy náy vì mẹ con tôi mà phiền anh quá nhiều. Tôi nhanh miệng giải thích.
– Chị hiểu lầm rồi, anh ấy không phải chồng em.
Vừa dứt lời tôi nhìn thấy Thành Trung cầm theo tờ giấy bước vào
– Cô thấy trong người như thế nào rồi?Có còn cảm thấy đau hay mệt chỗ nào nữa không?
Tôi hơi bất ngờ về Thành Trung, tôi không nghĩ anh ấy có thể kiên nhẫn ngồi chờ đợi tôi bên ngoài rất lâu đã vậy khi vừa nhìn thấy tôi câu đầu tiên anh hỏi cũng là đang lo lắng quan tâm đến tình hình sức khoẻ của tôi.Nhiều lần tôi tự hỏi tại sao Thành Trung chỉ là một người dưng qua đường nhưng lại hết lòng hết tâm đối với mình như vậy trong khi người đàn ông phụ bạc đó cũng chính là ba ruột của đứa con trong bụng tôi đang mang nhưng lại vô tâm và tàn nhẫn đến thế, cũng là đàn ông nhưng sao cả hai lại khác nhau nhiều đến vậy. Ngay lúc này tôi như bị gục ngã bởi sự ân cần quan tâm của người đàn ông đang đứng trước mặt mình, giây phút này tôi không còn được mạnh mẽ để có thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa bất giác tôi đã bật khóc,nhìn anh tôi nhỏ giọng.
– Cảm ơn anh đã rất tốt với mẹ con tôi, giờ thì tôi đã không sao rồi.
Nhìn thấy tôi khóc anh Trung liền tiến lại vẻ mặt lo lắng.
– Ngọc Châu sao cô lại khóc có phải là cảm thấy đau ở chỗ nào đúng không? Để tôi gọi bác sĩ
Nhìn vẻ mặt của anh chẳng khác gì một người chồng đang lo lắng cho vợ của mình chả trách chị y tá hiểu lầm nhưng tôi lại không biết mình nên vui hay nên buồn vì ít ra bên cạnh tôi còn có một người chăm sóc.Cảm xúc trong lòng tôi lúc này đang rất lẫn lộn, có lần tôi nghe chị Liên từng nói bất kỳ bà mẹ bỉm sữa nào nếu không khống chế cảm xúc mình tốt thì rất dễ mắc chứng trầm cảm sau sinh tôi không biết chứng bệnh này sẽ nguy hiểm như thế nào nhưng chắc là tôi không muốn như vậy, nhanh tay lau nước mắt tôi liền nói.
– Không, tôi không có gì anh đừng gọi bác sĩ chẳng qua là tôi mới sinh nên khó tránh việc dễ bị xúc động ấy mà.Cảm ơn anh.
– Làm tôi cứ tưởng nhưng mà cô vừa mới sinh xong sức khoẻ còn chưa được hồi phục nhiều tránh đừng để xúc động nhiều quá kẻo ảnh hưởng không tốt đến vết thương.
– Tôi biết rồi, cảm ơn anh.Bây giờ mẹ con tôi đã không sao rồi hay là anh về nhà nghỉ ngơi sáng còn phải đến nhà hàng nữa.
Thành Trung vén tay áo lên rồi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, anh nói.
– Mới 5 giờ 30 phút, để tôi ngồi lại đây với hai mẹ con cô một lúc nữa rồi về đi làm cũng chưa muộn.
– Nhưng…
Tôi vì sợ chuyện của mình lại ảnh hưởng đến anh nhưng chưa nói dứt câu thì đã bị ngắt lời
– Không sao đâu, cô nghỉ ngơi đi.
