Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 2




Ôn Địch lấy làm hối hận, biết vậy hồi trước không mua ghế sopha rộng rãi như thế, giờ thì hay rồi, nếu không thể vào phòng ngủ Nghiêm Hạ Vũ cũng sẽ có cách khác để tính sổ với cô. Anh và cô, mười ngón tay đan vào nhau, anh áp đôi tay cô quá đỉnh đầu.

“Anh thả tay em ra được không?” Cánh tay bị áp lên đỉnh quá lâu khiến cô bị tê, vì vậy cô mới năn nỉ anh.

Nghiêm Hạ Vũ không nói gì.

Ôn Địch tìm cớ: “Để em cởi cúc áo cho anh.”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không cần.”

Ôn Địch kiên trì: “Em muốn cởi.”

Nghiêm Hạ Vũ vẫn thờ ơ như trước.

Ôn Địch giãy giụa một hồi, kết quả là khiến anh càng đi sâu vào bên trong cô hơn, cô đành phải tạm thời nằm yên, không khiêu khích anh nữa.

Nghiêm Hạ Vũ cuối cùng cũng buông hai tay cô ra, một tay của anh để bên người cô, tay còn lại anh cầm điện thoại lên, bật màn hình sáng rồi lắc lắc trước mặt cô, để cô nhìn rõ xem hiện tại là mấy giờ.

Ôn Địch không thèm nhìn giờ, nói móc anh: “Có thêm hai giờ nữa anh cũng không nổi đâu.”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô, chỉ cần một ánh mắt của anh cũng đủ để khiến cô hiểu, đằng sau là bão táp mưa sa đang đợi cô. Ôn Địch cũng đâu phải là người để mình chịu thiệt, cô ôm lấy cổ anh, kề sát vào người anh.

Nghiêm Hạ Vũ cúi xuống, khẽ cắn môi cô.

Ôn Địch thích được anh hôn, khi môi chạm môi, lòng cô cũng trở nên mềm nhũn theo.

Trong lúc động tình, cô kêu một tiếng: “Ông xã.”

Đây không phải lần đầu Ôn Địch gọi Nghiêm Hạ Vũ là ông xã, nhưng mỗi lần cô gọi anh như vậy, không hiểu sao Nghiêm Hạ Vũ lại thấy rất thỏa mãn. Chính nhờ cái tiếng ‘ông xã’ này mà ý chí ‘tính sổ’ cô của anh giảm từ mười phần xuống còn ba phần.

Sau khi xong xuôi, Ôn Địch quay về phòng ngủ chính, để phòng tắm phía ngoài cho Nghiêm Hạ Vũ.

Tới khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Nghiêm Hạ Vũ đã tới công ty, mấy cái gối rơi trên đất cũng đã được anh nhặt lên và để trên ghế sopha.

Sau khi anh rời đi không lâu, dì Thôi đúng giờ là đến, hỏi xem trưa nay cô muốn ăn gì.

Ôn Địch không kén ăn, cô nói với dì Thôi: “Dì cứ nấu cho con một bát canh là được ạ.”

Dì Thôi là bảo mẫu là Nghiêm Hạ Vũ, cũng đã là người làm trong nhà Nghiêm Hạ Vũ rất nhiều năm, từ khi cô và Nghiêm Hạ Vũ ở bên nhau, dì Thôi thường xuyên tới đây nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa cho cô.

Những người quen xung quanh cô, ngoại trừ cô bạn thân, những người khác đều không hề biết cô và vị Nhị thái tử nhà họ Nghiêm này đang yêu đương, cho nên mời dì Thôi đến suy cho cùng cũng dễ dàng hơn các người làm khác.

Sáng nay Ôn Địch nhàn rỗi, cô chọn một quyển sách rồi lên sân thượng xem.

Cô vừa mới hoàn thành một kịch bản, Cù Bồi cũng không vội nhận công việc mới cho cô. Mấy tác phẩm của cô đều nổi tiếng, bản thân cô cũng được thơm lây, sau đó có cơ duyên tham gia một vài chương trình tạp kỹ, tích cóp từng chút danh tiếng và fan hâm mộ, được dân cư mạng ca tụng là biên kịch xinh đẹp nhất.

Trong lúc cô đang dốc lòng sáng tác kịch bản mới, có không ít nhãn hàng thời trang ngỏ lời mời cô làm gương mặt đại diện, nhưng đều đã bị Cù Bồi từ chối. Ý của Cù Bồi là, mấy tháng nay cô đã rất vất vả, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thân thể, cứ tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ đi đã.

