Sau mấy ngày ở lại biệt thự họ Sở, Tuệ Nghiên quay lại thành phố. [Yêu Hồ Lệ] sắp sửa công chiếu, cô phải về tham dự họp báo và một bữa tiệc với bên truyền thông. Bữa tiệc này được cô dự đoán là có không ít sóng gió.
“Anh nói xem, Thụy Nhiễm có vì chuyện với anh mà gây khó dễ cho em không?” Cô chỉ hỏi cho vui vậy thôi, chứ trước nay chưa ngày nào Thụy Nhiễm để cho cô yên ổn. Nhưng bây giờ bên cạnh cô ta còn có thêm một người nữa làm cho Tuệ Nghiên đau đầu.
“Cô ta dám sao?”
“Sao lại không chứ?”
“Có anh ở đây.”
Tuệ Nghiên mỉm cười, đơn giản bốn chữ như vậy là đủ rồi.
------------------ biệt thự họ Phương -------------------
Vì không thể theo Thiên Di đến cao nguyên, Chấn Kiệt đành chán chường về nhà nghĩ cách. Nhưng ở nhà cậu cũng chẳng được yên, có một con nhỏ cứ tíu ta tíu tít trước mặt cậu như diễn trò hề.
“Đừng bám theo tôi nữa.” Chấn Kiệt gắt lên. Nhã Tịnh cụp mắt, xụi lơ nhìn cậu: “Em xin lỗi…”
“Đi ra chỗ khác, đừng để tôi nhắc lại nữa.”
“Anh à, anh định bao giờ mới về nhà?” Nhã Tịnh hỏi. Bởi vì không có cậu ở nhà, việc chăm sóc cho mấy người trong nhà đều giao cho cô ta. Không có quan hệ huyết thống cộng với thái độ của họ làm cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Lúc nhỏ có thể không nhận ra, chứ lớn lên rồi sao có thể không hiểu ánh mắt của ông bà coi cô ta như một con thú nuôi, còn cha mẹ Phương thì chẳng để cô ta vào mắt.
“Liên quan đến cô?” Chấn Kiệt chau mày, cô gái này quá đỗi phiền phức.
“Em chỉ quan tâm anh thôi mà.”
“Tôi không cần cô quan tâm. Cút!”
Nhã Tịnh chỉ đành ấm ức đi ra, khi cô ta đi tới cửa thì gặp ba Phương từ bệnh viện trở về. “Con chào ba.”
Ông Phương không trả lời, chỉ gật đầu rồi lạnh nhạt lướt qua. Ông dừng trước mặt Chấn Kiệt, sau khi đảm bảo Nhã Tịnh đã đi khỏi mới tức giận chất vấn: “Con đang làm cái gì thế hả? Liên tiếp cố tình làm gián đoạn công trình nghiên cứu của ba mẹ là thế nào?”
Chấn Kiệt nhìn người đàn ông tức giận trước mắt, thở dài. Trọng sinh trở lại, cậu cũng từng thử kéo gia đình lại gần nhau hơn, kết quả dù quan hệ có được cải thiện hơn trước, nhưng với họ công trình nghiên cứu vẫn quan trọng hơn.
“Vậy hai người định tìm vật thí nghiệm thế nào?” Bắt người và làm những thí nghiệm trái phép là vi phạm pháp luật. Trước đây cậu không quan tâm, nhưng bây giờ thì khác. Một cảnh sát nhân dân muốn kết hôn, đòi hỏi gia đình đối phương phải trong sạch, không có tiền án tiền sự. Kiếp trước việc làm của họ không bị phát hiện, nhưng kiếp này thì ai biết trước được?
“Chuyện đó…”
“Hai người muốn làm việc phi pháp sao?”
“Chấn Kiệt, đó là tâm huyết cả đời của cha mẹ. Con không thể cứ như vậy mà hủy hoại sạch sẽ được!”
“Vậy hai người muốn hủy hoại cái nhà này sao? Sao hai người không nghĩ tới dừng lại rồi an ổn ở nhà, chờ con lấy vợ sinh con cho hai người trông cháu?”
“Chấn Kiệt… con không hiểu đâu… có một số thứ không thể cứ nói bỏ là bỏ được.”
“Vậy, chỉ một lần thôi được không?”
“Ý con là gì?” Ba Phương nghi ngờ hỏi lại.
“Hai người chỉ thử một lần, dù thành công hay thất bại cũng phải dừng lại.”
“Nếu không thì sao?”
“Hai người nghĩ con sẽ để yên cho hai người thực hiện lần hai sao?”