Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!

Chương 10: Bạn mới




Tạm biệt Hoắc Dạ xong thì Vương Ngữ Ninh cũng thẳng tiến đi vào trường, nhưng trên đường đi cô lại bắt gặp Đào Mị và Đào Linh Nhi, nói sao thì mối quan hệ giữa hai người họ cũng là chị em họ hàng với nhau, nên khó tránh khỏi việc đi cùng.

Nhưng ngay khi Đào Mị vừa nhìn thấy Vương Ngữ Ninh thì liền ném Đào Linh Nhi sang một bên, trực tiếp đi đến chỗ của cô, mỉm cười, nói:

- Ninh Ninh, lúc sáng chị nghe nói anh Hiếu Từ đến đón em đi học đúng không?

Lời nói của Đào Mị vừa dứt thì Đào Linh Nhi liền ngạc nhiên nhìn cô, tuy nhiên thì không đợi Đào Mị có mánh khóe để nói ra nói vào, Vương Ngữ Ninh liền đưa mắt nhìn chị ta, rồi mỉm cười ngọt ngào nói:

- Đúng là buổi sáng anh Hiếu Từ có đến tìm em. Nhưng dù sao em cũng đã là người có hôn phu, em cũng không thể tùy tiện lên xe của nam nhân khác, nên là sáng nay Hoắc Dạ mới là người đưa em đi học.

Vốn dĩ Đào Mị còn định ba hoa nói gì đó, nhưng vừa nghe Vương Ngữ Ninh nhắc đến Hoắc Dạ thì sắc mặt của chị ta liền thay đổi. Ở kiếp trước thì chị ta tuy ở cùng chỗ với Phạm Hiếu Từ, cũng chấp nhận làm nhân tình của hắn, nhưng hơn ai hết chính bản thân Đào Mị luôn biết rằng, người chị ta thích thật sự là Hoắc Dạ.

Từ đầu đến cuối mục đích của chị ta chỉ là muốn ly gián mối quan hệ của cô và Hoắc Dạ, sau đó liền nhảy vào làm Hoắc thiếu phu nhân danh giá. Nhưng mà có lẽ Đào Mị trăm tính ngàn tính lại không nghĩ được rằng con người của Hoắc Dạ vừa chung tình lại rất giữ chữ tín, vì thế nên cho dù anh biết rõ Vương Ngữ Ninh không có tình cảm với mình đi nữa vẫn cố chấp không đồng ly hôn. Cũng vì lẽ đó nên Đào Mị đã thay đổi kế hoạch, thay vì tấn công Hoắc Dạ dồn dập thì chị ta lại chuyển hướng sang Phạm Hiếu Từ, người đàn ông mà cô yêu.

- À chị Mị này, cuối tuần này em và Hoắc Dạ định sẽ tổ chức một buổi leo núi, sẵn tiện cũng cắm trại lại một đêm... Không biết chị có muốn tham gia hay không?

Đào Linh Nhi nghe Vương Ngữ Ninh có ý định rủ thêm Đào Mị thì liền kéo kéo tay áo của cô, nhưng cô lại nhìn sang bạn mình rồi nháy mắt. Cô hiện tại biết rằng Đào Mị có ý với Hoắc Dạ thì phải nhanh tay cắt đứt dây đào hoa đó chứ, ít nhất thì hiện tại cô không thể không nói là rất muốn phô diễn tài năng của mình.

Một lục trà biểu có thủ đoạn đến mấy thì cũng chẳng thắng nổi một bạch liên hoa, hơn nữa còn là một bạch liên hoa của Hoắc tổng hết mực yêu chiều!



- Được, vậy hôm đó chúng ta cùng nhau đi nha. Nhưng mà... Liệu như vậy có phiền em không?

