Yêu Em Rất Nhiều

Chương 72: Anh yêu em




Edit: Xiaoxi Gua

Kỳ thực tập của Đàm Thanh Ninh là được luân chuyển qua mấy khoa, bốn khoa lớn như khoa nội, khoa ngoại, khoa nhi và khoa sản đều phải thực tập hết một lượt.

Tháng 6, cô vừa vặn cùng Tô Mông chuyển phiên đến khoa nhi.

Bệnh nhân ở khoa nhi đều là trẻ con, khác với người lớn, hai người các cô khó có thể miêu tả chuẩn xác cảm nhận của bản thân và triệu chứng. Hơn nữa bây giờ đa phần các bạn nhỏ được nuông chiều từ bé, bị bệnh, bố mẹ ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại một đống ánh nhìn của người thân nhìn chằm chằm vào các cô, áp lực rất lớn.

Trong phòng bệnh thường sẽ truyền ra tiếng bạn nhỏ khóc rống và tiếng phụ huynh quở trách. Đây cũng là một trong những khoa dễ xảy ra mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân nhất.

Giáo viên hướng dẫn của các cô họ Trình, là một nữ bác sĩ trung niên vô cùng dễ gẫn. Có lẽ là bởi vì thường xuyên đối mặt với bọn trẻ, cô Trình nói chuyện rất dịu dàng và kiên nhẫn, thái độ đối với thực tập sinh các cô cũng rất dễ chịu.

Vừa mới vào khoa nhi, vì tránh để thực tập sinh và phụ huynh của bệnh nhân nảy sinh mâu thuẫn, giáo viên hướng dẫn không để cho các cô tiếp xúc với bọn trẻ bị bệnh. Việc thường ngày của bọn cô chính là đi theo kiểm tra phòng, viết hồ sơ bệnh án, chỉnh sửa báo cáo….

Đến sau này, giáo viên mới bắt đầu chậm rãi để các cô bắt tay vào làm một ít công việc kiểm tra thân thể bệnh nhân.

Ngoại trừ hướng dẫn thực tập sinh bọn cô, bác sĩ Trình còn hướng dẫn một đàn chị học nghiên cứu sinh. Đàn chị đã bắt đầu tiếp nhận giường bệnh, bình thường hay kể cho các cô nghe về những chuyện bản thân đã gặp phải.

Từ đầu Tô Mông không dự định làm bác sĩ, đối với kỳ thực tập của mình chỉ yêu cầu không được phạm sai lầm. Nghe được những kinh nghiệm của đàn ở khoa nhi càng thêm kiên định với ý nghĩ chuyển nghề của mình.

“Thật ra bây giờ các em chuyển đến khoa nhi còn khá tốt, nếu như là mùa đông cảm cúm, vậy cũng đừng nghĩ đến chuyện được nghỉ ngơi. Phòng khám bệnh cấp cứu tất cả đều là phụ huynh các em nhỏ, giường bệnh còn không đủ.”

Ba người vừa ăn cơm vừa nghe chị nói về kinh nghiệm của mình.

“Nhưng chỗ tốt là mấy đứa trẻ đều là các thiên sứ nhỏ, cực kỳ ngây thơ có lễ phép, có bé xuất viện còn tặng quà cho chúng ta.” Chị ấy cười cười, cảm thán: “Cho nên có đôi khi nhìn thấy trong nhà không có tiền lại có con nít bị bệnh nặng sẽ rất khó chịu.”

Đàm Thanh Ninh rủ mắt, dùng đũa chọc chọc cơm trong chén của mình.

Tô Mông ‘khụ’ một tiếng: “Em thì lại không được. Trẻ em nghịch quậy khiến em đau cả đầu. Em thấy hình như mình không thích trẻ con chút nào, có lẽ về sau sẽ theo DINKs rồi.”

*DINKs: chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không có con.

Chị ấy cười: “Lời này nói có chút sớm. Nói không chừng sau này em sẽ thay đổi ý nghĩ. Tựa như chị ngay từ đầu cũng bởi vì điểm số vào khoa nhi thấp mới học thạc sĩ khoa này, lúc đầu có kế hoạch thi thạc sĩ xong sẽ đổi chuyên ngành. Nhưng bây giờ sau khi tiếp xúc với các bạn nhỏ, cảm thấy ở làm khoa nhi cũng không tệ.”

