- Cái gì...đăng kí kết hôn, tôi với anh chỉ là hợp đồng thôi tại sao phải làm cái này chứ.
- Tại sao lại không được làm cái này, tôi là người làm ăn phải đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, phòng khi cô giở trò tôi còn có bằng chứng kiện cô chứ...không nói nhiều vào thôi.
- Anh...đồ cáo già sống lâu năm mà...
- Chửi rất hay...trước giờ có mình em là dám chửi tôi nhiều đến như vậy, nếu là kẻ khác thì sợ đến mạng cũng không còn, nhưng đối với em thì khác đó bảo bối.
Lãnh Hàn ghé sát tai cô mà nói, người ta nhìn vào sẽ nhìn thấy là anh đang nũng nịu với cô, nhưng không sao người ta có thể biết được cái bộ mặt cáo già của anh cơ chứ.
Lãnh Hàn đưa cô vào bên trong để làm giấy đăng kí kết hôn, hai người mỗi người giữ một tờ, họ còn chụp với nhau bộ ảnh cưới nữa, cô kêu không muốn chụp nhưng Lãnh Hàn một hai đòi chụp cho bằng được, chụp hình gì đâu mà toàn đè môi cô ra hôn, nhìn những bức ảnh không có tấm nào mà môi cô và anh rời ra cả, toàn là hôn đủ kiểu.
Và cuối cùng anh chọn tấm hình đang đè cô ra mà hôn kêu bọn họ rửa phóng to, cô thắc mắc thì anh nói mang về phòng để treo cho nó đẹp, cô biết có nói anh thế nào nhưng chỉ cần là điều anh muốn thì có nói anh cũng sẽ vẫn làm mà thôi, nhưng bức hình nhìn vào khiến cô ngại đỏ cả mặt.
Tên này như cầm thú vậy, mỗi lần hôn cô đều như muốn cô không có không khí mà chết hay sao ấy, cứ để cô phải vỗ tay vào ngực anh thì lúc đó anh mới luyến tiếc mà buông tha môi cô, đúng đồ không biết xấu hổ, ở đâu cũng dở tính thú ra được, làm như bị cấm dục lâu lắm vậy, hắn nhiều tiền như vậy.
Phụ nữ xung quanh hắn đầy đâu đến nỗi không lựa được cô nào chứ, cần gì phải động dụng mọi nơi mọi lúc vậy không trời, cô vẫn là tốt hơn né hắn ra chứ hắn mà nổi điên động dục với cô chắc có nước cô chết mất, chỉ mới hôn thôi mà cô đã thấy sợ chứ đừng nói tiến tới cái xa hơn, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Từ nãy đến giờ ngồi trên xe đi được một đoạn rồi, Lãnh Hàn thấy cô đang suy nghĩ gì đó mà mất tập trung, anh gọi cô cả mấy lần mà cô cũng không thèm trả lời, khiến anh mất kiên nhẫn mà kéo cô lại gần anh, làm cho Tuệ Mẫn bị kéo bất ngờ mà đầu dúi vào lồng ngực của Lãnh Hàn.
- Ui da, anh bị điên sao, sao lại kéo tôi mạnh vậy chứ ?
- Em đang tơ tưởng đến thằng nào mà tôi gọi em không trả lời hả ?
- Tôi không có.
- Tốt nhất là không có, để tôi biết là em không xong với tôi đâđ...còn nữa đêm qua em ở với Lý Mẫn Phong sao ?
- Đúng rồi, cậu ấy là bạn thân của tôi, tới để trò chuyện tạm biệt tôi, có chuyện gì à !
- Từ nay không được thân thiết với cậu ta như trước đây nữa, em bây giờ là người của tôi, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào lại gần em.
- Nè anh có nhiều cái kì lạ lắm nhá, anh cứ cấm tôi cái này cấm tôi cái kia, anh làm như anh là sếp của tôi không bằng ấy, àm sếp thì cũng không bao giờ có quyền chen vào chuyện riêng của nhân viên đâu, anh cũng đâu quản hết được việc riêng của nhân viên anh đúng không, nên đừng có quản chuyện của tôi...ưm...ưm...
