Một tuần sau sự việc kia, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Nhiều người tinh ý đã nhận ra sự biến mất của Thụy Nhiễm tên tất cả các trang mạng. [Yêu Hồ Lệ] đang chiếm sóng, hot rần rần trên mạng xã hội mà cô ta lại im hơi lặng tiếng, hoàn toàn khác với phong cách làm việc trước đây. Nhiều người còn nhận ra các nhãn hiệu do cô ta làm đại sứ thương hiệu cũng đã thay đổi thành đại sứ khác, dấy lên tin đồn Thụy Nhiễm bị phong sát.
Thụy Nhiễm thường xuyên kiếm chuyện với Tuệ Nghiên là điều ai cũng biết, họ chắc rằng lần này cô ta đã làm điều gì rất quá đáng nên mới chịu cảnh này. Nhiều fan bắt đầu bàn tán chỉ trích, nhưng rất nhanh đã bị Dương thị dẹp yên.
“Con định ra ngoài à?” Sở Y nhìn con gái, có chút ngạc nhiên. Thông thường, khi bộ phim đang hot thì Tuệ Nghiên sẽ không đi ra ngoài.
“Vâng, con có chút chuyện.” Thật ra cô cũng không định ra ngoài. Nhưng từ ban sáng Vân Kiều đã liên tục nhắn tin, nói muốn gặp riêng cô, còn là chuyện rất gấp. Lần trước nó chọc vào Nhã Tịnh, cũng không biết có gặp chuyện gì không.
“Chờ tôi một chút.” Hải Niệm vội quay vào phòng lấy áo khoác, nhưng Tuệ Nghiên ngăn lại: “Không cần đâu, cô ấy muốn gặp riêng.”
“Sẽ nguy hiểm lắm, ai mà biết được cô ta có giở trò gì không.” Hải Niệm vẫn chẳng thể nào tin tưởng được nó.
“Không sao, Vân Kiều không quá khó đối phó. Tớ có mang theo dao phòng thân, cậu đừng lo.” Tuệ Nghiên lấy trong túi quần ra một con dao bấm nhỏ, rồi lại cẩn thận nhét vào trong túi sau. “Tớ cũng có bật định vị mà.”
“Chuyện này…”
“Nói chung cậu ở nhà đi nhé, một tiếng nửa tớ về.” Tuệ Nghiên vẫy tay, chạy vội ra bên ngoài. Nói thật thì trong lòng cô cũng có chút bất an nên mới mang theo dao. Có lẽ cô cũng nên nói với Phiến Luân một tiếng.
[Em ra ngoài gặp bạn, ở quán café gần trường cấp ba]
Khi Tuệ Nghiên tới nơi, Vân Kiều đang chờ ở một phòng nhỏ trong góc. Để có không gian riêng cho vài cặp đôi, nơi này có chia ra những phòng nhỏ, trang trí khá lãng mạn. Vân Kiều bối rối mời cô ngồi, hỏi cô muốn uống gì.
“Café sữa.” Tuệ Nghiên trả lời. Người phục vụ đi ra ngoài, lát sau trở lại với ly café trên tay. Cô cảm thấy người này khá quen mắt, dường như cách đây rất rất lâu đã từng gặp rồi.
“Chị… chị uống đi.” Vân Kiều vò vò góc áo, mấp máy môi. Đôi mắt nó cứ láo liên, đảo liên hồi như rang lạc, dường như muốn nói gì đó. Tuệ Nghiên rũ mắt, hớp một ngụm café rồi chờ nó nói tiếp.
“Có chuyện gì?” Bàn tay cô luồn vào trong túi xách, lấy điện thoại đặt vào khe hở giữa đệm ghế, ấn nút ghi âm. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, cô cảm thấy hôm nay mình cần phải đề phòng.
“Em… em muốn nhờ chị… một số chuyện…” Vân Kiều lắp bắp, tay run run uống ly nước ép trên bàn.
“Chuyện gì?”
“Em… em muốn… lấy lại một thứ…”
“Thứ gì? Rất quan trọng sao?”
Vân Kiều lại im lặng, xoay xoay ly nước ép, cắn môi nhìn đồng hồ trên tay.
“Rất quan trọng… đó…”
Không đợi Vân Kiều nói dứt câu, tầm mắt Tuệ Nghiên mờ dần. Đầu óc cô chao đảo, biết rằng trong nước có thuốc mê, loạn choạng đứng dậy muốn bỏ ra ngoài. Mẹ kiếp! Vân Kiều dám lừa cô!
“A!” Tuệ Nghiên kêu khẽ một tiếng, người phục vụ ban nãy vừa bước vào đã đánh mạnh vào sau gáy cô một cái. Tuệ Nghiên bất tỉnh.
“Hừ! Làm tốt lắm!” Tên phục vụ hừ nhẹ, cười cợt nhìn cô gái trong tay. Thì ra “anh họ” hắn có khẩu vị thế này, cũng không tệ. Nếu hắn biết gã đã “nếm thử” trước mình thì không biết sẽ có phản ứng gì.
Hứa Minh Triệt à Hứa Minh Triệt, mày đã đi biệt tăm biệt tích thì sao không chết quách luôn đi? Quay về đây làm gì mà phá hoại hết chuyện tốt của gã? Nếu mày đã thích như thế, vậy thì để gã cho mày nếm thử chút đau khổ.
Gã là Hứa Thuận, đứa cháu ngoại nhà họ Hứa. Vì sợ Minh Triệt trả thù nên gã trốn ra ngoài, lay lắt đây đó rồi xin vào làm phục vụ. Mấy ngày trước, một cô gái đến giao dịch với gã. Sau khi nghe rõ ngọn nguồn, gã quyết định hợp tác với cô ta. Vừa được tiền, vừa trả được thù còn có được gái xinh, dại gì mà không nghe.
“Tôi… tôi đã làm theo lời mấy người. Mau đưa đoạn video cho tôi!” Vân Kiều hét lớn.