Trong thời gian mấy tháng này, Tuệ Nghiên trầm ngâm nhớ lại cốt truyện. Chuyện sau này về sau hẳn bàn, bây giờ cô cần nhớ lại mấy người xung quanh mình trước. Chị gái của pa pa xuất hiện không nhiều, chỉ duy nhất một lần. Hình như người cô này có một đứa con trai, về sau đứa con trai ấy dính scandal tình ái với nữ chính, nhờ người cô ra mặt giải vây giúp. Anh trai Dương Lâm về sau được chọn làm người thừa kế Dương thị. Dương Khanh lớn lên có giọng hát hay, khí chất ngời ngời nên trở thành thần tượng trong giới âm nhạc, lập ra một ban nhạc bốn người.
Mà cái gia đình rắc rối nhất, trực tiếp kéo Dương thị xuống mấy bậc thang là gia đình của người chú Dương Bắc. Dương Bắc rất tốt, nhưng lại không chọn đúng người. Trịnh gia chỉ là một thế gia nhỏ, Trịnh Lục Vân gả cho nhà họ Dương đã là gả cao. Cô ta là người chủ động làm quen với Dương Bắc, dùng mấy thủ đoạn tiểu xảo nhỏ để câu dẫn người chú chưa từng yêu đương của cô. Lúc đầu ông bà Dương không đồng ý cô con dâu này, nhưng chú cô làm loạn hết cả, dưới sự xúi giục của Trịnh Lục Vân còn có ý định bỏ nhà đi. Người đàn bà ấy vậy mà nắm được thóp của Dương gia, vì đã có Dương Kha quá mức xuất sắc nên Dương Bắc được nuôi dưỡng bình thường, chưa từng nghĩ qua những âm mưu đầy rẫy ngoài xã hội.
Về sau cô ta xúi giục chồng mình gây chuyện bất lợi cho công ty, biễn thủ công quỹ. Sau mấy lần, trong lòng Dương Bắc nổi lên cảm giác tội lỗi, cuối cùng trực tiếp nhận lỗi với Dương Kha. Bản thân chú được gia đình tha thứ, chỉ là bị điều đi một chi nhánh khác ở ngoại ô thành phố. Trịnh Lục Vân thì khỏi phải nói, nhận được cái kết đắng xứng với dã tâm của mình. Dù sao cô ta chỉ là người ngoài, Dương gia đối với cô ta cũng không cần nương tay. Nhưng hai đứa con của cô ta thì lại khác.
Dương Tâm kế thừa tâm kế nhỏ nhen ích kỉ của mẹ mình, từ bé đã hay ganh ghét cáu kỉnh. Cô ta đặc biệt ghen ghét với nữ chính – người cướp đi nhiều thứ tốt đẹp của cô ta. Dương Tâm là cháu gái đầu tiên của ông bà Dương, vì con gái thường xuyên đi xa nên hai vị lão nhân gia rất thích, thường xuyên cưng chiều dung túng. Năm cô ta năm tuổi thì nhận được tin mình có thêm một cô chị họ, nhưng người chị này không được thương yêu nên cô ta chẳng quan tâm, còn nhiều lần ức hiếp Dương Tuệ Nghiên. Nhưng đến lúc cô ta mười tuổi. đang ở cái độ tuổi ngông cuồng hống hách thì có thêm một người chị họ nữa. Người này không chỉ được mọi người thương yêu, mà còn rất xinh xắn đáng yêu, mềm mại như một đóa sen trắng. Dương Nhã Tịnh xuất hiện đã trực tiếp cướp đi ánh sáng thiên kim tiểu thư của cô ta, khiến cô ta cực kì ghen ghét. Càng lớn, Nhã Tịnh càng xinh, xung quanh càng có nhiều người theo đuổi. Sự ghen tị trong lòng Dương Tâm ngày càng tăng vọt, chỉ hận không thể giết chết Nhã Tịnh ngay lập tức. Người trong lòng cô ta – nam chủ lạnh lùng cao ngạo mà cũng quỳ dưới váy nữ chính, khiến cô ta chính thức bị con quỷ thù hận chiếm lấy. Dưới sự chỉ điểm của boss nữ phản diện, cô ta đã gây ra không ít rắc rối với nam nữ chính. Sau cùng tuy cũng bị phát hiện, nhưng lại là con cháu Dương gia nên không thể xuống tay quá tàn nhẫn. Mà boss nữ phản diện là ai? Còn ai khác ngoài Tuệ Nghiên cô đây. Sau sự việc ấy nguyên chủ chưa bị phát hiện, nhưng đã chính thức bị liệt vào danh sách tình nghi.
Tiếp theo là Dương Quân, thằng nhóc này chính là kiểu thiếu gia ăn chơi trác táng điển hình, có qua lại lén lút với không ít nhân viên, diễn viên nữ trong công ty. Mà chức phận của hắn ở công ty không lớn, người hắn có thể đụng chạm chỉ là mấy nhân viên nhỏ, hoặc minh tinh không có tiếng tăm. Sau cùng bị một nữ minh tinh trở mình lội ngược dòng hành xác lên bờ xuống ruộng, mắc bệnh tình dục rồi qua đời. A, quả báo!
Mà lúc còn nhỏ, hai chị em này đều thích quấn lấy anh trai cô. Cô chắc chắn phải tách họ ra, không thể để hai anh bị loại người này làm phiền.
“Nghiên Nghiên cũng có bạn sao?” Dương Khanh ngây ngô hỏi. Tức thời cơ thể nhỏ nhắn ngưng lại, ngước nhìn cậu, biểu tình có chút thắc mắc.
Tuệ Nghiên biết nói sớm hơn những đứa trẻ bình thường, sau khi học được cách để lưỡi nghe lời thì đã bắt đầu nói ra những câu hoàn chỉnh. Tuy rằng ngữ âm có chút khó nghe. Nhưng cô biết rằng nếu để lộ bản thân quá thông minh cũng không tốt, thỉnh thoảng giả ngốc cũng được.
“Không được đi, sắp đến giờ cắt bánh kem rồi.” Dương Lâm đi lên lầu. Phía sau anh là một người con trai cao xấp xỉ, gương mặt còn hơi non nớt nhưng vẫn có nét oai nghiêm.
“Anh hai.” Tuệ Nghiên từ từ đi về phía anh, nghiên đầu nhìn cậu con trai phía sau. Đây hẳn là Cố Phiến Luân, Cố thiếu tướng sau này rồi. Cậu ta tuy lớn hơn cô khá nhiều, nhưng cũng là một trong số những nam phụ a.
“Ừm, đừng đi theo anh ba chạy loạn lung tung.”
“Chào em, anh là Phiến Luân, em gọi là anh Luân cũng được.”