Hứa Minh Triệt muốn một cuộc gặp gỡ với cả nhà họ Dương, bao gồm cả gia đình Dương Bắc và Dương Kha. Trịnh Lục Vân thấy thế thì mừng thầm, cho rằng Minh Triệt chấp nhận lấy con gái bà ta. Cả một buổi chiều, hai mẹ con xúng xính chọn váy áo, ăn diện thật lộng lẫy chờ người tới.
Lúc gia đình Tuệ Nghiên tới cũng vừa vặn ngay lúc Dương Quân trở về nhà. Nó càng lúc càng lêu lổng, chú cô đã chẳng thể nào quản nổi. Dương Lâm đang sắp xếp để nếu hắn tiếp tục không nghe lời thì sẽ tống ra nước ngoài cho rãnh nợ. Dù sao cũng không thể để thằng nhóc này làm nhục mặt nhà họ Dương.
“Mọi người tới rồi à? Nào, vào đi vào đi.” Trịnh Lục Vân mặc chiếc váy màu tím sen, vui vẻ đi xuống lầu. Nghĩ rằng hôm nay là chuyện tốt, bà ta cũng chẳng màng tới sự chán ghét trước kia. Nhưng Dương Kha thì không như vậy. Người em dâu này bên ngoài dùng tiền làm việc gì hắn đều biết, chỉ là không tiện xen vào việc gia đình của em trai.
“Càng lúc càng có dáng vẻ bà chủ nhỉ? Đừng quên ai mới là chủ của cái nhà này.” Dương Kha nhắc nhở. Ông bà cô vẫn còn sống, mà cho dù họ có đi rồi, trong cái nhà này quyền hạn của Trịnh Lục Vân cũng chẳng thể khá hơn.
Nụ cười của Trịnh Lục Vân trở nên méo xệch, Tuệ Nghiên chỉ chào hỏi một tiếng rồi liền vào trong chơi cùng ông bà. Ông bà Dương thương đứa cháu gái này nhất. So với đứa cháu Dương Tâm ngu muội chỉ biết cậy quyền trong nhà, ông bà lại càng yêu thương đứa cháu ngoan ngoãn lại thông minh hiểu chuyện này hơn.
“Ông bà nội, xem cháu mang gì tới cho hai người này.”
“Ôi cái đứa nhóc này. Tới là vui rồi, còn mua quà làm gì?” Bà Dương xoa đầu cháu gái, mỉm cười vui vẻ.
“Đúng đấy chị, ông bà còn thiếu mấy thứ này sao?” Dương Tâm từ trên lầu đi xuống, tiện miệng chen vào. Cô ta mặc một cái váy cúp ngực màu đỏ chói mắt, lớp trang điểm khá lòe loẹt. Từ lúc nghe tin, cô ta đã cho rằng vị trí thiếu phu nhân sẽ thuộc về mình, tự nhiên cũng trở nên ngạo mạn hơn.
“Cái đó sao mà giống được, đây còn là thành ý của cháu.” Tuệ Nghiên liếc mắt nhìn Dương Tâm, như có như không cười một cái. Ngu ngốc!
“Được rồi được rồi, ông bà nhận là được. Nào, qua đây nói chuyện với ông bà.” Ông bà Dương cũng nhìn đứa cháu kia một cái, thở dài rồi lại kéo Tuệ Nghiên qua. Ai cũng có thể nhìn ra sự thiên vị, nhưng biết sao được, giữa hai người thì người thông minh lanh lợi hơn sẽ được nhiều sự yêu thích hơn. Huống hồ Tuệ Nghiên sống riêng, ít có cơ hội ở cùng ông bà hơn Dương Tâm ở chung.
Hơn một tiếng sau, Hứa Minh Triệt tới, bữa ăn cũng được chuẩn bị xong xuôi. Nhớ tới sự việc lần trước làm cho cả gia đình cô đều mang địch ý với Minh Triệt. Ngược lại, Trịnh Lục Vân và Dương Tâm lại rất nhiệt tình. Dương Tâm thỉnh thoảng lại e thẹn cười nhìn Minh Triệt. Nhưng hắn không quan tâm tới cô ta, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn chỉ nhìn Tuệ Nghiên.
Cô mặc một cái váy màu lam đơn giản, giống như đang có một buổi họp mặt gia đình. Mái tóc đen được búi gọn lên, trông vô cùng xinh xắn. Mất một lúc, Minh Triệt với vào thẳng vấn đề:
“Tôi đến đây vì muốn nói về hôn sự giữa hai nhà.” Minh Triệt lên tiếng, Dương Tâm lập tức ngẩng cao đầu, cười tươi rói.
“Hứa tổng, cậu muốn chấp hận thật sao?” Trịnh Lục Vân hồ hởi lên tiếng. Nghĩ đến viễn cảnh con gái mình thành thiếu phu nhân nhà giàu, mình trở thành mẹ vợ của người đàn ông khiến bao người nể sợ này làm bà ta thấy tự hào. Lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm, Lục Vân cảm thấy sinh ra Dương Tâm là một điều may mắn.
Ngược lại, Tuệ Nghiên lại cảm thấy lo lắng. Hơn ai hết, cô hiểu rõ Minh Triệt là một con cáo già, Dương Tâm chắc chắn không thể lọt vào mắt xanh của hắn được.
“Tôi chấp nhận, nhưng không phải Dương Tâm tiểu thư.” Minh Triệt bĩnh tĩnh tiếp lời, trực tiếp dập tắt hi vọng và sự vui mừng của hai mẹ con Dương Tâm. Cô ta cứng người, rất nhanh liền phản ứng lại.
“Ý… ý anh là sao?”
“Tôi chỉ muốn kết hôn cùng Tuệ Nghiên.”
Không khí lập tức trầm xuống, Lục Vân và Dương Tâm trừng mắt nhìn Tuệ Nghiên. Hai tay Dương Tâm siết chặt chiếc nĩa trong tay, gương mặt nhăn nhó đến biến dạng. Tuệ Nghiên uống một chút nước trên bàn, ổn định lại tâm trạng. Cô biết ngay tên này không tốt lành gì mà.