Cô dừng một chút, trêu ghẹo nói: “Bác sĩ khoa nhi thiếu nhiều như vậy, cũng nên có người làm đúng không? Chúng ta làm bác sĩ, vốn cũng không phải là nghề nghiệp bình thường. Về sau cứu viện hay chống dịch, chắc chắn phải lên tuyến đầu.”

Tô Mông thở dài: “Nghe chị nói, em càng thêm xấu hổ. Ngồi trước mặt hai người thiên sứ áo trắng vĩ đại, càng lộ ra em rất không —— không phải người.”

Thanh Ninh vỗ vỗ bờ vai cô ấy: “Mỗi người đều có chí riêng nha. Từ đầu cậu đã không muốn làm bác sĩ, không cần miễn cưỡng.”

Tô Mông nhíu mày: “Mình biết, mình cũng tính nói vậy.”

Thanh Ninh: “...”

Đàn chị ăn xong cơm về phòng trực ban trước, trên bàn chỉ còn lại Đàm Thanh Ninh và Tô Mông.

“Trại hè mà cậu đăng ký sắp bắt đầu?” Tô Mông đột nhiên nghĩ đến.

Thanh Ninh gật đầu: “Đúng, cuối tuần mình muốn xin nghỉ.”

“Thế nào, cân nhắc khoa nhi sao?”

Thanh Ninh nhếch môi, trịnh trọng lắc đầu.

Tô Mông ‘a’ một tiếng, “Vừa mới nhìn bộ dáng của cậu thấy tràn đầy đồng cảm, mình tưởng cậu cũng muốn dâng hiến vì các bạn nhỏ.”

Đàm Thanh Ninh đang muốn nói chuyện, Wechat đột nhiên vang lên một tiếng.

Bạch Tân Hàn: [Mình đã ra sân bay, sáng ngày mai đến thành phố T.]

Trên mặt Đàm Thanh Ninh lộ ra nụ cười, vội vàng trả lời: [Được! Ngày mai mình đến sân bay đón cậu!]

Sợ biểu hiện của mình không đủ sự hoan nghênh, cô gửi thêm mấy biểu cảm cảm xúc đáng yêu.

“Chậc chậc chậc” Tô Mông méo miệng một chút: “Nhìn vẻ mặt này của cậu mình biết ngay là nói chuyện với bạn trai.”

Đàm Thanh Ninh cười hai tiếng: “Ngày mai mình muốn xin phép nghỉ.”

Tô Mông khinh bỉ khoát khoát tay, đã sớm không cảm thấy kinh ngạc khi hai người dính nhau.

Ngày thứ hai, Đàm Thanh Ninh đi cùng lái xe đến sân bay đón người.

Máy bay quá cảnh nên chuyến bay của Bạch Tân Hàn bị trễ một giờ, lúc cậu xuống sân bay đã gần 12 giờ trưa.

Đàm Thanh Ninh đứng ở đại sảnh sân bay, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lối ra.

Không biết đợi bao lâu, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Cậu kéo vali, mặc áo trắng quần đen đơn giản, mái tóc màu đen gọn gàng, làn da trắng nõn, dáng người thẳng tắp.

Ở đại sảnh người người qua lại, bề ngoài xuất chúng anh tuấn vô cùng dễ thấy.

Đàm Thanh Ninh dùng sức phất phất tay, nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên của đối phương.

Bạch Tân Hàn đi nhanh tới, một tay ôm ngang eo Thanh Ninh đang phấn khởi.

“Chờ lâu không?” Cậu cúi đầu, hôn đôi môi đỏ của Thanh Ninh một chút.

Đàm Thanh Ninh lắc đầu, cười nói: “Không lâu lắm. Chỉ hơi đói bụng.”

“Ừm. Đi ăn cơm.” Bạch Tân Hàn thuần thục để cô ngồi trên vali của mình, kéo cô đi ra ngoài như trước kia.

Lên xe, Đàm Thanh Ninh lập tức bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Thừa dịp trước khi môi của Bạch Tân Hàn hạ xuống, cô vội vàng mở miệng: “Hôm nay mình muốn đến Hoài Nguyệt Lâu ăn.”

