Đặng Duy An rất buồn bởi vì anh thật sự để ý Trần Lệ Băng rất lâu rồi, khi cô vừa vào hội học sinh năm lớp 10 khi đó anh học lớp 11.
Một cô gái xinh đẹp học giỏi lại rất dịu dàng, hiền lành anh đã rất thích vậy mà giờ đây cô ấy nói cô ấy đã có người trong lòng rồi.
Định mở miệng nói chuyện với Trần Lệ Băng, thì lúc này có một lực tay rất mạnh hất tay Đặng Duy An ra.
Trần Lệ Băng cũng hết hồn vì có một lực kéo mạnh, cô gã vào lòng của một người đàn ông, ngước mắt lên nhìn thì cô thấy anh hai đang ở đây nên lên tiếng:
- Anh Thành Đạt sao anh lại ở đây?
Khuôn mặt tức giận của Trần Thành Đạt nhìn cô hỏi:
- Anh đã nói với em thế nào? Sao em lại không nghe lời của anh?
- Em…
- Anh là ai? Sao lại ở đây gây sự?
Đặng Duy An thấy người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng đó ôm Trần Lệ Băng, thì anh lên tiếng và định bước đến nắm tay cô ấy lại.
Lúc này Trần Thành Đạt đã ôm cô em bé nhỏ rời đi, còn không quên quay lại nhìn chàng trai vừa nắm tay em gái mình bằng đôi mắt hình viên đạn.
Đem Trần Lệ Băng để vào xe đóng cửa xe thật mạnh thể hiện cho sự tức giận của mình, Trần Thành Đạt lên xe lái đi khuôn mặt như muốt đánh người đến nơi.
Quay qua nhìn thấy anh hai như vậy cô gái nhỏ biết anh đang tức giận nên lên tiếng:
- Anh…Sao anh biết em ở đây? Và còn…
- Sao anh lại không thể biết? Anh lúc sáng đã nói với em thế nào? Em đều để hết ngoài tai rồi?
Trần Thành Đạt vừa lái xe vừa tức giận nói với Lệ Băng, cô bé sợ nhưng vẫn trả lời lại anh hai:
- Không có, những đều anh nói với em chưa bao giờ em quên.
- Vậy lúc nãy là sao?
- Em thật sự không biết, anh Duy An lúc trưa nói là có chuyện cần nói với em nên hẹn gặp em, em nghĩ chắc anh ấy có việc quan trọng nên em đồng ý, nhưng em đâu có biết…
- Vậy nếu không biết tại sao lại để cho tên đó nắm tay?
- Em thề em thật sự không biết gì hết, tự nhiên anh ấy nắm tay em và nói muốn em làm bạn gái của anh ấy đợi anh ấy đi du học về, nên anh à! Đừng có giận em nữa.
- Vậy em trả lời cậu ta thế nào?
- Em nói là bây giờ em chỉ muốn tập trung vào việc học, em không muốn yêu đương vậy nên em đã từ chối anh ấy rồi.
Trần Lệ Băng lí nhí trả lời và nhìn nét mặt của anh hai, đúng là cô từ chối Đặng Duy An rồi nhưng cô tuyệt đối không nói với anh hai biết lý do là vì trong lòng cô đã có anh hai rồi.
Nghe thấy được câu trả lời vừa ý mình từ tiểu Băng, thì khuôn mặt Trần Thành Đạt lúc này mới giản ra, anh quay lại hỏi em gái:
- Vậy giờ em đói chưa? Sẵn dịp ra ngoài rồi anh hai dẫn em đi ăn.
- Dạ được ạ, anh Thành Đạt là thương em nhất.
- Khéo nịn.
Thấy anh hai không giận nữa cô bé rất vui vẻ, cô biết anh lo lắng cô mà yêu đương lại bỏ bê chuyện học hành, cô biết ở trong nhà Trần Thành Đạt là người thương cô nhất còn hơn cả ba mẹ Trần và anh ba nữa.
Không yêu cô cũng được, anh ở bên chị gái xinh đẹp lúc chiều cũng được, nhưng chỉ cần trong lòng anh vẫn luôn yêu thương cô dù là tình cảm anh em cô cũng rất vui lòng.
Biết được em gái yêu dấu vẫn luôn nghe lời thì Trần Thành Đạt rất vui vẻ, nên đưa em gái đến quán ăn Nhật mà cô bé yêu thích để ăn tối.
Mà hôm nay Trần Thành Đạt quên mất là ngày 14/2, vậy nên khi đến quán ăn Nhật họ nói hôm nay chỉ phục vụ cho cặp đôi vì là ngày lễ tình nhân.
Thấy em gái ngồi bên cạnh chưa biết nên quyết định thế nào thì Trần Thành Đạt hỏi:
- Hôm nay ở đây họ phục vụ cho những cặp đôi, mà anh với em nếu không nói người ta cũng không biết là anh em vậy em có muốn vào không? Hay chúng ta đi nơi khác.
- Dạ vậy chúng ta vào thôi ạ.
Anh hai nói đúng bởi vì hai người họ không phải là anh em ruột, đương nhiên là không có nét giống nhau rồi.
Với lại Trần Lệ Băng thật sự hi vọng mình có thể không dùng thân phận em gái mà đi bên anh, chỉ là chuyện này cô chỉ giữ ở trong lòng mà thôi.
Mà hôm nay là lễ tình nhân nên ở nhà hàng này được trang trí sắp xếp khác hơn bình thường.
Tất cả phòng ăn đã được che rèm và thiết kế kiểu giường tầng, bên trong có đầy đủ tiện nghi như ổ cắm, bàn học, đèn làm việc, quạt mini,… tựa như một homestay thực thụ.
Khi ăn tối xong khách hàng có thể ở đây uống cafe tâm sự luôn, đó là lý do vì sao hôm nay quán chỉ phục vụ những cặp đôi.
Trần Thành Đạt đi cùng với Trần Lệ Băng vào quán thấy không khí ở đây hơi mờ ảo, sợ em gái thấy ngại anh quay qua hỏi:
- Sao rồi em có muốn thay đổi địa điểm khác không?
- Dạ không có sao đâu ạ, coi như hôm nay em thử trải nghiệm đi ạ.
Nghe thấy em gái nói như vậy thì Trần Thành Đạt nắm tay cô bé đi vào theo hướng dẫn của nhân viên.
Anh nghĩ “Tay của em gái mình tại sao tên kia nắm được mà mình không thể.”
Còn Trần Lệ Băng lúc này thì đặt câu hỏi trong lòng “Ủa, tại sao anh hai lại nắm tay mình?”