Thành Trung đã nói vậy tôi cũng đành nghe theo, nằm một lát tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay khi mở mắt ra tôi đã không nhìn thấy anh Trung đâu hết chỉ có một tờ giấy đặt trên bàn, gắng gượng ngồi dậy tôi vớ tay cầm mảnh giấy lên
– Nhìn thấy cô ngủ ngon quá tôi không tiện gọi dậy, tôi phải đến nhà hàng rồi chiều tôi lại vào với hai mẹ con.Phải rồi tôi đã pha sữa sẵn bỏ trong bình giữ nhiệt một lúc cô nhớ cho Bình An bú còn nữa tôi đã thuê một bảo mẫu để tiện thay tôi chăm sóc hai mẹ con khi tôi vắng mặt, chắc một chút nữa dì ấy sẽ vào tới, yên tâm đây là mẹ của bạn tôi dì hiền lắm cô đừng lo.Vậy nha, hai mẹ con buổi sáng vui vẻ. Thành Trung.
Đọc xong những lời nhắn gửi tôi không nghĩ Thành Trung lại có thể chu đáo đến vậy,tất cả mọi thứ anh ấy đều suy tính trước giúp hai mẹ con tôi.Tôi không biết phải làm sao để có thể thoát ra khỏi cái bóng của Thành Trung nữa bởi tôi rất sợ một ngày nào đó mình sẽ bị phụ thuộc bởi những sự quan tâm, ân cần lo lắng từ Thành Trung mà ỉ lại vào đó mất thôi.
” Ngoa ..,ngoa..,ngoa…”
Sau một giấc ngủ dài Bình An thức dậy bằng một tiếng khóc thật lớn chắc là đứa con gái bé bỏng của tôi cũng đã khát sữa lắm rồi, lồm cồm ngồi dậy tôi mở bình giữ nhiệt ra lấy bình sữa mà anh Trung đã pha sẵn ,bế Bình An trên tay rồi bắt đầu cho con bú.
“Ực..ực”
Chốc lát con gái tôi đã bú hết 15ml sữa, lúc đầu tôi con sợ con tôi bị sao mà lại uống ít quá thì cô y tá bảo do bao tử bé còn nhỏ nên sẽ uống ít thay vào đó sẽ uống nhiều lần. Tôi nghe xong thì cũng yên, bác sĩ và y tá cũng dặn cho bé ti thường để sữa nhanh về. Nhìn con bú xong thì ngủ, ngắm con mãi mà tôi không thấy chán, còn tự cười một mình, bây giờ con gái chính là nguồn động lực để tôi cố gắng. Giờ tôi lại nhớ ba mẹ, không biết khi cả hai trông thấy cháu ngoại sẽ như nào, đều tại tôi bất hiếu nên không còn mặt mũi nào mà quay về…
Reng….reng….
Tiếng chuông điện thoại reo Thành Trung vội cầm lên xem, nhìn thấy số máy của mẹ mình anh liền lắc đầu ngán ngẩm dường như trong lòng đã sớm đoán được mục đích của cuộc gọi đến là gì, phân vân một lúc Thành Trung cho xe tấp vào lề đường, anh nhấc máy.
– Dạ con nghe
– Con rảnh không về nhà gấp mẹ có chuyện muốn nói.
Nghe giọng điệu của mẹ anh đã thừa hiểu phần nào nguyên do, ngoài chuyện của buổi tiệc tối hôm qua thì không còn bất kỳ một lý do nào khác để khiến cho bà Phượng nổi giận lúc sáng sớm như vậy, không riêng gì bà mà ngay cả bản thân Thành Trung cũng cảm thấy ngán ngẩm mệt mỏi khi liên tục bị mẹ gán ghép tình cảm.Anh né tránh.
– Không được rồi mẹ, hôm nay nhà hàng còn rất nhiều công việc chưa giải quyết, để hôm nào rảnh con sẽ về thăm ba mẹ sau, vậy thôi con đang lái xe,bai mẹ.
– Thành Trung..alo…
Dứt lời Thành Trung liền tắt máy ngang dù biết rằng với tính khí nóng nảy của mẹ mình thế nào bà cũng sẽ rất tức giận nhưng lúc này anh không thể làm khác bởi nếu tiếp tục cuộc đối thoại ít nhiều gì giữa hai mẹ con sẽ xảy ra mâu thuẫn tranh cãi không cần thiết.Nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi áo vest Thành Trung tiếp tục lái xe đến nhà hàng.