Hoài Nguyệt Lâu chuyên về đồ ăn Giang Nam, món ăn tinh xảo ngon miệng, giá cả vừa phải. Mỗi lần Đàm Thanh Ninh thèm đồ ăn quê nhà thì sẽ đến đó giải thèm.

“Được.” Bạch Tân Hàn quay đầu nói với lái xe, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Lần này thời gian hai người tách xa nhau dài, nụ hôn này rất sâu.

Kết thúc nụ hôn, hô hấp của hai người rối loạn.

Đàm Thanh Ninh vội vàng ho nhẹ hai tiếng, che giấu tìm đề tài.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, giọng nói nhẹ nhàng: “Nói cho cậu biết, hôm qua mình nhận được một bó hoa.”

Ánh mắt của người bên cạnh lập tức trầm xuống, giọng nói cứng nhắc: “Ở khoa nhi cũng có người tặng cậu?’

Đàm Thanh Ninh bị dáng vẻ của anh cậu chọc cười nghiêng ngả trên chỗ ngồi.

“Là các bạn nhỏ tặng đó.”

Sắc mặt Bạch Tân Hàn hơi hòa hoãn lại, khóe môi vẫn là nhếch lên: “Nhỏ bao nhiêu? Nam hay nữ?”

Khoa nhi lớn nhất cũng 14 tuổi, nếu như là nam, nói thích cô cũng không phải là không thể.

“Là một cô bé mười tuổi. Mình từng kể cậu nghe.” Đàm Thanh Ninh giải thích.

Bạch Tân Hàn nhíu nhíu mày: “Cô bé bị bệnh máu trắng?”

“Ừm, cô bé rất đáng yêu, xinh đẹp lại kiên cường. Uống thuốc, chích, lấy tủy, không bao giờ rên lên tiếng. Cô bé còn nói sau này cũng muốn làm bác sĩ.”

Bạch Tân Hàn nắm tay cô: “Đừng nói với mình bây giờ cậu đã muốn sinh con.”

Thanh Ninh: “...”

“Mình không có.” Cô nhỏ giọng phản bác.

Cô vẫn là học sinh, sinh con cái gì chứ.

“Nhưng mà trường của chúng ta hình như có nữ sinh mang thai.” Đàm Thanh Ninh nhớ tới lời đồn của khoa khác: “Nghe nói giáo viên hướng dẫn tốt nghiệp của cô ấy không dám hỏi những câu quá khó, để cô ấy thuận lợi vượt qua chuyện này.”

Ánh mắt Bạch Tân Hàn lập tức sáng rực nhìn về phía cô, thần sắc có thâm ý.

Thanh Ninh ngừng nói lại, vội vàng giải thích: “Mình không muốn tốt nghiệp như vậy. Mình còn muốn học nghiên cứu sinh.”

Nghe thấy tiếng Bạch Tân Hàn cười, cô mới ý thức được mình lại bị cậu lừa.

Cô méo miệng liếc nhìn cậu, lười muốn so đo.

Lúc lái xe mang hai người tới Hoài Nguyệt Lâu, bụng Đàm Thanh Ninh dán chặt vào lưng.

Hôm nay là ngày làm việc, người ăn cơm giờ này không nhiều.

Hai người ngồi xuống cạnh cửa sổ, chọn mấy món ăn ngon.

Lúc đang đợi, cô nghe thấy có phòng có âm thanh ầm ĩ xôn xao.

Cửa phòng mở rộng, một người đàn ông đang ôm đứa trẻ chạy vọt ra, vừa chạy vừa nói: “Nhanh nhanh nhanh, đến bệnh viện. Gọi 120!”

Đàm Thanh Ninh nghe thấy, thuận mắt nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông ôm đứa trẻ mặt đỏ bừng, đôi môi tím tái, hình như đang rất khó thở.

Bất chấp mọi thứ, cô vội vàng chạy đến hỏi: “Có phải bé bị nghẹn không? Đưa cho tôi!”

Người đàn ông cũng đang hoảng, thấy giọng cô kiên định, nhanh chóng đưa đứa bé trong lòng cho cô.

