Đang ngồi nói chuyện thì quản gia nhà anh chạy vào nói....
- Quản gia: Ông bà chủ cạu chủ có người tới gây sự ngoài cửa ạ còn dẫn theo rất nhiều người ạ
Ba anh: Ai
- Quản gia: Không biết ạ
Ba anh và anh nghe vậy nhíu mày ai dẫn người tới đây gây sự chứ. Còn cô nghe vậy ánh mắt đột nhiên lạnh đi, còn ba cô vẫn luôn quan sát con gái thấy vậy ông nghĩ là có chuyện gì rồi
Cô không nói gì chỉ đứng dậy bước ra ngoài mọi người thấy vậy thì cũng đi theo ra
Bước ra ngoài cô thấy hắn ta đứng cùng với đàn em và có cả Đỗ Phù Dung nữa, bọn họ phá cửa dô trong à
- Anh đến đây làm gì
- Minh Trạch: đương nhiên là tới đưa em về rồi. A chào bác trai bác gái
- Ba cô: Minh Trạch sao cháu lại ở đây
- Minh Trạch: con tới đưa tiểu Đình về đó ạ
- Mẹ cô: đưa đi đâu
- Minh Trạch: đưa về bên con đó ạ
- Anh bị điên à tôi sẽ không theo anh về. Phương Minh Trạch có lẽ anh đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi thì phải, ngày hôm nay anh đưa nhiều người như vạy tới đây là làm gì
- Minh Trạch: đưa em về đó Giang gia có gì tốt, Giang Thiếu Quân hắn ta có gì tốt chứ, tại sao em lại yêu hắn chứ không yêu anh. HẢ
- Anh điên rồi
- Minh Trạch: phải anh điên rồi yêu em nên mới điên như vậy, vậy mà em còn không hiểu sao hả
- Tôi không cần. Tôi cảnh cáo anh tốt nhất anh đừng gây chuyện nữa nếu không đừng trách tôi
- Minh Trạch: em sẽ làm gì
- Anh là chê công ty nhà mình lâu quá đúng không. Nếu anh làm càn tôi đảm bảo ngày mai anh sẽ lên trang nhất
- Xin thứ lỗi nhưng anh đang đứng ở nhà tôi
Giọng nói đầy mùi thuốc súng vang lên tựa như tảng băng ngàn năm trôi dạt tới vậy
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau như kẻ thù, đôi mắt sắc sảo đầy chán ghét nhìn hắn ta buông ra một câu
- Phương Minh Trạch tôi rất ghét anh nên cho dù tôi có chết cũng sẽ không yêu anh
- Minh Trạch: em thà chết cũng không yêu anh sao
- Đúng vậy
- Minh Trạch: ha vậy để anh tiễn chồng tương lai của em đi trước nhé
Cô nghe vậy chỉ cười lạnh đưa tay vào đùi lấy ra cây súng lục do Chu Hạ làm riêng cho cô, cô luôn mang theo bên mình vì nhỏ gọn nên không ai biết.
Vào giờ phút này cô nhắm thẳng súng vào đầu hắn ta buông lời lạnh nhạt
- Vậy tôi muốn xem xem là đàn em anh nhanh hơn hay tôi nhanh hơn, nếu hôm nay anh muốn giết chồng tôi vậy tôi chỉ đành để cả Vân Nam bồi táng cho anh ấy, còn anh cho dù có phải để Hải Thành chìm trong biển máu tôi cũng chắc chắn tuẩn táng anh và cả Phương gia kia
Ánh mắt cô đầy hàn khí phóng thẳng vào hắn lời nói không chút lưu tình
- Minh Trạch: em...
Hắn nhìn cô đầy đau khổ cô thà hi sinh người khác chứ nhất quyết không chịu cho hắn cơ hội sao
- Minh Trạch: tại sao em phải làm vậy
- Không vì sao cả bơi vì đối với tôi những gì tôi yêu thích tôi buộc phải bảo vệ. Anh đừng quên năm đó tôi đã làm gì, việc mà Đổng Ly Đình tôi muốn làm anh có cản được không
Cả nhà nhìn cô như vậy cũng không ngăn cản, chỉ có ba cô thoáng lo lắng qua rồi thôi
- Bây giờ một là anh cút khỏi đây hai là tôi tiễn anh, anh phải thừa biết cho dù không có tôi thì Giang Thiếu Quân cũng không phải người mà anh có thể đụng
Nơi đây tuy nói không bằng Hải Thành nhưng đây là địa bàn Giang gia tới đây gây sự e là lành ít dữ nhiều