- Tôi hết nói nổi em đó Tuệ Mẫn, xe đưa đón tận nơi thì không chịu, cứ thích chịu khổ để đi nắng cơ.
- Anh có thể lên xe ngồi đâu nhất thiết là phải đi với tôi cơ chứ, tự đi theo xong bây giờ kêu à.
- Tôi không có than trách gì cả, nhưng mà em đó, sung sướng không muốn cứ thích đau khổ.
- Đau khổ con khỉ ấy, tôi sông từ bé như vậy đó, nhưng có lẽ tôi vẫn may mắn hơn đám trẻ đó rất nhiều, nhìn đám trẻ đó thật sự không bằng tôi khi xưa, nên anh phải cảm thấy may mắn khi sinh ra trong một gia đình trọn vẹn đó.
- Tuệ Mẫn em ngày xưa đã chịu khổ rồi, bây giờ đã có tôi, em cứ sống thoải mái với con người hồn nhiên của em thôi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì cả.
- Lãnh Hàn...anh cẩn thận...
- Á...
Hai người đang đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện thì có một chiếc taxi tự nhiên lao đầu về phía họ, cũng may Lâm Tuệ Mẫn nhìn thấy, cô kéo anh qua để đỡ cho anh chỉ theo phản xạ cứu người của cô, thì đột nhiên Lãnh Hàn xoay người lại rồi đẩy cô vào trong, anh cũng né chiếc xe mà té vào trong cùng với cô, Lãnh Hàn đỡ trọn hết cho Tuệ Mẫn.
Lãnh Hàn lúc đó không nghĩ gì cả, chỉ nghe thấy cô nói sau đó quay lại thì thấy chiếc xe đang lao dần về phía họ, Lãnh Hàn chỉ biết rằng mình phải bảo vệ người con gái này thật tốt mà thôi, cứ thế mà Lãnh Hàn ôm trọn Tuệ Mẫn lao ra hườn khác để tránh chiếc xe khiến bọn họ lăn lộn mấy vòng, không may Lãnh Hàn bị đạp đầu vào hòn đá trên đường khiến anh chảy máu.
- Lãnh Hàn...
- Tuệ Mẫn em có bị thương không...xin lỗi đã không bảo vệ được em...
- Không tôi không bị sao cả...nhưng anh bị thương rồi...là máu đó, nó chảy máu rồi kìa...huhuhu...
- Đừng khóc, tôi không sao cả...không chết được đâu mà lo...tôi còn phải sống để chờ em gả cho tôi nữa chứ.
- Giờ này anh còn nói nhảm...mau đi bệnh viện xem nó thế nào...Lãnh Hàn...
Đột nhiên Lãnh Hàn ngất đi khiến cho Tuệ Mẫn lo sợ, máu trên đầu anh chảy ra nhiều quá, lúc này trợ lí Trương lái xe tới vì khi nãy anh có rút điện thoại ra gọi cho cậu ta để cậu ta tới phòng trường hợp anh bất tỉnh không ai giúp Tuệ Mẫn.
- Thư kí Lâm...chủ tịch bị sao vậy ạ.
- Anh ấy đỡ tôi nên đã đập đầu phải hòn đá...mau đưa anh ấy vô bệnh viện đi...máu chảy nhiều quá...
Trợ lí Trương đỡ Lãnh Hàn lên xe cùng với sự giúp đỡ của vài người nơi đó, Lãnh Hàn được đưa tới bệnh viện và đang cấp cứu ở trong đó, Tuệ Mẫn dặn trợ lí Trương không được kể chuyện này cho lão phu nhân lúc này, vì chưa biết tình hình anh ra sao, báo cho bà nội thì bà sẽ không giữ được bình tĩnh mà ngất mất.
- Thư kí Lâm, chuyện khi nãy là sao, cô kể lại giúp tôi với, để tôi biết đường mà điều tra xem nó là tại nạn hay một sự việc cố tình muốn giết chết chủ tịch.
- Sao cơ...một mục đích giết anh ấy sao.
- Phải chuyện đó là điều hiển nhiên trong giới kinh doanh này...chủ tịch là một người tài giỏi và cực kì kiêu ngạo, việc mà những người khác bị chủ tịch từ chối hợp tác rất nhiều nên đâm ra sinh thù trong lòng mới có ý định hãm hại ngài ấy để tập đoàn đi xuống không còn chỗ đứng trên thị trường nữa.
- Nhưng không thể nào đâu, tôi thấy chiếc taxi đó hình như là chỉ mất lái thôi, chứ không phải cố tình lao vào chúng tôi đâu.
- Với lại chúng ta gần đây đâu có gây xích mích với ai nên chắc cũng không phải đâu, nếu là một vụ ám sát thì đã ra tay từ sớm rồi, chứ không phải hôm nay, hơn nữa hôm nay chúng tôi ra ngoài ăn làm sao bọn họ biết được mà truy sát chứ.