Với cương vị bà chủ, Cù Bồi tuyệt đối đủ tiêu chuẩn.

Sau khi đọc được một phần ba quyển sách, Ôn Địch nhận được tin nhắn thông báo biến động số dư từ ngân hàng, tài khoản của cô đã có thêm một khoản tiền lớn.

Tác phong làm việc của Nghiêm Hạ Vũ từ trước tới nay đều không lôi thôi dài dòng, anh nói là muốn thêm tên anh vào làm người đồng sở hữu căn hộ này, còn chưa tới giữa trưa tiền đã tới tay cô.

Sau đó Nghiêm Hạ Vũ gửi tin nhắn tới: [Gửi số tiền trên cho bố mẹ em đi, coi như là em vừa bán nhà.]

Ôn Địch nhìn một chuỗi số 0 dài kia, trong đầu đang nghĩ, có lẽ chuyện hôn nhân giữa cô và Nghiêm Hạ Vũ có thể bàn tới, anh cũng không phải là kiểu người bồng bột, nếu không có ý định lâu dài, anh đương nhiên là sẽ không góp chung vốn mua nhà với một người phụ nữ khác.

Mặc kệ về sau thế nào, chuyện được cùng anh đứng tên bất động sản là một khởi đầu cho kết cục tốt đẹp.

Nhà cô vốn không phải ở Bắc Kinh, căn hộ này là do bố mẹ cô mua khi cô lên học đại học, lúc đầu là mua nhà không cần trả góp, sau khi làm nhà xong thì bố mẹ lại về quê Giang Thành ở với ông bà.

Cô nói rõ tình huống với Nghiêm Hạ Vũ: [Giấy tờ chứng minh bất động sản đều để ở Giang Thành, tạm thời chưa làm được thủ tục, nếu không thì để cuối tuần nhé?]

Nghiêm Hạ Vũ: [Không cần vội, cho em kỳ hạn một tháng, trong một tháng này không được chiến tranh lạnh với anh.]

Ôn Địch chắc là sẽ không đảm bảo được mình sẽ không chiến tranh lạnh với anh, chỉ gửi lại một cái icon mặt cười.

Nghiêm Hạ Vũ cũng không trả lời lại.

Ôn Địch đặt sách lên bàn, ngả người lên ghế nằm, gọi điện thoại cho bố.

Ôn Trường Vận nhanh chóng nghe điện thoại của con gái, hỏi: “Hôm nay con không bận à?”

Ôn Địch: “Không bận ạ. Bố ơi, hai ngày nữa con về nhà nhé.”

“Con về cũng chả có ai ở nhà đâu, ông bà con đi du lịch cả rồi, bố với mẹ thì còn phải đi công tác.” Ôn Trường Vận nói với con gái: “Đợi bố hết bận sẽ tới thăm con.”

“Vậy bố nhờ người gửi lên cho con giấy tờ chứng nhận nhà đất là được ạ.”

“Nhà nào thế?”

“Căn con đang ở bây giờ nè.”

Ôn Địch hỏi thăm bố mẹ trước, sau đó nói hai ba câu tóm gọn sự việc cho bố nghe, hỏi bố xem có muốn chuyển khoản không: “Giờ con chuyển tiền cho bố nhé, về sau căn nhà này của con sẽ có thêm anh ấy đứng tên nữa.”

Ôn Trường Vận biết là con gái có bạn trai, chưa thấy mặt bao giờ, chỉ mới nghe con gái nhắc đến một hai lần gì đó. Ông và vợ cũng chưa hỏi tới chuyện tình cảm của con gái lần nào, hiện giờ xem ra chuyện tốt cũng sắp đến rồi.

Ông chúc mừng con gái trước, sau đó lại ân cần hỏi han: “Sau này tên hai con đều sẽ được ghi vào giấy sở hữu bất động sản, thế bao giờ con mới mang cậu nhóc ấy về nhà đây?”

“Sớm thôi ạ.” Không phải Ôn Địch không muốn dẫn Nghiêm Hạ Vũ tới gặp mặt người lớn trong nhà, mà là cô không định hỏi anh, dứt khoát không mời anh về. Dù cho muốn kết hôn đi chăng nữa cũng phải là anh chủ động nói ra trước, cũng không phải nhờ cô ám chỉ.

Ôn Trường Vận hoàn toàn tôn trọng quyết định của con gái, không lải nhải thừa thãi, tiền nhà ông cũng không muốn lấy, “Để cho con làm tiền tiêu vặt đó, con giữ một nửa, còn một nửa đem trả cậu ấy đi.”

