Yêu Em Thật Xui Xẻo

Yêu Em Thật Xui Xẻo - Chương 52: Lấy độc trị độc (thượng)




“Thực ra, cậu chỉ muốn báo thù thôi mà.”

“Làm rất tốt!

“Bộp!”

Một tiếng vỗ tay tán thưởng, biểu dương, khen ngợi nặng nề đập lên vai Hồ Bất Động. Cô nghi ngờ những lời tán thưởng của bà chủ câu lạc bộ. Cô thực sự làm được chuyện lớn đến mức khiến bà ta vỗ vai cô mạnh như vậy?

“Hình như tôi không nhớ tôi đã làm gì mà được bà khen ngợi đến như vậy.” Cô nghi ngờ giơ ngón tay tự chỉ vào khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết của mình. Cô thề, cô không hề tiếp khách, không có khả năng khiến cho tiền trong túi bà chủ tăng lên.

“Cô đương nhiên làm rồi, còn làm rất triệt để là khác.” Bà chủ nhìn bộ mặt ngơ ngác của cô, giơ mấy món tay sơn màu hồng nhạt lên. “Trác Duy Mặc, thằng tiểu tử chết tiệt đó cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn tiếp khách cho tôi rồi, hơn nữa còn mặc cho khách hàng giày vò, không nói tiếng nào.”

“...” Khóe miệng cô hơi nhếch lên, nở nụ cười gượng gạo. “Chúc mừng bà!”

“Đừng chúc mừng quá sớm. Tiểu tử nhà tôi làm sao có thể nghe lời dễ dàng như vậy, nó có điều kiện.” Bà ta nhếch đôi môi diễm lệ lên, nói tiếp: “Điều kiện tiên quyết là cô phải biến mất trước mắt nó”.

“...” Cô ngẩn ra, đứng như trời trồng hồi lâu mới định thần lại, thì ra không phải làn khí nóng tỏa ra từ chiếc điều hòa khiến đầu cô ong ong choáng váng. Cô bĩu môi, bỗng nhiên cảm thấy mình vô duyên vô cớ phải chịu ấm ức, vội vàng mắm chặt môi. “Con trai bà thật không có phong độ.”

“Chẳng có cách nào khác. Chắc cô hiểu cảm giác một người đàn ông bị đá thì thế nào chứ. Lẽ nào còn muốn anh ta giữ phong độ nói với cô ‘không sao, từ nay chúng ta là bạn’?”

“Làm bạn không được sao?” Vậy kẻ mấy ngày trước còn nói với cô muốn làm bạn với cô, là sao chứ? Bị vật gì đập trúng đầu rồi sao?

“Ha ha! Chỉ có đồ ngốc mới kết bạn với loại con gái vô lương tâm.”

“Bà định khiến tôi biến mất như thế nào?” Giết chết? Chôn sống? Giam cầm cả đời? Hay là hủy dung nhan của cô, hủy diệt đường sống?

“Mặt cô không cần tái mét đi vậy đâu. Tuy cô ức hiếp con trai tôi nhưng nể mặt ông bố chẳng ra gì của cô, cũng nể tình cô đã kích thích được tố chất trai bao của nó, tôi sẽ không xử tệ cô.”

“Thật ra tất cả là gian kế của bà.” Để lừa con trai mình vào tròng, bà ta ép cô làm một kẻ xấu, dồn kẻ đáng thương chỉ số EQ bằng không đó đến mức căm ghét hồng trần, sau đó lợi dụng đúng thời điểm anh ta mâu thuẫn nhất. Lần này, cô sáng tạo ra một tội ác mới rồi.

“Cũng là nhờ cô phối hợp tốt. Chẳng qua tôi chỉ khiến cô nói ra những lời tự đáy lòng thôi, giữ trong lòng quá lâu không tốt cho tim cô đâu, nói ra rồi thấy thoải mái hơn nhiều đúng không?”

“Tôi thích giữ bao lâu thì sẽ giữ bấy lâu, dù có bị mốc cũng không liên quan đến bà.”

“Cũng được!” Bà ta nhún vai. Ngoài nhân viên của mình, bà ta cũng không rảnh để quan tâm đến chuyện của người khác. Bà ta chỉ ra ngoài cửa, nói: “Tôi đã đồng ý với tiểu tử chết tiệt kia để cô biến mất trước mặt nó. Cô chỉ cần ra khỏi câu lạc bộ này là được. Cô đã bị liệt vào danh sách những khách hàng không được đến. Cảm ơn đã quan tâm, tiện tay đóng cửa giúp”.

“Bà như vậy có coi là qua cầu rút ván không?”

“Sai, tôi thông thường thích qua cầu đốt ván, đến tro bụi cũng không để lại cho người khác.”

