Tại phòng làm việc của Lãnh Hàn, Tuệ Mẫn đang ngồi xem lại hồ sơ về dự án đấu thầu sắp tới của tập đoàn thì bên cạnh có một con sâu cứ ngọ nguậy không yên bên cạnh cô, khiến người cô đang mang thai nên rất dễ nhạy cảm, anh chạm vào cô cũng thấy người cô nhột hết cả lên.
- Hàn à, anh để yên cho em làm việc đi, nếu anh không có gì làm thì làm việc này giúp em đi, em ra ngoài chơi với chị Lona đây, từ hôm đó đến giờ em chưa gặp chị ấy để giải thích nữa, mặc dù là bọn em có nói chuyện qua điện thoại rồi nhưng em vẫn muốn gặp chị ấy để bày tỏ cho chân thành hơn.
- Anh đâu có rảnh đâu, em không thấy anh đang ngồi chăm em và con của chúng ta đấy à, em lại còn có tâm trạng ra ngoài chơi với cô ta sao Mẫn nhi.
- Chứ bây giờ anh cứ ngày ngày kè kè bên cạnh em không à ! Em cũng có làm được gì đâu cơ chứ, biết thế em ở nhà cho rồi, tự dưng theo anh tới tập đoàn bây giờ chả được đi đâu hết trơn.
- Khi nào em sanh xong đi anh sẽ dẫn em đi chơi được không bảo bối, chứ giờ em đang bầu bì thế này anh rất lo lỡ như điều không hay đấy.
- Dạ em biết rồi, à anh sau lễ mừng thọ của bà nội em muốn đi Pháp chơi, anh đưa em đi nha.
- Được em muốn đi đâu anh sẽ đi cùng em, còn đi một mình thì quên đi, còn bây giờ thì qua kia ăn trái cây anh mới gọt đi, mấy cái này không cần làm để đó cho trợ lí Trương cậu ta làm, anh đâu thuê cậu ta về đây ngồi thế chỗ của em cơ chứ bảo bối.
Từ lúc biết cô có em bé đến giờ Lãnh Hàn còn cưng chiều cô hơn lúc trước rất là nhiều, lúc trước cô đi đâu cũng có thể đi một mình nhưng từ khi em bé này đến với cô và anh ấy thì anh ấy luôn luôn bên cạnh cô, tâm trạng của phụ nữ khi mang thai rất khó nắm bắt được nên anh luôn cẩn thận nhất để cô không bị ám ảnh hay căng thẳng về việc mang thai cả.
Cuối cùng thì ngày này cũng tới, ngày mà mừng bà nội tuổi thọ 80, độ tuổi mà ít ai có thể chạm tới được, bà nội vừa đón tuổi 80 của mình vừa có tin vui mình có thêm chắt nên bà rất hạnh phúc, trên khuôn mặt bà thể hiện ra nét phúc hậu của một người lớn tuổi điềm đàm và nhân hậu.
- Bà nội, hôm nay là sinh nhật lần thứ 80 của bà con và Mẫn nhi chúc bà sức khỏe mỗi ngày càng vững mạnh để mà còn bế cháu đang trong bụng vợ con nữa ạ.
- Được rồi, bà cảm ơn hai đứa con, bà thì không cần bất cứ thứ vật chất nào từ hai đứa cả, vì tiền Lãnh gia chúng ta không thiếu, món quà ý nghĩa đối với bà chính là nhìn thấy hai đứa có một mái ấm nhỏ cho riêng mình cùng với những đứa con của các con thôi.
- Bà yên tâm, sau này con sẽ cùng cô ấy lập ra một đội bóng cho vui nhà vui cửa, lúc đó bà tha hồ có chắt để chơi cùng ạ.
- Hàn à, anh tự đi mà đẻ nha, em không phải heo đâu mà cùng anh lập ra đội bóng được, anh muốn lập đội bóng thì tìm ai khác đi nha.
- Không được đâu vợ, đội bóng này chỉ có thể là của anh và em chứ sao mà có thêm kẻ khác được, em đang mang thai nên anh mới tiết chế, chứ không là em không có đứng đây mà đôi co với anh được đâu đó bảo bối.