“Trả lại thì anh ấy không muốn đâu ạ, chắc bố cũng chưa hiểu lắm về anh ấy, một khi đã xuất tiền ra thì không đòi lại. Không sao đâu, con sẽ tìm dịp tặng quà lại cho anh ấy, sinh nhật năm nay của con anh ấy còn tặng cho con một bộ trang sức có giá trị bằng cả một căn hộ luôn cơ.”

“Hào phóng thế cơ à.”

“Cũng không hẳn ạ, việc làm ăn của anh ấy còn phát triển hơn cả bố, cho nên anh ấy rất hào phóng với con.”

Ôn Trường Vận nở nụ cười, trong giọng điệu của con gái ông đã bộc lộ ra không ít sự thỏa mãn.

Ôn Địch nói thêm về niềm hạnh phúc nhỏ của bản thân: “Đương nhiên, con cũng rất hào phóng với anh ấy, tiền con tự kiếm được cũng đều tiêu hết cho anh ấy.”

Ôn Trường Vận nhìn đồng hồ, thư ký của ông vẫn đang chờ báo cáo công việc với ông, ông bèn nói với Ôn Địch: “Địch Địch, bố cúp máy nha con, giờ bố còn có chút việc, nếu con đã nói là không cần vội, vậy thì chờ tới cuối tháng mẹ con lên Bắc Kinh sẽ chuyển giấy tờ chứng nhận nhà đất cho con.”

“Không cần vội ạ, vậy để mẹ mang lên cho con cũng được.” Ôn Địch nói tạm biệt với bố, sau đó cúp điện thoại.

Cô nằm ngủ trên ghế sopha, bầu trời mùa đông trong xanh, có vài dải mây mỏng lượn quanh, trông rất đẹp.

Điện thoại có tin nhắn mới, là Cù Bồi nhắn cho cô địa chỉ khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật của đạo diễn Nguyễn tối nay.



Ôn Địch ngủ trưa một giấc rồi mới rời giường, bắt đầu trang điểm, sau đó tìm thấy một bộ lễ phục màu xanh khói chưa từng mặc qua, phối với mấy chiếc túi cô có đều không hợp, Cô đi ra phòng khách, lấy chiếc hộp quà có túi xách sáng nay Nghiêm Hạ Vũ mang đến ra, cái túi này là do anh đánh bài thắng giành được.

Sau khi mở hộp ra, cô cảm thấy rất bất ngờ, đây chính là chiếc túi xách mà cô rất ưa thích.

Ôn Địch đi ra ngoài sớm hơn hai tiếng, đi tới cửa mới nhớ ra xe của cô vẫn còn đang nằm trong gara 4S để sửa chữa. Buổi tối chắc chắn sẽ phải uống rượu, cô gọi cho Nghiêm Hạ Vũ, định nhờ tài xế của anh tới đón cô.

Nghiêm Hạ Vũ bắt máy: “Sao thế?”

Ôn Địch nói ngắn gọn: “Xe em hỏng rồi, buổi tối có tiệc sinh nhật của đạo diễn Nguyễn, anh cho em mượn xe đi.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Về sau mấy chuyện này em cứ tìm trợ lý Khang.”

Trước khi cúp máy, Nghiêm Hạ Vũ còn nói: “Gửi cho anh địa chỉ khách sạn tổ chức với tên sảnh lễ, anh để người mang cho em một bình rượu.”

Ôn Địch chưa hiểu mạch não của anh lắm, hiếm khi anh chủ động ưu ái, cô cũng chuyển địa chỉ mà Cù Bồi nhắn cho anh.

Nửa tiếng sau, Ôn Địch chờ tài xế của Nghiêm Hạ Vũ tới, tài xế lái một chiếc xe công ty không hề phô trương tới đón cô.

Dù đã cố gắng không phô trương, lúc chiếc xe con này chạy tới khách sạn, vẫn có người nhận ra biển số của chiếc xe.

“Cậu nhìn cái gì đấy?” Đinh Nghi thấy Điền Thanh Lộ đang nhìn chằm chằm vào vị trí ghế lái của cái xe phía trước, ngay cả việc phải dặm lại lớp trang điểm cô ta cũng quên luôn.

Điền Thanh Lộ nói: “Đó là xe của Nghiêm Hạ Vũ, đêm nay anh ấy cũng tới đây dự tiệc.”

Đinh Nghi chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi.” Điền Thanh Lộ thích Nghiêm Hạ Vũ, chuyện này người trong hội bạn của họ không ai là không biết, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chẳng qua là nhà họ Điền và nhà họ Nghiêm có quyết định sẽ thành thông gia.