- Không phiền, hôm đó Linh Nhi và anh trai của em cũng đi cơ mà, là chỗ thân thiết nên không sao cả... À đúng rồi, nếu hôm đó anh Hiếu Từ không bận gì thì chị cũng có thể rủ anh ấy theo nhé, càng đông càng vui ấy mà.

Nói xong thì Vương Ngữ Ninh liền kéo Đào Linh Nhi lên phòng học, trên đường đi thì cô bạn Linh Nhi cũng cằn nhằn đến mức khiến cô phải đau đầu, cô gái này hôm nay sao lại nói nhiều như vậy chứ? Nói thẳng ra thì cô cũng chẳng có lòng tốt gì, chỉ là cô muốn Đào Mị biết khó mà lui, so về phần diễn xuất thì cô có kinh nghiệm nhiều hơn, chỉ là trước kia cô không muốn diễn mà thôi.

- Ninh Ninh, cậu có chắc là sẽ ổn chứ?

- Yên tâm nè, thật ra tớ đã sớm có kế hoạch rồi... Chỉ là... Linh Nhi, rốt cuộc thì người chị này của cậu có phải có vấn đề về thần kinh không vậy?

Nghe Vương Ngữ Ninh hỏi thì ban đầu Đào Linh Nhi cũng ngớ người một chút, nhưng ngay sau đó liền phì cười rồi đáp:

- Đúng là có chạm mạch một chút.

Hai người vừa trò chuyện vui vẻ vừa về lớp, nhưng cô lại không biết rằng nụ cười vô tư kia lại lọt vào mắt của một bạn khác. Hôm nay giảng viên không lên lớp nên tiết học này thành tiết tự học, cô ngồi chăm chú viết ra giấy những vật dụng cần mang theo khi đi cắm trại, nói sao thì từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong bao bọc của cha mẹ, làm sao biết được khi leo núi cần cái gì.

Cho dù Hoắc Dạ đã nói rằng anh sẽ chuẩn bị mọi thứ, nhưng thân là nữ nhân, cô cũng muốn giúp gì đó. Lúc này, Vương Ngữ Ninh thật sự không nghĩ được gì nữa thì một bàn tay liền chỉ vào mục cô viết rồi nói:

- Tớ nghĩ là cậu nên mang theo dao găm sẽ hay hơn là một thanh kiếm dài.



Giọng nói phát ra thì Vương Ngữ Ninh cũng theo quán tính ngước mắt lên nhìn, ngay sau đó thì đập vào mắt cô chính là thân ảnh cao lớn của một bạn nam, hình như cậu ta tên là cái gì ấy nhỉ? Hứa Dịch?

- Cậu là...

- Giới thiệu một chút, tớ là lớp trưởng Hứa Dịch. Hân hạnh được làm quen với cậu, bạn học Vương Ngữ Ninh.

- Lớp trưởng Hứa, chào cậu.

Sau đó thì Hứa Dịch cũng đã hỏi về chuyến đi dã ngoại của cô, đương nhiên là với một người có tính cách đơn thuần như cô thì Vương Ngữ Ninh liền nói hết, đế cả Đào Linh Nhi bên cạnh một bịt miệng cũng không bịt kịp. Rồi Hứa Dịch liền nhìn cô, nói:

- Vì đem theo dao găm lúc gặp nguy hiểm còn có thể phòng thân, nếu đói cũng có dụng cụ để tìm thức ăn, còn cầm theo kiếm dài vừa bất tiện lại không thể tự ý di chuyển.

- Lớp trưởng, cậu biết nhiều thật đó.

- Trước đây tớ từng tham gia một kỳ quân sự ngắn hạn.

- Ra là vậy.

Nói chuyện thêm một lúc thì Vương Ngữ Ninh cảm thấy người bạn này biết rất nhiều, ít nhất thì cũng có thể xem là có lợi cho chuyến đi dã ngoại của cô, nên ngay sau đó cô liền rủ rê Hứa Dịch đi cùng... Và cậu ta cũng không từ chối!