- Chỉ giỏi bắt nạt em.
- Hahaha...nhìn hai đứa như vậy bà rất vui, bà đã xem ngày đẹp để tổ chức hôn lễ cho hai đứa rồi sẽ là vào cuối năm nay hai đứa chịu không ?
- Dạ chúng con nghe theo bà hết ạ, lúc đó vợ con cũng đã sanh em bé rồi, sức khỏe ổn định sẽ làm đám cưới, còn nếu không thì chúng ta rời lại vài tháng cũng được ạ.
- Ta tính là sau lễ mừng thọ của ta sẽ làm đám cưới cho hai đứa, nào ngờ đâu thiên thần nhỏ xuất hiện nên phải dời tới khi bé con chào đời để cho nó chứng kiến hạnh phúc của ba mẹ nó luôn, đó là một điều rất tuyệt vời mà ông trời đã ban tặng cho Lãnh gia chúng ta, nên hai đứa phải biết trân trọng nghe không ?
- Được rồi chúng ta mau di chuyển tới bữa tiệc thôi, khách khứa còn cần chúng ta phải đón tiếp nữa chứ, làm sao có thể bỏ mặc ở đó cho nhân viên hết được, hai đứa tới trước đi bà sẽ tới sau, hai đứa tiếp khách giúp bà nhé.
- Dạ vâng nội, bọn con đi trước ạ.
Lãnh Hàn cùng với Lâm Tuệ Mẫn chạy tới nhà hàng để thay mặt bà nội đón tiếp khách vào bên trong nhà hàng, hiếm khi có cơ hội được gặp mặt vị chủ tịch trẻ tuổi tài giỏi như thế này nên đây là cơ hội để cho các tập đoàn lớn nhỏ muốn con gái của họ có thêm một bước tiến cao hơn đó chính là trở thành người phụ nữ của Lãnh Hàn hoặc nếu không được thì chỉ cần hắn để mắt tới con gái cưng của họ thôi thì cũng đủ để công ti của nhà họ có tiếng nói trong giới làm ăn rồi, nên hôm nay tại bữa tiệc ngoài nhân vật chính là lão phu nhân ra thì các vị tiểu thư cũng trang điểm ăn mặc lồng lộn muốn lấn át đi cả lão phu nhân.
Nhưng lão phu nhân là ai chứ, bà tuy đã 80 rồi nhưng vẻ đẹp của bà ở tuổi xế chiều này thì làm sao các cô gái lòe loẹt kia có thể sánh được cơ chứ, hồi bà còn tuổi xuân thì chắc chắn những cô gái đồng trang lứa với bà không thể sánh được, huống chi bây giờ bà gần đât xa trời rồi, kinh nghiệm sống trên cuộc đời này bà đều trải qua hết thì làm sao các cô gái đó sánh được cái vẻ đẹp đó của bà cơ chứ.
- Em đang mang thai, vô bàn ngồi nghỉ đi ở đây anh với mọi người tiếp khách được rồi, không thôi lát nội lên lại thấy em đứng đây rồi chửi anh không chăm vợ đấy.
- Không sao mà, thai còn nhỏ nên cũng không có nặng nề hay khó khăn gì cả, em phải đi lại nhiều sau này đẻ nằm một chỗ muốn đi cũng khó.
- Chào Lãnh tổng, ngài và phu nhân của ngài rất đẹp đó nha, khiến chúng tôi đây nhớ về những ngày tháng mình còn như cậu.
- Chú Đông và phu nhân cứ quá lời, ai rồi cũng sẽ đi qua từng giai đoạn, chú trải nghiệm hết những gì ở trên đời này rồi thì đến lớp trẻ chúng tôi cũng phải trải qua thôi.
- Được hợp tác cùng với lớp trẻ tài giỏi như cậu đây tôi rất lấy làm vinh hạnh, tôi làm ăn với tập đoàn Lãnh Thiên Cơ này từ hồi lão phu nhân còn nắm quyền điều hành, bây giờ thì đến con của tôi, chúng tôi rất may mắn khi được Lãnh Thiên Cơ trọng dụng, sau này sẽ cố gắng cống hiến hết mình.