Điền Thanh Lộ vẫn còn nhìn theo chiếc xe của Nghiêm Hạ Vũ, cho tới khi xe dừng hẳn, nhưng người xuống xe không phải Nghiêm Hạ Vũ, mà là một người phụ nữ xinh đẹp, chiếc váy bó như phác họa lại đường cong hoàn mỹ của cô.

Ngay từ khoảnh khắc người phụ nữ đóng cửa xe lại, đeo kính râm lên mặt, Đinh Nghi và Điền Thanh Lộ vẫn có thể nhận ra, người đó là Ôn Địch.

Đinh Nghi chú ý tới một điểm: “Lễ phục màu kia rất kén người mặc, đúng là chỉ có nhan sắc của Ôn Địch mới có thể cân được nó.”

Điền Thanh Lộ không lên tiếng, vứt cho cô bạn thân một ánh nhìn dò xét. Ôn Địch có hơn trăm triệu người hâm mộ, một nửa là fan kịch bản còn một nửa là fan nhan sắc, nếu không phải do Điền Thanh Lộ và Ôn Địch là tình địch của nhau, hẳn rằng Đinh Nghi sẽ thành fan nhan sắc của Ôn Địch từ sớm rồi.

Đinh Nghi bỗng nhíu mày, nghi hoặc: “Cái túi xách mà Ôn Địch đang cầm kia?”

Điền Thanh Lộ cũng chú ý tới chiếc túi xách phiên bản giới hạn đang treo trên vai Ôn Địch, cô ta và Đinh Nghi tối hôm qua cũng có mặt ở hội sở, cho nên cô ta biết Nghiêm Hạ Vũ vì muốn lấy cái túi xách kia mà đánh bài tới tận rạng sáng.

Vị cổ đông lớn của hội sở* đó là một người phụ nữ, cô ấy không tha thiết với túi xách lắm, chồng cô ấy và Nghiêm Hạ Vũ còn là bạn bè, cũng có giao dịch làm ăn với nhau, nếu như có mẫu túi xách nào hiếm mới nhập về, cô sẽ nhờ người mua và mang tới văn phòng làm việc của Nghiêm Hạ Vũ, chơi bài với anh cũng chỉ là thú vui ngoài công việc của họ, coi như đó là một phần quà cảm tạ Nghiêm Hạ Vũ đã làm cổ đông quanh năm của hội sở.

(*) Hội sở: Hội sở ngân hàng hay còn được hiểu là trụ sở ngân hàng của một ngân hàng nào đó. Hội sở được xem là đầu não của ngân hàng, được xếp cao nhất trong tổ chức. Tại đây có nhiều phòng ban khác nhau, khách hàng có thể thực hiện mọi giao dịch cũng như giải quyết tất cả các nhu cầu.

Đêm qua là lần đầu tiên Nghiêm Hạ Vũ nghiêm túc chơi bài, Điền Thanh Lộ còn tưởng là anh ấy muốn thắng cái túi kia cho mẹ hoặc em gái, hoặc là một người bạn anh chơi với từ nhỏ.

Ai ngờ đâu cái túi đó giờ lại nằm trên vai Ôn Địch.

Đinh Nghi mau chóng nói: “Thấy không, cái người đàn ông mà cậu muốn đính hôn ấy, người ta căn bản không coi cậu là người quan trọng.”

Điền Thanh Lộ vứt son môi và gương trang điểm vào trong túi xách, trừng mắt với cô ta: “Cậu ngậm miệng cũng không ai bảo cậu câm đâu!”

Đinh Nghi vẫn tiếp tục nói, chậm rãi: “Người nịnh bợ cậu thì có cả đống, nếu muốn nghe lời hay ý đẹp thì tới chỗ bọn họ mà nghe.”

Hai người làm bạn từ nhỏ, cãi nhau đã là chuyện thường tình, không hề có cảm giác bị tổn thương.

Với tư cách là người ngoài cuộc, Đinh Nghi vẫn luôn cảm thấy Nghiêm Hạ Vũ không phải hạng người lương thiện, kết hôn với một người đàn ông như thế chẳng khác nào nhảy vào hố lửa. Cô ta cũng không biết đã phải khuyên răn Điền Thanh Lộ bao nhiêu lần, cô ta cứ như bị bỏ bùa vậy, nửa chữ cũng không nghe lọt.

“Nghiêm Hạ Vũ vốn không thích cậu, cậu có bị dở không, tự muốn ngược đãi bản thân đấy à?”

Điền Thanh Lộ như vừa bị cô ta hung hăng đâm cho một nhát vào tim.