“Tốt nhất bà nuốt hết cả đống tro bụi đó đi, cẩn thận chết vì tro lại bùng cháy!” Cô tức tối nguyền rủa, quay ngoắt người bỏ đi. Thấy bà chủ đó hoàn toàn không có ý giữ mình lại, cô càng tức giận hất mạnh cửa, đi vào thang máy, ấn loạn xạ các nút điều khiển.

Ai thèm chứ!

Cô đâu có quyến luyến gì cái nơi sực nức mùi thuốc lá này, lần nào đến đây đều chẳng có gì tốt đẹp. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ nổi một kỉ niệm nào vui vẻ. Mỹ nam rất nhiều nhưng chưa ai phục vụ cô. Cô cũng chưa bao giờ bước chân lên sàn nhảy xa xỉ kia. Rồi còn phải đứng ở bến xe bus mà thèm thuồng nhìn những chiếc xe hơi sang trọng. Còn nữa, còn bị mẹ con mụ tú bà xoay như chong chóng.

Nhưng...

Cô lại cảm thấy ở nơi này rất hiện thực, lẽ nào trong mịt có sẵn có tố chất phong trần gì đó nên mới nảy sinh sự cộng hưởng quái dị đối với phong thủy nơi này?

Cô tự cười nhạo mình, nhấc chân đá vào cái chậu cây ở cửa thang máy, mấy đầu mẩu thuốc lá hút dở còn vứt đầy trong đó, đưa ánh nhìn nhanh chóng chuyển lên chỗ bảng điều khiển ánh sáng đèn của thang máy.

Cô vẫn nên về nhà sớm một chút làm người vợ đảm đang thì hơn.

“Tinh toong!”

Cửa thang máy mở ra, cô định bước vào thì thấy một người đàn ông vẻ mặt tươi cười nhìn cô. Cô hơi sững lại, nhướn mày lên.

“Hóa ra cô ở đây!”

Cô mơ màng chớp mắt, nhìn bộ âu phục trên người anh ta, biết ngay là nhân viên phục vụ ở đây, giọng nói dịu dàng như có điện, khiến não cô tê tê. Nhưng giọng nói đó, khuôn mặt đó và cả nụ cười đó cô đều thấy rất quen, hình như cô đã nghe, đã gặp ở đâu rồi. “Anh... là ai vậy?”

“Đả kích lớn nha! Cô không nhớ tôi sao?” Anh ta khẽ mỉm cười và coi sự đả kích của cô nhẹ nhàng giống như mạng nhện vậy.

“Tôi nên nhớ anh sao?” Cô chưa từng chọn anh ta, cần gì phải nhớ một người qua đường.

“Ừ... theo nguyên tắc, cô nên nhớ tôi mới đúng, bởi vì căn cứ theo tin tình báo của Thiên Lưu, mẫu đàn ông như tôi rất hợp khẩu vị của cô, không phải sao?”

“Mẫu người như anh... hả??? Anh chính là người đó...” Người đàn ông gọi điện tán tỉnh sư thúc cô, chính là kẻ có giọng nói lảnh lót như nhân vật hoạt hình, còn nói sẽ chơi cho cô khóc!

“Cô nhớ ra rồi chứ?” Ánh mắt Tần Vĩnh Thi bỗng nhiên chuyển thành khinh bỉ, hoài nghi không biết rốt cuộc cô nhớ lại tình tiết nào. Anh ta có nên nhắc nhở cô một chút, chính anh là người đầu tiên dụ dỗ cô sa vào câu lạc bộ tốn tiền này, tuy công việc sau đó đều do thực tập sinh Trác Duy Mặc phụ trách nhưng cô cũng không nên quên anh luôn như thế. Mà thôi, thật ra hai bên đều giống nhau, nếu không phải Thiên Lưu nhắc lại có lẽ anh ta cũng không nhớ nổi cô từ đâu chui ra nữa.

“Anh.... anh... anh... đừng tưởng tôi không biết anh và kẻ vô lương tâm kia có gian tình và âm mưu với nhau. Anh muốn làm gì tôi?” Tốt xấu gì anh cũng là sư thúc của cô, cũng coi như người một nhà, sao có thể dùng chiêu mượn dao giết người tàn nhẫn này với cô?

Tần Vĩnh Thi trưng ra một nụ cười nham hiểm. “Không làm gì cả, tôi chỉ muốn giúp Thiên Lưu một tay mà thôi.”

“Anh cũng có thể giúp tôi...” Tha cho cô? Cô đang mừng thầm vì mình bị hót ra khỏi cửa, bận về nhà xem ti vi.

“Không được!” Tần Vĩnh Thi lắc đầu, từ chối thẳng thừng.

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi với cô không thân.”

“...” Bây giờ thân cũng chưa muộn mà.

“Bởi vì tôi không có hứng thú với cô.”

