Buổi chụp ảnh diễn ra từ sáng sớm đến khi hoàng hôn buông xuống. Ba cô gái chụp cùng nhau, tạo thành một tổ hợp rất hoàn mĩ. Đặc biệt là Hải Niệm, bởi vì chiều cao vượt trội nên khá được chú ý.
“Cô gái này, có muốn làm người mẫu không?”
“Hả… Không đâu.” Hải Niệm xua tay.
“Thật sự không muốn sao?”
“Không muốn.”
“Tiếc thật…”
“Hải Niệm, qua bên này đi!” Tuệ Nghiên vẫy vẫy tay. Cô đang đứng gần bờ sông, họ muốn chụp vài tấm ảnh khi các cô gái đang nghịch nước.
“Qua ngay.”
Tuệ Nghiên lại dựa người vào hàng rào, để cho mái tóc rũ hai bên, nhìn xuống thành phố bên dưới. Phiến Luân ở một bên nhìn quá trình chụp ảnh. Chợt, con đường bên dưới có tiếng còi xe.
Con đường này hiếm khi có xe qua lại, không gian rất mực yên tĩnh. Hai người đồng loạt nhìn xuống bên dưới.
Hứa Minh Triệt đứng dựa người vào chiếc xe hơi, tay đút túi quần, tay hút thuốc nhìn lên phía trên. Thấy cô nhìn xuống, hắn dập điếu thuốc đang cháy dở, nhẹ nhàng cười một cái.
Nụ cười ấy thật sự rất cô đơn, hàm chứa cả một nỗi buồn sâu thẳm mà cô không thể hiểu thấu. Phía sau lưng hắn là cả một thành phố lớn, nhưng dường như, chẳng có nơi nào để hắn thuộc về.
“Đừng nhìn nữa” Phiến Luân kéo tay cô đi ngược vào trong, có chút tức giận. Tên kia thật sự quá tàn nhẫn. Chỉ sau một thời gian ngắn làm tổng giám đốc, hắn đã liên tiếp đưa ra các loại bằng chứng đẩy người thân vào vòng tù tội, hơn nữa còn lén lút ra tay sau lưng làm họ sống không bằng chết. Trên dưới Hứa thị bây giờ chỉ còn hắn, Hứa Thiệu Huy và cô con gái đã đi lấy chồng của ông Hứa.
Anh kéo tay cô đi vào trong, Tuệ Nghiên vẫn quay đầu nhìn lại Minh Triệt. Cô chỉ đơn giản là tò mò, sao nhìn hắn lại cô đơn đến như vậy. Gió thổi qua làm tà váy của cô tung bay, hướng về phía hắn ở bên dưới, mang theo vài chiếc lá cây. Hình ảnh này vô tình bị flycam đang bay ở trên cao bắt được. Một nhân viên thấy hình ảnh quá mức đẹp đẽ, đã lưu lại rồi up lên mạng xã hội. Rất nhanh, bức ảnh đã nhận được hàng ngàn lượt tương tác và bình luận.
“Đây là Tuệ Nghiên có đúng không? Xinh quá đi mất!!”
>> “Có cảm giác bao nhiêu nét đẹp từ ba và mẹ đều được di truyền hết cả.”
“Bức ảnh này làm tôi nghĩ đến một chuyện tình tay ba cẩu huyết”
>> “Cùng ý kiến. Cả hai chàng trai đều quá xuất sắc.”
>> “Tôi lại thích chàng trai đứng bên dưới ngọn đồi hơn, nhìn ảnh rất buồn vì không có được người mình yêu.”
“Người con trai bên dưới là Hứa tổng đúng không? Tôi chắc chắn không nhìn nhầm đâu!”
>> “Tôi nghe nói bộ phim gần đây Tuệ Nghiên đóng cũng có sự đầu tư từ chỗ Hứa tổng. Hai người họ nhất định có gian tình!”
>> “Tôi cảm thấy họ đẹp đôi mà. Trai tài gái sắc, quá tốt rồi còn gì!”
>> “Tôi lại cảm thấy người đang nắm tay Tuệ Nghiên mới hợp với cô ấy.”
“Nhân tiện thì, chàng trai đang nắm tay Tuệ Nghiên là ai vậy? Có phải là diễn viên hay ca sĩ không? Sao lại đẹp trai như vậy?”
>> “Không phải người nổi tiếng đâu. Nhưng phải công nhận là anh ấy rất đẹp trai, không vào showbiz đúng là đáng tiếc.”
>> “Thám tử tới đây: Người con trai đó họ Cố, là thanh mai trúc mã với Tuệ Nghiên.”
>> “Thanh mai trúc mã luôn sao? Thì ra Hứa tổng là người đến sau…”
Tuệ Nghiên buồn cười nhìn màn hình điện thoại, số bình luận ngày càng nhiều, một số người còn tag tên hỏi cô chọn ai. Chọn ai? Đương nhiên là chọn Phiến Luân rồi.
Bên dưới bỗng có thêm một bình luận:
“Mọi người đừng suy đoán lung tung nữa, nói không chừng là diễn thôi.”
“Nhã Tịnh?” Tuệ Nghiên bật cười. “Ganh tị sao?”
Cũng phải, vì sự quan tâm này vốn thuộc về cô ta mà.
“Em cười vui nhỉ?” Anh ôm láy cô từ phía sau, giành lấy điện thoại.