Lãnh Hàn thấy cái miêngj nhỏ này của cô lúc nào cũng chu ra để cãi lại anh hết, anh nói một mà cô nới tới một trăm, thật sự là cần dạy dỗ lại cô rồi, chứ không sau này cô lại không ngoan ngoãn, sẽ cãi lời anh mất.
Lãnh Hàn ôm chặt lấy eo của Tuệ Mẫn, tay còn lại giữ lấy gáy của cô hôn cô ngấu nghiến khiến cô vào tư thế khó không phản kháng được chỉ có thể khuya tay lung tung, với cái kiểu nằm dài trên ghế này cô sợ té nên không dám dãy mạnh, chỉ sợ té ra đằng sau, Lãnh Hàn biết chứ, nên anh nhân cơ hội này khống chế cô mà hôn cô tới tấp.
Anh tách miệng cô ra, luồn lưỡi vào bên trong kiếm lấy chiếc lưỡi non mềm đang lẩn trốn bên trong kia mà mút lấy dư vị ngọt ngào của nó, tiếng mút mát chóp chép của cả hai vang vongj trong xe nhưng chỉ có anh và cô nghe được, vì vách ngăn giữa ghế trên và ghế dưới đã được trợ lí Trương bạt lên khi nãy rồi, cậu ta thấy tình hình không ổn nên đã bật lên trước khi mà thiếu gia của anh nói rồi.
- Ưm...ưm...ưm...Lãnh Hàn buông...ra coi...
- Tên lưu...manh này...ưm...ưm...
Cảm nhận cô không thể tiếp tục nụ hôn này nữa Lãnh Hàn mới buông môi của cô ra một cách đầy luyến tiếc, Tuệ Mẫn được anh buông ra thì cô thở một cách gấp gáp, cô tưởng như mình sắp ngạt thở mà chết vậy, tên này tại sao có thể hôn lâu được như vậy cơ chứ.
Tuệ Mẫn ngồi dậy tránh xa cái tên này ra một chút, cô lấy tay chùi lấy miệng của mình hành dộng này của cô chọc tức Lãnh Hàn, anh tiến tới đè cô xuông chiếc ghế rồi lại hôn cô nữa, nụ hôn này còn sâu và lâu hơn khi nãy, mặc kệ cô có đánh vào ngực anh như thế nào nhưng đối với hắn cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Bàn tay không yên phận của hắn bắt đầu vuốt dọc bờ mông của Tuệ Mẫn, cô cảm nhận hắn sờ soạng khiến cô vừa nhột vừa rùng mình, cô lắc đầu ý muốn nói hắn dừng lại, Tuệ Mẫn lúc này cảm thấy bắt đầu sợ, hắn là đang khinh dễ cô sao, hắn là coi cô là loại con gái nào chứ.
- Ưm...ưm..hức hức...Lãnh Hàn...hức hức...
Nhận thấy tiếc nức nở trong miệng cô Lãnh Hàn đã dừng lại, hắn ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ dưới thân mình, nước mắt đã chảy ra hai bên rơi xuống dưới ghế, cả người cô run hết lên chắc là cô rất sợ, anh là đang làm cô sợ rồi.
- Anh từng nói sẽ tôn trọng tôi, sẽ không chạm vào tôi nếu tôi chưa đồng ý...nhưng anh năm lần bảy lượt không để tâm tới cảm nhận của tôi...anh cứ luôn cưỡng hôn tôi...khi nãy anh còn quá đáng hơn nữa...huhuhu...huhuhu...
Tuệ Mẫn ấm ức không nức nở lên như một đứa trẻ, khiến Lãnh Hàn thấy rối bời lúng túng, anh thật sự là hết cách với con mèo nhỏ này, chỉ là hôn thôi mà đã khóc đến nỗi ấm ức như vậy rồi, không biết sau này anh mà khiến cô trở thành người phụ nữ của anh thì cô còn khóc thảm thiết đến cỡ nào nữa không biết.
- Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa, sẽ xin phép em có được không, đừng khóc nữa Mẫn nhi, em như vậy tôi rất đau lòng, ngoan nha tôi thương.
Tuệ Mẫn lúc này không hiểu sao còn khóc dữ dội hơn vừa nãy, anh không nói thì thôi chứ nói làm bao nhiêu tủi thân của cô từ sáng tới giờ tuôn trào ra bằng nước mắt như mưa vậy, Lãnh Hàn thấy con mèo nhỏ này nói ngon ngọt không nghe đâu cứ phải đe dọa hoặc hù cô thì cô mới sợ thôi.
- Em còn khóc nữa thì tôi sẽ đè em ra ngay bây giờ mà hôn nát môi em.
Công nhận cách này có hiệu quả với con mèo nhỏ này ghê, anh ngọt ngào thì không chịu nghe đâu, cứ để anh phải nổi điên lên mới có tác dụng với cô.
- Tôi sẽ về méc bà nội là anh ức hiếp tôi...lúc đó bà sẽ cho anh ra sân quỳ.
- Hahaha...em nghĩ tôi sợ chắc, từ nãy đến giờ tôi cũng có làm gì em đâu mà nội phạt tôi chứ ?
- Nhưng em vẫn phải nên nhớ, ngoài tôi và em thì trước mặt tất cả những người khác phải diễn cho đạt nghe chưa, còn trợ lí của tôi thì em cứ tự nhiên, cậu ta là cánh tay đắc lực của tôi, quá hiểu rõ tính cách tôi nên không cần diễn trước mặt cậu ta cũng được...nhưng mà...diễn được thì càng tốt...
Câu cuối Lãnh Hàn ghé sát tai cô mà nói, cô hiểu hàm ý trong câu từ mà anh nói nên né anh sang một bên, tên này giở trò ở chỗ nào được là liền tranh thủ dở trò liền.
Trợ lí chở một hồi thì cũng dừng trước cửa của một biệt thự sang trọng, vệ sĩ mở cửa chiếc xe liền chạy vào giữa sân và dừng tại đó, Lãnh Hàn mở cửa bước xuống rồi cũng đi sang phía bên kia mở cửa cho Lâm Tuệ Mẫn, anh còn tinh tế hơn khi lấy tay của mình che đầu để cô không bị đụng đầu vô phía trên.
Lâm Tuệ Mẫn thật sự ngỡ ngàng trước vẻ sa hoa lộng lẫy của ngôi biệt thự này, khi nãy bên ngoài cổng cô thấy đã choáng ngợp rồi, nhưng không ngờ bên trong còn đẹp hơn rất nhiều.
- Nhà của anh đây sao ?
- Đúng rồi, đây là Lãnh gia, em sau này sẽ ở đây, còn có bà nội nữa nên em không sợ buồn chán khi không có tôi ở cạnh.
- Đúng là người giàu thì ở nhà to thiệt...nhưng tôi vẫn thích cảm giác ở cô nhi của tôi hơn...
- Tôi có thể xây cho em cái cô nhi ở ngay tại đây nếu em muốn...hửm...
- Đồ thần kinh...tôi là muốn về cô nhi chứ không phải ở cạnh anh đó...anh đừng có mà xuyên tạc ý của tôi.
- Tôi sẽ từ từ dạy dỗ lại cái miệng nhỏ này của em, cứ chờ đó đi Lâm Tuệ Mẫn.
- Xứ...cứ chờ đó đi...tôi chờ...anh dám động vào tôi coi...tôi méc bà nội cho anh coi...
Đang tính cãi tay đôi với con nhóc này thì tiếng của quản gia Phúc lên tiếng.
- Dạ thiếu gia, cậu về rồi sao không vô nhà đi ạ, lão phu nhân kêu tôi ra hỏi cậu sao ở ngoài này lâu thế ạ.
Lão phu nhân biết được anh về nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy vào nên kêu quản gia Phúc ra xem sao, quản gia Phúc đi ra thì thấy anh đang đôi co với một cô gái, bà nhìn cô gái này trông rất quen hình như đã từng thấy ở đâu đó.