Nghĩ lại quá khứ, nước mắt Dương Kha lại rơi. Là một người đàn ông, hắn không được khóc trước mặt người khác. Vậy mà lúc mở mắt ra nhìn thấy Sở Y cười cười đưa giấy khám thai cho hắn, nước mắt hắn lại tuôn như suối. Sở Y thấy vậy giật mình, còn tưởng hắn không thích cô con gái này.
Nhưng có lẽ là cô nghĩ nhiều, Dương Kha không chỉ thích mà còn cực kì trông ngóng đứa trẻ. Một chuyên gia dinh dưỡng được mời về để đảm bảo thai nhi lớn lên khỏe mạnh, trong suốt thai kì hắn luôn đi trễ về sớm, hận không thể mang cả công việc ở công ty về nhà. Tất cả các thư mời đều bị hắn từ chối, ngày ngày đeo bám ở bên Sở Y. Đến cả hai đứa trẻ trong nhà cũng thấy kì lạ.
Ngày Sở Y vào phòng sinh, hắn ở bên ngoài đi đi lại lại, lo lắng chờ đợi. May mắn thay, cả thai kì được tịnh dưỡng tốt, tâm trạng lại vui vẻ nên Sở Y vượt cạn thành công, sinh ra một cục bông mềm nhỏ nhỏ đáng yêu. Tuy Tuệ Nghiên có chút nhẹ kí hơn so với hai anh, nhưng để từ từ nuôi dưỡng cũng được.
Tuệ Nghiên được một tháng rồi, hôm nay là tiệc đầy tháng của cô. Một tháng qua Tuệ Nghiên sống vô cùng ổn, nếu không phải nói là quá sung sướng.
Một ngày của cô trôi qua với vòng lặp: chơi, uống sữa, ngủ. Sở Y nói sữa mẹ là tốt cho trẻ nhỏ nhất, nên không cho cô uống sữa bột bên ngoài. Tuệ Nghiên ngủ ở trong nôi đặt trong phòng ba mẹ. Một ngày nếu mẹ không chơi cùng cô, sẽ có bảo mẫu, hai anh trai đi học về cũng sẽ bám riết lấy em gái. Những buổi trưa hoặc chiều tối, Dương Kha sau khi trở về cũng ôm cô mãi. Như rất sợ làm rơi vỡ bảo bối, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp. Điểm không thay đổi duy nhất chính là tên của cô – Dương Tuệ Nghiên. Nhưng điều này lại khiến cô có chút lo sợ. Cái tên gắn với vận mệnh của cô, vậy có khi nào kiếp này cô cũng thảm như vậy không?
“Mẹ, mẹ! Em gái tỉnh rồi này.” Dương Khanh đưa tay nhỏ vào trong nôi. Tuệ Nghiên cũng vui vẻ giơ bàn tay bé xíu nắm lấy tay cậu, cười khanh khách.
“Nhỏ một chút, em sẽ giật mình.” Sở Y đã hết thời gian ở cữ, khoác lên mình bộ váy trắng. Trông thì có vẻ đơn giản nhưng lại cực kì hút hồn, khiến cô nhìn đến ngây ngẩn. Thì ra ảnh hậu là có thần thái như vậy, trước đây cô cũng chưa từng thấy trực tiếp.
Sở Y bế cô lên, hôn nhẹ lên gò má trắng nõn. Một tháng qua được chăm sóc tốt, cô bé đã trở nên cực kì đáng yêu. Đặc biệt là nước da trắng nõn, đôi môi hồng nhuận, tựa như một con búp bê sứ dùng nhiều sức một chút liền vỡ nát. Chỉ có điều đôi mắt giống cha khiến cô trông không quá nhu nhược dễ bắt nạt, mà có phần thông minh lanh lợi.
Cô được thay một cái váy nhỏ màu hồng nhạt, nhìn mình trong gương nhoẻn miệng cười một cái. Tuy cô thực sự không thích màu hồng, nhưng mặc thế này trông cũng rất đáng yêu.
“Mẹ, ông bà sắp tới rồi.” Dương Lâm đi vào, thần thái so với Dương Khanh có chút khác biệt. Nếu Tuệ Nghiên nhớ không lầm, Dương Lâm chính là cái bản sao thu nhỏ của Dương Kha, lạnh nhạt ít nói. Còn Dương Khanh thì hoạt bát năng động, cũng không biết là giống ai.