Đinh Nghi chỉ vào Ôn Địch đang đi vào sảnh: “Nói thế nào thì nói, Ôn Địch đã ở bên anh ta rất nhiều năm, cậu đừng có nói với mình là định đi tranh giành cái tên cặn bã đó đấy nhé? Cậu còn sợ chưa đủ mất mặt đúng không!”

Điền Thanh Lộ khinh thường: “Mình mà phải đi tranh giành với cô ta? Nghiêm Hạ Vũ ấy à, nhiều lắm thì chỉ chơi đùa với cô ta thêm một thời gian nữa thôi, ai bảo anh ấy có ý định kết hôn với cô ta đâu, sao mình lại phải đi tranh đi giật làm gì? Thế nào đi chăng nữa, quan hệ thông gia là do người lớn hai nhà quyết định, đâu phải là ý của mình.”

Đinh Nghi cười lạnh: “Cậu cứ tự lừa mình dối người thế đi, nếu như cậu thật sự không muốn gả, mình không tin là chú Điền có thể kề dao vào cổ bắt cậu phải cưới Nghiêm Hạ Vũ!”

Cô ta lấy tay gõ nhẹ lên cửa kính xe hai lần, càng nghĩ càng giận, lại quay đầu lại nhìn Điền Thanh Lộ: “Cậu không thể quản được Nghiêm Hạ Vũ đâu, nếu đính hôn thật, sau này cậu sẽ là người phải khóc hết nước mắt.”

Điền Thanh Lộ không thể nhịn được nữa: “Sao cậu cứ phải làm mình ngột ngạt như vậy!”

“Rầm!” Đinh Nghi xuống xe, đóng sầm cửa lại.

Hai người chọc nhau tức điên lên, lúc đi thang máy lên lầu cũng không không nói gì, ai cũng không phản ứng.

Tới lúc các cô đến cửa phòng thì gặp phải đám chị em plastic*, thế là không hẹn mà ăn ý, cả hai đều ra vẻ chị chị em em thân thiết khăng khít, bất kể hiềm khích gì cũng giữ trong lòng, cũng ra vẻ thân mật và ôm tay đối phương đi vào trong.

(*) Chị em plastic: Được dùng để nói về các mối quan hệ tiêu cực, trước mặt thì chị chị em em thân thiết, nhưng sau lưng thì lại bàn tán, nói xấu, ganh ghét.

Mà lúc này, ở trong một sảnh lễ nằm ở tầng khác, Ôn Địch bị Cù Bồi kéo đi giới thiệu với các nhà làm phim và những người làm ở đài truyền hình, sau khi đi xã giao một hồi, cơ miệng cô sắp cứng đơ đến nơi rồi.

Cù Bồi vỗ vai Ôn Địch, “Tìm chỗ ngồi xuống chút đi.” Nói rồi bà lại chạy đi giao lưu với các vị khách khác.

“Cô Ôn.” Quản lý khách sạn chịu trách nhiệm yến tiệc đêm nay tới tìm cô.

Ôn Địch mỉm cười: “Xin chào, có việc gì vậy?”

Quản lý nói nhỏ: “Nghiêm tổng muốn đưa cho cô một bình rượu, sau khi ngồi vào vị trí cô nhớ để ỹ kĩ chén rượu của mình, tôi sẽ tự mình rót rượu cho cô, rượu của những người khác rót cho cô cứ để sang một bên.”

Ôn Địch tỏ vẻ cảm tạ, cô tò mò, muốn xem rốt cuộc là Nghiêm Hạ Vũ đang bày trò gì.

Khi khách mời đã tới tương đối đông dủ, họ chào hỏi những người quen xong thì tìm chỗ ngồi của bản thân rồi an tọa.

Cù Bồi sắp xếp cho cô được ngồi cùng bàn với đạo diễn Nguyễn, khách quý quá nhiều, nếu lấy thân phận của cô thì chỉ có thể ngồi ở mấy vị trí tầm thường, đêm nay còn chưa biết có bao nhiều người muốn mời rượu cô.

Lúc quản lý rót rượu, Ôn Địch nhìn thoáng qua bình rượu trên tay quản lý, cũng giống như các bình rượu khác.

Lúc nhấp ngụm thứ nhất cô hơi nhíu mày, thứ Nghiêm Hạ Vũ đưa cô không phải rượu, mà là một chút nước lọc có mùi rượu, cuối cùng thì cô cũng không cần lo lắng đêm nay sẽ phải uống nhiều rượu, gây khó chịu trong người nữa.