Ba năm sau sự việc ấy, Dương gia vẫn yên ổn và ngày càng phát triển. Việc sau đó Nhã Tịnh đi đâu, làm gì, trở thành con của ai Tuệ Nghiên vẫn không biết. Cô chỉ biết rằng, cốt truyện chính thức trật đường ray từ thời điểm đó.
Tuy vậy, sức mạnh của cốt truyện không thể coi thường. Nhã Tịnh không còn là thiên kim nhà họ Dương, nhưng hào quang nữ chính vẫn còn đó, cô phải đề phòng. Còn có, rất có thể những nguy hiểm mà nữ chính phải đối mặt, bây giờ sẽ chuyển sang cô.
Đương nhiên, đổi lại hạnh phúc, vị trí, tình thương vốn thuộc về nữ chính cũng dành cho cô. Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó rất kì lạ. Dương Kha thì không đáng nói, Dương Lâm với Phiến Luân mới đáng ngờ. Hai người mười lăm tuổi, mà lúc nào cũng nhìn như ông cụ mấy chục gần đất xa trời. Mở miệng ra đều là triết lí, dạy dỗ cô như con gái chứ không phải em gái.
Dương Lâm bảo vệ cô rất gắt gao, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đãi ngộ tốt gấp mấy lần Dương Khanh. Cố Phiến Luân càng lớn càng ít nói, bộ mặt hầm hầm như trong phòng hỏi cung. Anh chỉ đối xử đặc biệt dịu dàng với cô, nhiều lần Tuệ Nghiên cũng nghe được có người lén gọi cô là Cố thiếu phu nhân.
Xuyên thư rồi viên mãn với nam phụ? Uy, cô không nghĩ vận số của mình tốt đến thế đâu. Chỉ cần không chịu kết cục bi thảm, an ổn lớn lên rồi tính tiếp. Cô không cần chồng mình quá hoàn hảo, cái gì tốt nhất vốn nên dành cho nữ chính rồi. Cô cần một người yêu thương mình thật lòng là đủ.
“Nghiên Nghiên.” Dương Kha chỉnh lại vạt áo trước của con gái. Từ khi Nghiên Nghiên lớn một chút, Sở Y bắt đầu xem cô như người mẫu riêng. Váy áo trang sức, mỗi ngày một concept khác nhau. Không biết người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người, nhưng Tuệ Nghiên mặc loại nào cũng đẹp. Tuy nhiên, Sở Y biết mỗi người chỉ nên có một hoặc hai phong cách nhất định thể hiện ra bên ngoài.
Mà Dương Tuệ Nghiên đặc biệt yêu thích phong cách đơn giản, không phải mộc mạc dân dã, mà là đơn giản kiểu lạnh lùng trưởng thành. Trang phục của con bé thường có màu trắng, xanh dương hoặc đen. Màu trắng diện trên người bé gái vốn nên ngây thơ, trên người Nghiên Nghiên lại có một loại khí chất thành thục, ngoài ra còn có chút sức hút gì đó khó nói. Theo như Cố Phiến Luân nghĩ thì đó chính là phong thái của tiên nữ hạ phàm, lãnh đạm thoát tục không nhiễm bụi trần.
Tuệ Nghiên thích áo sơ mi phối với chân váy, như vậy khi cần trưởng thành có trưởng thành, như một nữ sinh trường cấp hai cấp ba. Khi cô cần làm nũng, mặc váy trông cũng rất đáng yêu, vô tội.
Mà Dương Kha từ một tổng giám đốc không ai dám chọc, ở nhà chính là “người hầu” của con gái. Giúp con gái chỉnh lại trang phục, đeo trang sức cho con gái đã thành thói quen. Hắn thậm chí còn học cách làm tóc cho con gái, nhưng lại sợ không kiềm được lực đạo khiến con gái bị đau nên chưa thử.
“Hôm nay ở bữa tiệc chắc chắn rất đông, con nhớ cẩn thận.” Ngụy gia hôm nay tổ chức sinh nhật cho con gái, trên dưới hào môn hầu như nhà nào cũng có thiệp mời. Ngụy gia có một tiểu hoa đang nổi, tiểu hoa này còn khá thân thiết với Sở Y. Đáng tiếc hôm nay Sở Y có việc, Dương Kha nể mặt đi thay. Còn có Tuệ Nghiên tuổi trạc với con gái nhà đó còn nhận được thiệp mời riêng.