- Tôi chỉ muốn biết thông tin sự việc như nào thôi, còn về giải quyết ra sao thì tôi sẽ nhận sự bàn giao của chủ tịch, thư kí Lâm yên tâm.
- Ừm, chỉ mong anh ấy không sao...anh ấy cũng vì đỡ tôi nên mới bị thương nặng như vậy...
- Thư kí Lâm, cô cũng đừng tự trách mình, chủ tịch ngài ấy yêu cô nên việc mà ngài ấy bảo vệ cô là điều mà ngài ấy mong muốn làm.
Lâm Tuệ Mẫn đưa mắt hướng vào cánh cửa phòng cấp cứu, hơn một tiếng rồi mà anh ấy vẫn chưa được đẩy ra nữa, không hiểu sao khi thấy anh ấy bị thương như vậy tim cô đau thắt lại như có ai đó bóp chặt.
Có lẽ cô thực sự đã rung động trước người đàn ông này rồi, người đàn ông hơn hai năm qua đã luôn ân cần chăm sóc cô từng chút một, anh đã thay đổi cả cuộc đời của cô rồi, cho cô biết thế nào là có một người bên cạnh chăm sóc cho mình, cho mình cái cảm giác an toàn mà từ trước giờ cô chưa hề biết đến nó là như vậy.
Suốt thời gian qua, anh đã một tay giúp đỡ cô nhi viện của cô, anh tạo điều kiện cho các bạn nhỏ ở đó có một môi trường tốt hơn trong học tập và những ai học xong mà sinh sống ở cô nhi sẽ được vào tập đoàn của anh làm việc nếu như thực sự có năng lực, anh làm tất cả mọi thứ đều là vì cô, anh nói chỉ cần thấy cô vui vẻ và cười tươi mỗi ngày thì anh sẵn sàng làm mọi thứ, bao gồm những việc mà cô muốn làm.
Có lẽ đối với Lãnh Hàn thì bà nội là người anh yêu quý ra thì bây giờ trong cuộc sống của anh còn có thêm cả cô Lâm Tuệ Mẫn, anh muốn cô bên cạnh để anh có thể chăm sóc, nhưng còn cô thì sao chứ, cô không xác định được bản thân mình có yêu anh hay không, cô cứ để anh phải chờ đợi mình như vậy thì cũng không phải cách, nhưng ngày hôm nay khi thấy anh không thương tiếc bản thân mà dùng thân mình đỡ lấy cô, anh bao trọn cô trong lồng ngực để cô không bị thương, anh dùng người của mình để đỡ cho cô khiến anh bị thương đến mức nhập viện.
Có lẽ Lâm Tuệ Mẫn cô thực sự không thể nào dối lòng mình được nữa rồi, cô có lẽ đã rung động trước người đàn ông này mất rồi, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu mà tim cô đau thắt lại, cô chỉ mong rằng anh sẽ bình an để mà bên cạnh cô, có lẽ bây giờ cô quá tham làm khi mong ông trời sẽ cho anh bên cạnh co cả đời này.
Một lúc sau thì anh cũng được đưa vào một căn phòng của bệnh viện, lúc này Lâm Tuệ Mẫn đang lau người cho anh, cô sợ anh sẽ khó chịu nên ân cần chăm sóc cho anh từ lúc anh được đưa vào đây đến giờ, trợ lí Trương cô đã kêu anh về rồi, dù sao cậu ta cũng phải về tập đoàn để xem xét sự việc ở đó chứ, một mình cô ở đây chăm anh là được rồi.
- Lãnh Hàn, anh mau tỉnh lại đi, anh nhắm mắt cũng từ nãy đến giờ rồi, chẳng phải bác sĩ nói anh chỉ bị thương nhẹ ở đầu thôi sao, sẽ không để lại bất kì một di chứng nào về sau cả,nên là anh cứ yên tâm mà tỉnh lại đi, chứ anh cứ ngủ riết như vậy em rất sợ.
- Lãnh Hàn anh có nghe em nói gì không...chắc anh không nghe thấy đâu vì từ nãy đến giờ em nói chuyện với anh mà anh cũng có trả lời đâu chứ...Hàn à...em thực sự yêu anh rồi...em không muốn mất anh càng không muốn rời xa anh một chút nào cả...
- Em thấy bản thân mình bây giờ đã quá dựa dẫm vào anh rồi, bị anh nuông chiều cho đến lười luôn rồi...nên có lẽ sau này sẽ phải nhờ anh chiếu cố cho em ở lại...nhờ anh cứ tiếp tục mà nuông chiều em như bây giờ vậy đó...Hàn.