Hai giáo viên đứng ngây ra, luống cuống không biết nên làm gì. Họ biết thằng nhóc mập này không dễ chọc. Ba nó chỉ có một mình nó là con nối dõi, từ nhỏ nó đã là con cưng không ai dám đụng. Nhưng mà, vị tiểu tổ tông đằng kia còn khó chọc hơn nó gấp bội.
Vì không muốn trong lớp có tình trạng ‘nâng trên đạp dưới’, bảng tên chỉ đề tên không đề họ. Bọn trẻ sẽ không biết người nói chuyện với mình là ai, như thế cũng tránh được một ít rắc rối. Nhưng họ là giáo viên, đương nhiên nắm được danh sách lớp. Đứa con gái vừa bị thằng mập đánh là tiểu công chúa của Dương thị, là đứa con cưng của Dương tổng và Sở ảnh hậu. Họ không thể đắc tội cô, nhưng cũng không thể đắc tội thằng mập được.
Một giáo viên lấy điện thoại ra gọi phụ huynh, người còn lại giữ chân thằng bé mập không cho nó lại chạy qua đánh người. Không biết xui rủi thế nào, ba mẹ thằng mập đang bàn công việc ở ngay gần trường. Chỉ trong vòng hai phút, hai con người đầy thịt đã chạy vào.
Người đàn ông bụng phệ, râu kẽm lập tức rống lên: “Đứa nào? Đứa nào dám đánh con trai tao?”
“Ba…mẹ… là nó, con nhỏ đó dám đánh con.”
Theo hướng chỉ của con trai, hai người nhìn qua bên góc. Cô gái nhỏ ôm con thỏ bông khóc thút thít, nhìn điệu bộ hung dữ của hai người càng run rẩy dữ dội. Huhu, có khi nào cô chọc nhầm người rồi không?
“A! Ra là mày, mày dám đánh con bà.”
“Nói mau, mày là con cái nhà nào? An nhàn làm tiểu thư không muốn, muốn tao đạp công ty ba mày xuống phải không?”
Ba nó nhìn cô đánh giá. Gương mặt này trông thật quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu rồi. Công ty lão vừa mới được Diệu Linh thu mua, trở thành một chi nhỏ của Dương thị, vì thế lão được một phen hống hách. Lão thường dự mấy buổi tiệc hào môn, ở đó con cháu thế gia nhiều vô kể nhưng lại không gặp cô bé này. Lão đoán chừng là con nhà giàu mới nổi nên cũng không kiêng dè.
Bên này Tuệ Nghiên lại càng sợ hãi. Không lẽ cô tìm tới rắc rối cho pa pa rồi sao? Sẽ không phải đâu, nhỉ?
“Nói! Ba mày là thằng nào?”
Lão đi lên hai bước, ý đồ lại muốn đánh người. Giáo viên cũng không nghĩ tới hai người này đến nhanh như vậy, người nhà đối phương còn chưa kịp tới mà họ đã định đơn phương giải quyết sao?
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân rất vội, bàn tay lão còn chưa túm được cô đã bị một bàn tay cứng rắn ngăn lại. Một vệ sĩ áo đen quật ngã lão ta ra đất.
Lão ta chống đỡ cơ thể đứng dậy, chưa kịp mắng mỏ đã sững lại.
“Dương… Dương tổng…” Đại nhân vật như vậy vì sao lại ở đây a? Lần trước công ty lão được tiếp nhận, cũng chỉ có trợ lí tổng giám đốc đến. Vì sao bây giờ hắn lại đến?
Dương Kha liếc mắt nhìn lão. Vừa rồi ở công ty đang có cuộc họp, đang giữa chừng thì điện thoại hắn reo lên, sau đó trực tiếp nối máy. Từ bên kia, giọng trẻ con ấm ức vọng qua, nghe rõ là đang khóc nấc.
“Đến trường mẫu giáo.”
Hắn trực tiếp đứng dậy, bỏ qua cuộc họp rồi tới đây bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Vậy mà vẫn chậm một bước, để người ta tới trước dọa sợ Nghiên Nghiên.
“Pa pa… Pa pa…”
Cô vội ôm lấy chân hắn, nước mắt không tự chủ càng lăn xuống nhiều hơn, gương mặt nhỏ nhắn tức thời lem nhem cả. May quá may quá, pa pa tới rồi. Màn ‘anh hùng cứu mĩ nhân’ này tuy không đúng người đúng chỗ, nhưng thực sự khiến cô rất cảm động nha.
Lý Nham – trợ lí của Dương Kha toát mồ hôi hột. Từ trước tới nay cậu ta chưa thấy tiểu tổ tông này khóc nháo bao giờ, đây là lần đầu tiên cô khóc to như thế, khóc đến cả giọng cũng khàn đi mấy phần. Vừa rồi khi cuộc gọi tới, sắc mặt tổng giám đốc liền đen lại, bước chân đi vội như muốn mọc cánh bay. Ai cũng biết tổng giám đốc đặc biệt cưng chiều tiểu thư, không biết kẻ ngu ngốc nào lại đi chọc ổ kiến lửa.
Đôi vợ chồng bên kia đã sợ đến xanh mặt, lão vừa rồi còn hô hoán muốn đạp đổ công ty nhà người ta. Nhưng là ai đạp đổ công ty ai đây? Lão ngàn vạn lần không ngờ, con trai lão chọc ai không chọc lại chọc trúng thiên kim của Dương thị.
Khó trách gương mặt kia lại quen đến vậy, ra là nét mặt của Sở ảnh hậu và đôi mắt của Dương tổng.
“Xin lỗi con, pa pa đến trễ.” Bàn tay trên gò má sưng đỏ, trông cực kì đau. Dương Kha bế cô lên, xót xa xoa xoa gò má con gái, lại ôm cô để cô gục vào hõm cổ mình.
“Là ai đánh?”
“Pa pa… là… là cậu ta…”