Lần đầu hai người gặp nhau là khi hắn đưa em gái chọn vệ sĩ. Người con trai đứng cạnh cô gái nhỏ xinh xắn, đôi mắt sắc lẹm như thú săn mồi đánh giá những người kia. Hải Niệm biết hắn là người đã đưa ra yêu cầu chọn vệ sĩ nữ ưu tú, cũng là người đã cho cô cơ hội tìm được việc làm tốt hơn.
Cô vốn chẳng quan tâm hắn, bởi vì Hải Niệm biết rõ dù bản thân có quan tâm cũng chẳng thể có cơ hội cùng hắn sánh đôi. Tuổi thơ bất hạnh dạy cho Hải Niệm biết, tình yêu vốn chẳng đẹp như người ta ca ngợi.
Dương Tuệ Nghiên, nàng công chúa Dương thị chọn cô làm vệ sĩ. Hải Niệm không rõ tâm tình lúc ấy của mình như thế nào, có vui mừng, có cảm kích song cũng có nghi ngờ. Nhưng theo thời gian, cô biết vị tiểu thư này đối với mình là thật lòng.
Hải Niệm dần quen sinh hoạt ở Dương gia, cảm thấy vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Khi nghĩ về quá khứ, đôi khi cô cũng muốn trả thù, nhưng lại không có đủ sức để trả thù.
Cho đến khi, người con trai đó yêu cầu một cuộc giao dịch mà đôi bên cùng có lợi. Dương Lâm cần một người vợ an phận thủ thường, còn cô cần thể lực để trả thù.
“Đây là hợp đồng, kí vào đây.” Dương Lâm đưa ra tờ giấy đã được soạn sẵn, nghiêm túc đưa viết cho cô. Hải Niệm đọc kĩ hợp đồng vài lần, xác nhận không có vấn đề mới kí tên. Điều làm cô ấy cảm thấy tờ giấy này thuận mắt chính là những thỏa thuận được ghi, trong đó nổi bật nhất là dòng số 3: Không được tự ý động chạm vào đối phương.
Nhưng mà, hình như có gì đó không đúng lắm!
Ngày Phiến Luân và Tuệ Nghiên bị bắt gặp trước cổng nhà, sau khi tiễn khách, Dương Lâm hùng hổ xông vào phòng cô với một khí thế rất dọa người. Hải Niệm nuốt nước bọt: “Tôi… tôi chỉ là không nỡ chia rẽ uyên ương… A…”
Lời giải thích của cô còn chưa dứt, đôi môi đã bị hắn ngang ngược xâm chiếm. Nụ hôn đầu của cô cứ thế mà mất rồi! Tên khỉ gió!
Hải Niệm càng chống cự, Dương Lâm càng mạnh bạo, hắn gặm cắn môi cô như ăn kẹo, lại còn ngang ngược muốn ôm cô. Sau khi xong việc, hắn chẳng nói chẳng rằng liền bỏ đi. Tên khốn nạn! Tra nam! Tư bản lạm quyền!
Lần thứ hai hai người hôn nhau, chính là lúc cô muốn lên phòng tìm hắn nói chuyện cho rõ ràng. Nào ngờ, tên đó không những điếc không sợ súng, ngang ngược lặp lại hành động đó.
“Anh… anh vi phạm hợp đồng…”
“Chuyện gì?”
“Hợp đồng có ghi, điều luật số ba, không được tự ý động chạm vào người đối phương.”
“Trong đó cũng có ghi, không được gần gũi với người khác giới. Là em vi phạm hợp đồng trước.”
“Nhưng đó là sau khi kết hôn. Chúng ta chưa kết hôn!”
“Lâm gia đã tan nát hơn phân nửa, chúng ta cũng sắp kết hôn.”
“Sắp là sắp, trên giấy tờ tôi và anh vẫn là hai người xa lạ, không bị ràng buộc bởi hôn nhân. Anh hiểu không?”
“Em thích đi với mấy tên vệ sĩ kia tới thế à?”
“Không có… tôi chỉ…”
Dương Lâm hừ lạnh, quay gót ra ngoài. Nghĩ tới điều gì, anh quay lại, hạ giọng ra lệnh: “Hủy bỏ điều số 3 trong hợp đồng.”
“Khoan đã, anh làm vậy không công bằng!”
Chưa để Hải Niệm dứt lời, Dương Lâm đã đi ra ngoài. Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, dậm chân rủa thầm: “Tên chết bầm nhà anh. Tôi chúc anh sau này đi với gái đều không thể cứng lên được, tốt nhất là bị dị ứng với nữ giới luôn đi. Chẳng hiểu nổi, Tuệ Nghiên đáng yêu lương thiện như thế, sao lại có một người anh bỉ ổi như vậy?”