Trước cổng bệnh viện Quân Y, Cố phu nhân và Cố Phiến Luân đứng chờ ở cổng. Cố phu nhân vốn là bác sĩ trong quân đội, tính tình cương trực khảng khái không khác gì đàn ông. Vì hai lĩnh vực không liên quan nên Sở Y với Cố phu nhân trước nay không liên hệ. Nhưng nhờ hai đứa con nên hai người gặp nhau không ít lần, lâu dần sinh ra hảo cảm. Cố phu nhân là người trong quân ngũ, đặc biệt có cảm tình với những người biết cương biết nhu như Sở Y, hai người cũng xem như bạn tốt.
“Nghiên Nghiên.” Cố Phiên Luân nhìn cô bé được bế xuống, trong lòng thầm xót xa. Kiếp này Tuệ Nghiên được bảo bọc tốt như vậy, biến cố xảy đến vẫn khiến cô đau lòng. Vậy kiếp trước, khi cô không nhận được yêu thương, những giọt nước mắt kia ai là người lau cho cô?
“Anh Luân.”
“Sở Y, em ổn chứ?” Cố phu nhân hỏi.
“Em không sao.”
“Ừm được rồi, mọi người vào trong đi. Tôi đã sắp xếp rồi, kết quả sẽ có nhanh thôi.”
“Mẹ, con đưa Nghiên Nghiên đi chỗ khác chơi được không?” Dương Khanh hỏi. Cậu hiện tại chín tuổi, cũng cơ bản hiểu được một số chuyện. Cậu biết Nghiên Nghiên đau lòng, nên không muốn để cô bé ở đây nữa.
“Để anh đưa hai em đi. Cố gia có một chung cư ở bên kia.” Cố Phiến Luân cũng có sắp xếp trước. Bên chung cư có đầy đủ đồ ăn vặt, tivi, đồ chơi. Dù gì xét nghiệm ADN cũng rất mất thời gian, Nghiên Nghiên sẽ thấy nhàm chán.
Tuệ Nghiên sợ mình ở đây sẽ gây thêm phiền toái, nhỡ đâu kích động lại làm ra việc gì không hay nên quyết định rời đi cùng Phiến Luân.
“Được rồi, chúng ta vào.” Sở Y chỉnh lại kính râm, đề phòng nhìn quanh. Lỡ đâu để paparazzi chụp được thì không hay chút nào.
“Khoan đã.” Nhã Hương siết tay Nhã Tịnh. “Cô ấy là người quen của hai người, lỡ đâu cô ấy làm giả thì sao?”
Chân mày Cố phu nhân chau lại, khó chịu lên tiếng. “Chúng tôi không vì việc tư mà ảnh hưởng việc công. Quân đội Nhân dân luôn công bằng trong mọi hoàn cảnh. Cô đây là đang có ý xúc phạm tôi sao?”
“Không… tôi không có ý đó.”
“Mà, tôi không phải người trực tiếp làm xét nghiệm cho các cô.”
“Được… được rồi. Đây là mẫu tóc của Nhã Tịnh.” Nhã Hương lấy ra một bao nilong có chứa vài sợi tóc. Đây là tóc mà cô ta đã lấy được ở biệt thự Dương gia hôm trước.
“Không cần, chúng tôi lấy mẫu trực tiếp.” Một nhân viên đi ra từ phòng xét nghiệm, cúi đầu với Dương Kha. Chưa đợi hắn phản ứng, Sở Y đã vươn tay nhổ vài sợi tóc trên đầu đưa cho nhân viên. Đây rõ ràng là thay con gái trút giận.
Nhân viên nén cười, đi về chỗ Nhã Tịnh. Bộ dáng nhút nhát của cô bé khiến người đó xiêu lòng, nhỏ giọng hỏi. “Cho cô một sợi tóc của con nhé.”
“Không cần! Tóc của con bé đây!” Nhã Hương vội hét lên. Nếu thực sự lấy ADN của Nhã Tịnh, kết quả không cần nói trước cũng biết được.
“Cô đang làm gián đoạn quá trình làm việc của chúng tôi.” Cố phu nhân lên tiếng, sau đó nói với nhân viên. “Lấy đi, nhẹ tay một chút.”
Nhã Tịnh chỉ biết đứng ngây ra đó, nhìn nhân viên y tế vào trong đóng cửa. Một khoảng tĩnh lặng bao trùm hành lang, Nhã Hương run rẩy ôm con gái ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch chờ đợi phép màu diễn ra.
“Nếu bây giờ cô hối hận vẫn kịp.” Dương Kha lên tiếng. “Chủ động xin lỗi Sở Y và Nghiên Nghiên, tôi có thể suy xét tha cho cô lần này.”
“Không… không… Nhã Tịnh là con của anh mà. Em tin vào điều đó.” Nhã Hương bấu víu lấy tay con gái, cô bé đau đến nhăn mặt lại. Dương Lâm ở một bên tặc lưỡi. Xem ra đem Nhã Tịnh nhét vào nhà họ Dương đã trở thành chấp niệm của cô ta.
“Hừ!” Dương Kha hừ lạnh. Tốt, để hắn xem khi có kết quả rồi thì cô ta sẽ xử trí như thế nào.