Gần cuối năm rồi, lớp 10a1 quyết định sẽ họp mặt lại tổ chức liên hoan xem như là chúc mừng cho một năm học đầy thành công. Vì trường Thuận Kỳ không cho tổ chức trong lớp, nên lớp 10a1 quyết định sẽ tổ chức liên hoan ở một nhà hàng nhỏ gần trường.
" Diệp Diệp này, hay là mình lên kế hoạch cho cô bất ngờ đi"
Tranh thủ lúc chưa vào lớp, các bạn trong lớp họp mặt lại để bàn về vấn đề này. Do cô chủ nhiệm cũng chưa được lớp thông báo về việc này, nên tạo bất ngờ cho cô như thế cũng vui nhỉ?
" Tớ nghĩ cũng ổn đấy. Vậy cậu nói xem kế hoạch của của cậu là gì"
Cả lớp xúm lại một góc nghe bạn nữ ấy bắt đầu trình bày.
[ ... ]
Rồi sau bao sự chờ đợi, thứ bảy cũng đã đến. Gần ba giờ chiều, cô Hồng Ánh đang ở nhà thì nhận được một cuộc gọi của Mẫn Mẫn.
" Dạ cô ơi, cô lên trường đi ạ. Có bạn trong lớp vừa đánh nhau bị lên giám thị rồi"
Giọng Mẫn Mẫn hốt hoảng nói làm cô bỏ luôn cả bộ phim đang xem dở cùng ngày nghỉ quý báu của mình. Vội khoác chiếc áo măng tô thường ngày của mình, cô Hồng Ánh liền gấp rút chạy đến trường xem có việc gì mà đến ngày nghỉ lớp cô còn đi đánh người ta. Vả lại ai chẳng biết lớp 10a1 là lớp nổi tiếng chăm ngoan, sao nay lại có chuyện đi đánh bạn thế này. Nghĩ đến đâu, cô chạy nhanh hơn với vẻ mặt đầy lo lắng. Vì cô biết lớp mình sẽ không có chuyện đánh người, chỉ có thể là bị bắt nạt mà thôi.
" Đâu Mẫn Mẫn, bạn đánh nhau đâu rồi"
Cô Hồng Ánh đến, nhìn thấy Mẫn Mẫn đang ngồi trên ghế đá trong sân trường thì liền gấp rút đến hỏi.
" Dạ...bạn ấy, à kia kìa cô "
Mẫn Mẫn đang định nói tên ra thì nhân vật chính cũng xuất hiện. Cao Bạch từ từ bước ra, mặt cuối gầm xuống khi đứng đối diện cô.
" Tiểu Bạch, em nói xem, sao em lại đánh nhau với bạn thế?"
Cao Bạch vừa đến, cô Hồng Ánh đã lên tiếng tra hỏi.
" Vâng cô ơi, giám thị nói với cô là qua nhà em để nói chuyện riêng với gia đình ạ"
Cao Bạch nói, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng mặt lên làm cô càng thêm phần lo lắng.
" Đến nhà phụ huynh? Em gây chuyện gì mà giám thị nói cô đến nhà phụ huynh luôn vậy?"
Cô Hồng Ánh nghe đến đây thì như đấm thẳng vào tai, rốt cuộc là học sinh của cô đã gây ra chuyện gì chứ?
" Thôi đến nhà em cũng được, giờ đi được chứ?"
Lấy lại bình tĩnh, cô vội quay bước đi trước. Để lại Mẫn Mẫn và Cao Bạch đang ở phía sau nháy mắt mà cười trộm với nhau.
Cứ thế mà một cô hai trò, một xe máy hai xe đạp đi bon bon trên đường. Nhẹ nhàng lướt qua từng ngóc nhách, con đường của thành phố. Lướt qua những cuộc trò chuyện còn đang dở ở hai bên đường, lướt qua những người bán hàng rong, lướt qua luôn cả những mái ấm hạnh phúc.
" Sao lại là ở đây? Nhà em làm nhà hàng hồi nào mà sao cô không biết vậy?"
Theo sự chỉ dẫn của Cao Bạch, cô Hồng Ánh đã đi được đến nhà anh. Nhưng mà, nơi này lại chẳng phải là một căn nhà, mà nó lại là một nhà hàng nhỏ.
" Cô cứ vào đi ạ!"
Dù trong lòng vẫn đang còn khó hiểu, nhưng mà cô vẫn bước vào theo lời của Cao Bạch.
Vừa đẩy cửa vào căn phòng mà Cao Bạch đã chỉ. Cô Hồng Ánh bất ngờ vì pháo hoa được bán lên tung khắp cả phòng, khi pháo hoa đã rơi xuống đất hết cả. Cô lại bất ngờ hơn nữa vì chỉ toàn là học sinh lớp mình ở đấy.