“...” Không có hứng thú thì tha cho cô đi đi, như vậy cả hai đều được thoải mái.

“Quan trọng nhất là vì cô không phải Thiên Lưu.”

“...” Hiểu theo cách khác, trừ Thiên Lưu ra, anh ta không phục bất cứ ai. “Vậy anh ta muốn anh giúp cái gì?”

“Cũng không có gì, giúp cô chữa bệnh đa tình. Để nó đa tình thêm một lần rồi đến già không dám tái phát.”

“Anh ta coi tôi là yêu quái sao? Tưởng tôi có thể ném trái tim đi mấy vòng rồi nuốt trở lại vào bụng chắc?” Cô còn chưa thành thạo việc sai khiến trái tim của mình. Cô mới chỉ nghe chuyện há miệng nuốt bảo kiếm, đập đá lớn trên lồng ngực, chứ chưa nghe thấy ai bị móc mất tim mà vẫn còn sống.

“He he, theo như Thiên Lưu thấy, cô đích xác chẳng phải là loại tốt đẹp cho nên mới đến đây, lần này cậu ấy sẽ thanh toán cho cô.”

“Thanh... thanh... thanh toán? Thanh toán cái gì?”

“Tìm đàn ông cho cô.”

“Phụt!”

“Cô muốn mẫu người như thế nào cũng được, muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Cô thích mẫu mỉm cười dịu dàng, tôi giúp cô tìm một người.”

“Phụt!”

“Thiên Lưu hiếm khi hào phóng như vậy nhưng cậu ấy đã nói rất nghiêm túc. Đây là lần duy nhất, sau này không còn cơ hội nữa đâu cho nên cô cố gắng mà nắm bắt.”

“Khụ... khụ... khụ...”

“Thế gọi là lấy độc trị độc. Cho cô đa tình một lần đến nỗi muốn ói, chắc chắn sau này cô sẽ không dám đa tình nữa đâu.”

“...”

“Làm gì mà trông cô như sắp ngất xỉu vậy?”

“...”

“Vậy chúng ta đi luôn nhé?”

Tần Vĩnh Thi kéo tay cô nàng đang trực ngã nhào xuống hôn mê bất tỉnh vào trong thang máy, không biết rằng cô đang nghẹn thở và liên tục trừng mắt lườm mình.

Đây chính là cách lấy độc trị độc mà anh nói? Loại độc này còn hơn cả thuốc chuột, giết người vô hình? Cứu tôi với!

Nơi quỷ quái gì vậy? Cô không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Hãy tống cổ cô hay đá cô ra ngoài đều được. Luôn và ngay! NOW!!!

...

“Bất Động, uống thêm một ly đi.” Một gã đàn ông dịu dàng gọi tên cô, cô không rõ anh chàng tươi cười niềm nở, đầy nhiệt tình và tinh thần trách nhiệm với công việc trước mắt mình là ai. Anh ta lịch sự đưa ly rượu nho đến gần miệng cô, cô giật khóe môi muốn cự tuyệt khiến rượu trong ly lắc lư, sóng sánh rồi rớt xuống quần bò.

Một tờ giấy ăn được đưa đến trước mặt cô, cô đưa tay đón lấy theo phản xạ, rồi ngẩng đầu lên, lại thêm một người đàn ông lạ hoắc. Anh này sở hữu một gương mặt u buồn và nụ cười miễn cưỡng. “Em cần anh lau giúp không?

Cô lắc mạnh đầu, giật lấy tờ giấy tự chà lên quần mình, đồng thời lướt qua một lượt những mẫu đàn ông đang ở bên cạnh. Nào dịu dàng tao nhã, nào ốm yếu sầu muộn, có kẻ vừa đến đã thương lượng với cô về phí qua đêm, đàm phán thất bại, anh ta nhướn mày trừng mắt lên nhìn cô vẻ khinh khỉnh, rồi bỏ ra ngoài cửa hút thuốc. Còn một gã đẹp trai kiêu kì, từ khi vào phòng bao đến giờ chỉ chăm chút phấn son cho gương mặt “yêu kiều” nhưng thiếu chút đoan chính của mình, chỉnh trang lại mái tóc dài chấm vai, thỉnh thoảng nhìn cô chớp mắt một cái, rồi quay sang chỗ khác làm như không có chuyện gì. Chắc đây chính là cách giả cự tuyệt để dụ dỗ con mồi sao?

Cô chợt cảm thấy sư thúc mình có thể giữ vững lập trường trong môi trường như thế này thực sự là phi thường. Bỗng nhiên, cô khâm phục anh vô cùng.