- Được nghe những lời này của chú Đông, tôi cũng thấy an ủi phần nào, mời chú và phu nhân vào trong bữa tiệc.
- Chào Lãnh tổng, chào Lãnh thiếu phu nhân.
Cứ thế quan khách được mời đến đã dần dần vào bên trong bữa tiệc, các công tử, thiếu gia đến nãy giờ và ánh mắt ngưỡng mộ luôn dán chặt lên người của Lâm Tuệ Mẫn, Lãnh Hàn vô tình bắt gặp những ánh mắt nhìn chăm chăm vào vợ hắn anh chỉ muốn chạy ra moi mắt chúng cho chó ăn mà thôi, vợ hắn mà cũng dám tơ tưởng đến sao.
- Hàn à, anh nhìn em làm gì chứ ? Bộ trên mặt em có dính gì à !
- Không có.
Ủa Lãnh Hàn tự dưng thay đổi sắc giọng vậy trời, cô nhìn theo anh mắt của anh thì thấy có những vị thiếu gia kia đang hướng mắt về phía cô và Lãnh Hàn, thì ra đây là lí do khiến cho Lãnh Hàn nhà cô xù lông cún lên là đây.
- Cũng có nhiều cô để ý chồng em quá nhỉ ?
- Kệ cô ta, anh không có quan tâm.
- Thế anh cũng kệ mấy người đó đi, em cũng có quan tâm đến người ta đâu, anh xù lông làm gì chứ.
- Em không ghen khi có người phụ nữ khác nhìn chồng mình à !
- Có gì đâu phải ghen ạ, em biết anh sẽ không thèm để ý đến những người đó thì mất công ghen chi cho mệt người.
- Mà nếu như anh dám dòm ngó đến những ả đó thì em sẽ méc bà nội.
- Em hay lắm Mẫn nhi, vô tâm vô tình trái tim sắt đá không ghen.
- Hì...hì...nói thế thôi, chồng em đừng để ý đến những thứ xung quanh làm gì, chỉ cần trái tim của hai chúng ta hướng về nhau là được rồi, những tác động bên ngoài sẽ làm tình cảm vợ chồng chúng ta mỗi ngày hiểu nhau hơn.
Chụt !
- Ây da...có phải tôi nhìn thấy những gì không nên nhìn không vậy trời.
- Chào anh, Mẫn Đức.
- Ừm, chào em Tuệ Mẫn, lâu lắm rồi không gặp hình như thằng bạn anh nó chăm em hơi kĩ hay sao mà anh thấy tròn lên rồi này.
- Đi công tác ở bên Pháp về mà sao không báo anh em một tiếng vậy ?
- Tôi báo thì cậu ra đón tôi à !
- Không.
- Thế tôi phải báo cậu làm gì chứ, tôi về là để dự tiệc mừng thọ của lão phu nhân thôi, với lại tôi nghe người của tôi nói có chút manh mối về em trai tôi, nên tôi phải để công việc lại bên đó bay về đây đấy, chứ nó cũng chưa xong.
- Hành trình tìm lại thằng nhóc nhà cậu cũng khó khăn nhỉ ? Cũng lâu lắm rồi.
- Đúng vậy, chỉ cần có tin tức của nó dù sống hay chết tôi cũng phải tìm cho bằng được, ủa mà lão phu nhân đâu sao tôi không thấy người vậy, lâu rồi không gặp bà tôi nhớ bà lắm đó.
- Dạ bà chưa tới nên để em và Hàn tiếp khách ạ, anh Mẫn Đức cứ vào bên trong trước đi ạ, lát bà tới anh sẽ được gặp thôi mà, với lại anh vào đó tìm ý trung nhân của mình đi chứ.
- Ý trung nhân của anh á, chắc anh không có cửa nữa rồi.
- Trời ai mà lại chê anh Mẫn Đức cơ chứ.
- Cô ấy không chê, nhưng mà cô ấy có nỗi khổ của bản thân, anh chỉ có thể bên cạnh cô ấy như một người bạn thôi à.