" Chào cô ạ! Mừng cô đến tiệc liên hoan của lớp 10a1"
Diệp Diệp đại diện đứng lên chào cô, còn không quên dắt tay cô vào ngồi giữa đám học sinh.
" Trời ơi mấy cái đứa này, làm khi nãy cô hoảng quá trời. Nghĩ bụng sao học sinh lớp mình lại đi đánh nhau với người ta cơ chứ"
Nhận ra được tình hình, cô cười rồi vờ để tay lên trán mà than thở.
" Xin lỗi cô ạ, tại do cuối năm rồi nên chúng em cũng muốn tạo bất ngờ gì đó cho cô thôi"
Mẫn Mẫn đứng ra xin lỗi vì khi nãy chính cô là người gọi cho cô Hồng Ánh, mặc dù là Mẫn Mẫn chỉ làm theo đúng kế hoạch đã đề trước.
" Thôi đang vui xin lỗi làm gì. Nào cùng ăn thôi"
Cô Hồng Ánh thấy vậy cũng vội xua tay, rồi nâng ly lên mời cả đám học sinh của mình ăn.
Cứ thế mà nguyên một lớp 10a1 vui vẻ bên nhau, nào là ca, hát, nói chuyện, ăn uống... Cả một tập thể đều đang tạo ra những kỉ niệm khó quên cho riêng mình.
Đến khi trời bắt đầu nhá nhem tối, mọi người mới luyến tiếc mà chào tạm biệt nhau, rồi ai về nhà nấy.
Chỉ có mỗi Diệp Diệp và Ngô Thiên là vẫn còn đi chơi với nhau. Dù sao cũng chỉ mới sáu giờ ba mươi thôi, trong khi cả hai đều đã hẹn với nhà gần tám giờ tối mới về. Vì ban đầu, nghĩ rằng sẽ chơi đến khoảng thời gian đó, nhưng cô Hồng Ánh lại có việc đột xuất nên đành phải về sớm hơn một chút. Nên giờ cả hai mới có thời gian để đi chơi riêng với nhau.
Ngô Thiên cùng Diệp Diệp lại tiếp tục hành trình trên chiếc xe đạp của anh. Lúc đi cô định sẽ đi bằng xe của mình nhưng anh cứ kiên quyết phải chở nên cô đành bất lực mà bỏ lại chiếc xe thân yêu của mình ở nhà.
" Diệp Diệp này, giờ mình đi chợ đêm nha"
Ngô Thiên vừa nói vừa đạp xe. Gần nơi ở của cả hai có một khu chợ hay bán về đêm để phục vụ cho mọi người vui chơi vào buổi tối. Đó giờ cả hai cũng chưa cùng nhau đi đến đó bao giờ cả, nay sẵn được dịp, Ngô Thiên liền quyết định đi đến đó.
" Cũng được thôi, cậu muốn đi đâu thì đi đó"
Diệp Diệp vòng tay ra trước ôm chặt lấy Ngô Thiên. Đó từ lâu giống như là một thói quen củ cô vậy, cứ ngồi lên xe là lại vô thức ôm lấy anh. Rôig cả hai vừa đi vừa nói chuyện, câu chuyện của họ cứ thế được trải dài trên khắp các ncon đường mà họ đi qua.
" Oaa, đẹp thật đấy!"
Vừa đến, Diệp Diệp đã chạy trước, choáng ngợp vì sự lung linh ở nơi đây. Hai bên được trang trí bằng đèn đủ loại, các gian hàng hai bên đường đi cũng lấp lánh không kém. Rồi nào là xe kem, nào là kẹo bông gòn... chỉ cần mới nhìn vào cũng đủ để làm Diệp Diệp phải thích thú.
" Cậu đi với tớ này, đừng chạy lung tung kẻo lại lạc mất"
Ngô Thiên từ từ đi phía sau, bất lực mà lên tiếng nhắc nhở Diệp Diệp. Cô nàng của anh là như thế, chỉ cần được đi đến nơi nào mới là lại vui vẻ mà chạy nhảy quên cả người đi cùng. Nhưng khổ nỗi là chiều cao của Diệp Diệp lại có giới hạng, mười sáu cái xuân xanh rồi mà chỉ có một mét năm lăm thôi, nên mỗi lần đi đâu là Ngô Thiên đều phải nhắc nhở Diệp Diệp, chứ không lại sợ xíu nữa lạc thì lại chẳng biết ở đâu mà kiếm.
