Yêu Em Từ Phút Ban Đầu

Chương 42: Cô ấy đi rồi...




Phương Minh Trạch: thật ra anh muốn hỏi lúc nãy trong hôn lễ của em ..sao..sao anh không thấy Đỗ Phù Dung vậy

Gần 1 tháng rồi cô ta không xuất hiện trước mặt hắn nữa, gọi điện không nghe, tới nhà tìm thì hay tin cô chuyển nhà, cho người kiếm thì biết đã có người chặn thông tin đi mà việc này chỉ có một mình cô dám làm

- Em không biết

- Phương Minh Trạch: thật là em không biết

- Th..thật mà

- Phương Minh Trạch: Đình Đình em lại nói dối

- Anh nên tự mình ngẫm lại đi, tại sao bây giờ mới hỏi cô ấy đâu, lúc đó cô ấy si mê anh như vậy, cam tâm lưu lại bên cạnh anh chịu mọi sĩ vã, lạnh nhạt, sự tàn nhẫn của anh dày vò cô ấy lâu như vậy mà anh có quan tâm đâu. Bây giờ cô ấy rời đi buông tha cho anh rồi thì anh lại tìm cô ấy làm gì

Vốn dĩ thái độ cô lúc nãy khá hoà hoãn nhưng nhớ lại gì đó giọng đột nhiên gắt lên, có lẽ cô nhớ tới hình ảnh cô gái nhỏ nhắn với cơ thể run lên không ngừng khóc nấc trong lòng cô cách đây tháng trước .

- Phương Minh Trạch: anh ...

- Cô ấy đi rồi sẽ không về đâu, sẽ không còn cô gái nào yêu anh như cô ngốc đó đâu, sẽ không ai cam chịu bên anh nữa, sau này anh phải một mình mà cảm nhận lấy sự hối hận bủa vây rồi, đảm bảo anh sẽ phát điên lên để tìm cô gái đó

- Phương Minh Trạch: nói cho biết cô ấy đang ở đâu đi được không. Anh xin em

- Không thể, em đã hứa với cô ấy sẽ không cho anh biết gì về cô ấy hết

- Phương Minh Trạch: tại sao?

Tại sao phải không cho hắn biết

- Cô ấy không muốn liên quan đến anh nữa

Lúc nãy trái tim của hắn đột nhiên lại đau nhói, có phải hắn đã thương cô gái đó rồi không, ra sức lắc mạnh đầu một cái

Cô nhìn thấy mà buồn cười

- Đến bây giờ anh vẫn không tin là bản thân đã yêu cô ấy sao

- Phương Minh Trạch: anh...



- Thôi anh tự mình cảm nhận đi, em còn phải vào trong nữa

Bỏ lại hắn đứng ngây ra đó ánh mắt như mất đi phương hướng, cánh môi mấp máy

- Phương Minh Trạch: Phù Dung....

Người con gái đó bỏ đi rồi, không nói một lời liền rời đi, cô hận hắn sau, lúc đó hắn chỉ biết đến Ly Đình không hề quan tâm cô gái đó, vậy mà từ lúc nào cô ấy đã âm thầm rời khỏi hắn rồi, nụ cười đầy thê lương sao ai cũng bỏ hắn đi hết vậy..

...----------------...

Trãi qua một ngày đầy mệt mỏi cô và anh hiện đang ở khách sạn, sáng mai mới quay về. Cô vừa tắm ra liền thấy có cuộc gọi video từ Đỗ Phù Dung, nhanh tay bắt máy cô quay ra nói với anh

- Anh đi tắm đi

- Tuân lệnh bà xã

Mặc kệ anh cô leo lên giường bật cam lên

- Đỗ Phù Dung: Đình...

- Sao vậy, sao mệt mỏi thế

- Đỗ Phù Dung: anh ấy lại gọi cho tôi rồi

- Có bắt máy không

- Đỗ Phù Dung: không. A đúng rồi chúc cô trăm năm hạnh phúc nha. Xin lỗi vì không thể về tham dự được

- Không sao mà. ừm lúc sáng anh ấy có hỏi tôi về cô

- Đỗ Phù Dung: hỏi về tôi?

- Ừ nhưng mà tôi không có nói

- Đỗ Phù Dung: anh ấy vậy là ý gì, trước đây anh ấy đâu như vậy

- Là yêu rồi đó



- Đỗ Phù Dung: tôi không tin đâu, kệ đi tôi không quan tâm chuyện của anh ta nữa

Cả hai ngồi tám khá lâu thấy khuya rồi nên anh bảo cô đi ngủ

- Oa người anh thơm quá

- Sở thích của vợ thật lạ

- Anh mới lạ ý

- Vợ muốn thơm hơn không?

Cô nhìn mặt anh gian manh thế kia lại thêm câu nói đậm mùi nên cô trừng mắt nhìn anh

- Nghĩ cũng đừng nghĩ

- Em biết anh nghĩ gì sao

- Mặt anh viết rõ thế kia

- Lộ liễu vậy sao

- Ừ

- Nhưng mà anh...

Anh đáng thương nhìn cô

- Nhưng mà em mệt

- Khi nào về bù cho anh nhá

- Ừm

Nói chuyện một lúc anh nhận thấy cô đã ngủ từ bao giờ, ôm lấy cơ thể cô trong lòng hôn nhẹ trán cô

- Ngủ ngon bà xã, yêu em