Hứa Minh Triệt chật vật ở hành lang, lượng thuốc trong người làm hắn như muốn phát điên. Thân ảnh nhỏ nhắn đã rời khỏi, Vũ Hà Uy cũng bỏ đi, chỉ để lại mình hắn ở hành lang.
“Hứa tổng, không ngờ cậu cũng có ngày này.” Âu Dương Tuấn Triết kéo Nhã Tịnh nép sát vào lòng ngực. Cô ta yếu ớt như con chim nhỏ, khóe mắt vẫn còn ửng đỏ nép sát vào người đàn ông.
“Cút!” Hứa Minh Triệt gằng giọng, đáng sợ như con thú dữ vừa mới xổng chuồng.
Tuấn Triết cười nhạt, không để ý tới thái độ thù địch của hắn. “Có cần tôi giúp không? Cô gái đó không dễ xơi đâu.”
“Mày muốn gì?”
“Nếu có hứng thú, vậy ngày mai cậu tới chỗ này tìm tôi. Đương nhiên sẽ không có việc gì là miễn phí.” Tuấn Triết để lại một tờ giấy ghi địa chỉ, sau đó đưa Nhã Tịnh rời khỏi. Cậu ta không quan tâm Minh Triệt sẽ giải quyết vấn đề hiện tại của bản thân như thế nào, chỉ cần ngày mai hắn có thể tìm tới chỗ cậu ta là được.
Nhìn hắn nhặt tờ giấy cho vào túi, Tuấn Triết tin mình đã thành công được một nửa. “Em thật sự muốn làm vậy sao?”
“Muốn.” Nhã Tịnh khẽ đáp lại. “Lâm gia đã tan nát rồi, ba em bị họ tống vào tù, chuẩn bị tử hình.”
“Nếu em muốn, anh có thể cứu họ.”
“Không cần!” Trong mắt Nhã Tịnh xẹt qua tia hoảng hốt. “Dù sao cũng không quá gần gũi, anh đừng nhọc công.”
Cái cô ta muốn không phải là bảo vệ cái nhà tồi tệ kia, mà là mượn cớ báo thù để trả thù Tuệ Nghiên. Cái chết của Nhã Hương không phải do nhà họ Dương gây ra, một chút dính dáng cũng không có nên Nhã Tịnh không thể làm gì. Nhưng nhà họ Lâm thì khác, Dương thị chính là thế lực đã chèn ép bọn họ.
“Nếu không thành công thì sao?”
“Vậy em chỉ còn cách kia mà thôi.” Dù sao, Nhã Tịnh cảm thấy để Tuệ Nghiên gả cho Minh Triệt cũng quá hời cho cô. Cảm giác duy nhất mà họ phải chịu là sự day dứt vì để con gái phải lấy người không yêu, để Tuệ Nghiên không đến được với người trong lòng. Nhưng Hứa Minh Triệt lại có tiền đồ rất xán lạn, tương lai Tuệ Nghiên là thiếu phu nhân nhà giàu, Minh Triệt cũng một lòng yêu cô. Đó là chưa kể đến, họ có thể lâu ngày sinh tình.
“Nhã Tịnh… sau đó… em có thể cùng anh rời đi không? Chúng ta đừng ở đây nữa, quay về với cuộc sống trước đây…”
Nhã Tịnh mỉm cười, ôm chặt người bên cạnh, nỉ non: “Em cũng mong chuyện này sớm kết thúc. Em lại cùng anh hạnh phúc giống như thời đại học.”
---------------
Cố Phiến Luân ngồi trên giường, nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng tắm. Vào hay không vào? Không vào hay vào? Anh nên chọn cái nào?
Vẫn biết là không nên lợi dụng, nhưng Tuệ Nghiên vào đó khá lâu rồi, trời lại lạnh nên anh cảm thấy lo lắng. Tiếng nước vẫn xả đều đều, nhưng không biết cô ở bên trong có ổn không.
Sau một hồi phân vân, tính toán thiệt hơn, Cố Phiến Luân đi lại phòng tắm, chuẩn bị gõ cửa. Nhưng anh còn chưa kịp gõ thì cánh cửa đã mở ra, Tuệ Nghiên vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa mở cửa. Gương mặt cô hơi đỏ, đôi môi hơi tái lại vì lạnh, nhưng nhìn chung hơi thở đã bình thường trở lại.
Cô mặc áo sơ mi của anh, chiếc áo rộng thùng thình dài đến nửa đùi nhưng vẫn không đủ để che đi đôi chân trắng nõn thon dài. Lớp áo trắng hơi thấm nước, như có như không lộ ra một ít da thịt.
“Em… em qua phòng Thiên Di…” Cô ngượng ngùng cười.
“Bây giờ em qua đó thì giải thích thế nào với em ấy?”
“Vậy… vậy còn phòng trống không? Em…”