Cho nên có thể nể tình cô kính phục anh như vậy mà tha cho cô lần này được không? Bị vây giữa lớp lớp mỹ nam thế này cô tiêu hóa sao nổi. Anh muốn cô giúp anh tiêu tiền cũng được thôi nhưng cô không chịu nổi những gã đàn ông này nữa. Ông Trời ơi, có cách trị bệnh đa tình như thế này sao? Nếu anh hại cô mắc chứng sợ đàn ông, cô tuyệt đối sẽ không tha cho anh!

Hu hu... cô rất muốn khóc...

Vẻ mặt sắp khóc của Hồ Bất Động hiện ra trên màn hình tinh thể lỏng to oạch. Tần Vĩnh Thi liếc sang phía Hạ Thiên Lưu, thấy anh vẫn dựa lưng vào sô pha ngủ ngon lành. “Này, bị anh làm cho phát khóc rồi kìa.”

Đáp lại anh ta là tràng thở đều đặn của Hạ Thiên Lưu, hít vào thở ra nhịp nhàng.

“Thực ra, cậu chỉ muốn báo thù thôi mà, giờ cũng tóm được cơ hội chỉnh người ta rồi đó. Tiểu Thiên Lưu, thật không ngờ cậu không có phong độ thế này, bị đùa giỡn thì thẳng thắn thừa nhận không được sao?”

Anh hé mắt, thản nhiên di chuyển cặp đồng tử sáng đẹp, còn đôi chút ngái ngủ, liếc cô nàng đang vò đầu bứt tai nhìn ngó xung quanh tìm đường chạy trốn trên màn hình.

“Nhưng tôi cũng chưa từng thấy ai muốn trị đối phương mà vẫn lo lắng cho sự an toàn của người ta.” Tần Vĩnh Thi trêu ghẹo cười một tiếng: “Này, hôm nay cậu bỏ mặc công việc mà ngồi đây cùng cô ta thế này, bà chủ trách mắng, cậu tự chịu nhé. Tôi chỉ nhận sự nhờ vả của cậu thôi, hậu quả tôi không gánh giúp cậu đâu.”

Anh hơi chau mày, ưỡn thẳng lưng, sửa sang lại bộ âu phục hơi nhăn nhúm trên người, cài lại hai chiếc khuy tay áo màu bạc, anh vẫn không thích đóng khuy áo, thật phiền phức.

“Người tôi chọn cậu còn không yên tâm sao? Bọn họ biết điểm dừng, không động vào tiểu điệt của cậu đâu.”

Anh mắm môi, đứng dậy tiện tay vỗ lên bộ âu phục đen trên người.

“Nhưng tôi giúp cậu thế này mà cậu không cân nhắc chuyện hẹn hò với tôi một lần sao? Tôi chỉ cần tới nơi H một lát rồi đi luôn mà.” Tần Vĩnh Thi vừa nói vừa đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt hơi nới lỏng bị kéo lệch ra phía sau của Hạ Thiên Lưu, mà không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ của anh. “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy mà.”

“Anh thử thò tay vào bên trong xem!” Anh cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang muốn luồn qua cổ áo vest lần mò vào ngực anh.

“Ý, cánh tay tôi không cẩn thận bị trượt xuống một chút rồi, hi hi.” Thực sự là “không cẩn thận” mà.

“Bỏ tay ra! Ai cho phép anh sờ ra phía sau.” Anh không cử động, chỉ nhìn bàn tay không chịu tỉnh ngộ kia bắt đầu tùy tiện lướt thành một đường vòng ra sau lưng anh.

“Thật hung dữ đó!” Tần Vĩnh Thi hậm hực thu tay lại. “Tôi chỉ muốn xoa dịu cậu một chút thôi, nhìn cậu bị bắt nạt đến đáng thương như vậy, Thiên Lưu sinh ra nên được người khác thương hoa tiếc ngọc mới đúng chứ.”

“Bỏ bàn tay đang sờ dưới cằm tôi ra!” Anh bị một bàn tay uốn éo nâng cằm mình lên, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh buốt phóng ra, khiến mọi thứ trong phạm vi ánh nhìn bắt đầu đóng băng, chẳng mấy chốc đã biến bàn tay định vờn đùa chiếc cằm anh kia thành giò heo đông lạnh.

“He he! Xem ra đúng là cậu cảm kích sự giúp đỡ của tôi nên mới đồng ý cho tôi chạm vào cậu.” Đổi lại là ngày thường, anh ta sớm đã bị anh kéo cổ áo mà ném vào góc tường cho âm thầm khóc lóc rồi.

Anh ta được đằng chân lân đằng đầu, đang muốn sờ mó cái cằm hấp dẫn của mỹ nam, chợt một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa phía sau lưng họ bị ai đó thô lỗ đạp tung ra, Tần Vĩnh Thi vẫn tóm chặt cằm của mỹ nam không chịu buông, chỉ khẽ nhăn mày, quay đầu lại nhìn xem là kẻ nào dám đến phá hoại chuyện của anh ta.