" Ngô Thiên à, nơi này đẹp quá nhỉ, đẹp như cậu ấy"
Nghe được tiếng của Ngô Thiên, Diệp Diệp mới nhớ ra còn anh ở phía sau. Liền vội vàng chạy đến mà nói lời ngon ngọt dỗ dành anh chứ không Ngô Thiên mà giận ở đây thì toi cô mất.
" Tớ biết tớ đẹp rồi, cậu không cần khen đâu"
Ngô Thiên nhìn dáng vẻ dỗ dành của Diệp Diệp, liền lên tiếng trêu cô một câu. Tay còn không quên luồng vào mà nắm chặt lấy tay cô.
" Này, cậu đừng có mà tự tin quá nhé. Tại tớ thích cậu nên mới thấy cậu đẹp thôi, còn nếu không thích thì cậu không có cửa đâuuuu"
Diệp Diệp bị trêu, giận dỗi mà quay sang đáp lại lời anh. Còn không quên kéo dài chữ cuối ra thể hiện sự dỗi của mình.
" Rồi được rồi. Tớ biết là tớ đẹp nhất trong mắt cậu mà! Còn giờ sang kia đi, đi mua vòng đôi với tớ"
Ngô Thiên nhận ra tình thế đang dần căng thẳng, vội xua tay mà giảng hòa với cô.
" Này, tớ đang không vui đấy nhé. Không thèm mua vòng với cậu đâu."
Diệp Diệp vẫn giữ vững lập trường, không thể để chuyện này trôi qua nhanh chóng như thế được.
" Vậy tí nữa tớ mua kẹo bông gòn đừng ăn đấy nhé"
" Vậy đi thôi, tớ đi cùng cậu"
Diệp Diệp nắm lấy tay anh, mắt long lanh nhìn anh với ý nghĩ rằng nếu cô không làm vậy thì kẹo bông gòn sẽ bay đi xa luôn mất.
" Nào cậu thích cái nào, tớ cho cậu chọn đấy"
Đến chỗ mua vòng, Diệp Diệp như lóa mắt trước đống vòng tay lấp lánh đó.
"Nhiều như thế thì tớ biết phải chọn cái nào đây"
" Cứ lấy cái mà cậu thích nhất thôi"
Ngô Thiên đưa tay lên xoa cái đầu nhỏ của Diệp Diệp. Yêu chiều nhìn cô mà nói.
" Hai em xem thử cái này xem, mẫu mới nhất đấy"
Thấy Diệp Diệp cứ lưỡng lự chẳng biết nên chọn cái nào. Cô chủ quán liền đưa ra một mẫu cho cả hai xem thử.
" Cái đó đẹp quá ạ. Ngô Thiên, lấy cái này nha. Cậu thích không?"
Diệp Diệp mân mê hai cái vòng trong tay, vui vẻ quay sang hỏi ý kiến anh.
" Cũng được, cậu thích thì mình lấy cái đó đi"
" Vậy chị tính tiền cho tụi em với ạ"
Chị chủ nhận lại chiếc vòng từ tay Diệp Diệp, vội thanh toán rồi cảm ơn hai vị khách hàng của mình.
" Cậu đưa tay đây, tớ đeo cho"
Diệp Diệp khó khăn mãi nãy giờ mà vẫn chưa đeo được vòng vào tay. Thấy vậy, Ngô Thiên mới lên tiếng trợ giúp.
" Xinh quá cậu nhỉ?"
Đeo được vào tay rồi, Diệp Diệp hớn hở mà tấm tắc khen chiếc vòng đang đeo trên tay. Còn không quên để cạnh chiếc vòng của anh nhìn cho giống một cặp.
" Rồi giờ cậu đi với tớ. Đi mua kẹo bông gòn"
Như lời hứa ban nãy, Ngô Thiên đeo được vòng liền nắm tay cô mà dẫn đi mua kẹo.
" Yêu cậu quá cơ"
Diệp Diệp nghe xong mắt sáng rỡ, vội choàng tay qua cổ hôn môi anh một cái chóc. Được thế, Ngô Thiên đẩy đầu Diệp Diệp vào, mạnh bạo mà ngậm lấy môi cô. Chẳng cần để ý xung quanh, hai người cứ lạc vào thế giới của riêng họ.
" Cậu này, đang ở ngoài đấy"
Diệp Diệp xấu hổ mà khẽ trách mắng anh.
" Thì có sao đâu, tớ đánh dấu chủ quyền, cho họ biết cậu là của tớ thôi. Vả lại cậu chính là người tấn công trước đấy nhé"
Ngô Thiên tỏ vẻ ngây thơ, thản nhiên mà đáp lại lời Diệp Diệp làm cô cũng bất lực chẳng nói được gì thêm.