Đàm Thanh Ninh thấy đứa trẻ mới hơn một tuổi, quỳ trên mặt đất thực hiện phương pháp đẩy bụng(*) tiến hành cấp cứu.

(*)Phương pháp đẩy bụng (Heimlich Maneuver) là phương pháp phổ biến nhất được sử dụng để cứu giúp một người bị nghẹn hoặc hóc.

Cô cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhớ lại điểm quan trọng của phương pháp cấp cứu này.

Hai tay vòng qua bụng bé để sau lưng, nắm tay đè lên đúng vị trí, nhanh chóng đẩy vào trong để tạo thành luồng khí tác động.

Những người khác vây xung quanh, bố mẹ của đứa trẻ đang khẩn trương gọi 120.

Đàm Thanh Ninh liên tục làm mấy lần, trên trán chảy mồ hôi lạnh.

Ước chừng qua hơn một phút đồng hồ, một thứ màu trắng rớt xuống đất, em bé trong tay phát tiếng khóc nỉ non dữ dội.

—— cấp cứu thành công.

Sắc mặt Đàm Thanh Ninh buông lỏng, ôm em bé đưa cho bố mẹ đang mừng rỡ như điên ở bên cạnh.

“Tốt rồi.” Cô vui vẻ liếc mắt nhìn quả trái cây trên mặt đất, dặn dò: “Em bé nhỏ không nên cho ăn quả hạch, rất dễ bị nghẹn.”

Người mẹ ôm đứa con khóc không ngừng, bố đứa bé nói cảm ơn liên tục: “Vâng vâng vâng, là lỗi của chúng tôi. Gia đình tôi đang liên hoan, anh họ bé không hiểu nên cho ăn.”

Nói xong, trong lòng bố đứa bé vẫn còn sợ hãi nhìn cậu bé mười mấy tuổi bên cạnh.

Vẻ mặt Đàm Thanh Ninh bình tĩnh, tiếp tục nói: “ Trẻ con không hiểu chuyện, nhưng chủ yếu là do sự quan sát của bố mẹ không tốt. Vừa nãy cháu dùng phương pháp đẩy bụng để cấp cứu, mọi người về nhà nên học một chút, người lớn bị nghẹn cũng có thể dùng phương pháp này. Trong tình huống khẩn cấp, đưa đến bệnh viện chưa chắc đã. Tốt nhất là tự mình biết một số cách cấp cứu kịp thời đơn giản.”

“Đúng đúng đúng.” Người đàn ông liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đàm Thanh Ninh có chút kinh ngạc, “Cháu là bác sĩ sao?”

Đàm Thanh Ninh cười cười: “Cháu còn là thực tập sinh.”

“A, khó trách còn trẻ vậy. Cảm ơn cảm ơn.”

Bố mẹ đứa bé luôn miệng nói cảm ơn, lên tiếng hỏi thăm bệnh viện thực tập của Đàm Thanh Ninh, bị Thanh Ninh uyển chuyển từ chối.

Chuyện này vừa xảy ra, người trong nhà không còn tâm trạng ăn cơm, vội vàng đi về nhà.

Đàm Thanh Ninh không để chuyện này ở trong lòng, quay lại ăn cơm với Bạch Tân Hàn như thường.

Lúc thanh toán, thu ngân vui mừng báo cho hai người, tiền bữa ăn đã có người trả.

Nói xong, cô đưa một tờ giấy màu trắng cho Đàm Thanh Ninh, phía trên là một dãy số điện thoại rõ ràng.

“Cái này là một trong số người nhà của đứa bé kia đưa cho chị, muốn kết bạn với chị.”

Đàm Thanh Ninh còn chưa mở miệng, tờ giấy đã bị Bạch Tân Hàn rút đi.

“Nam?” Cậu nhàn nhạt nhìn về phía phục vụ, giọng trầm xuống.

Nhân viên thu tiền khẽ giật mình, gật nhẹ đầu.

“Đúng vậy, là một người thanh niên hơn 20 tuổi.”

Bạch Tân Hàn cười nhạo một tiếng, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Cậu vừa mới để ý đế có đàn ông trẻ tuổi trong đám người nhà kia nhìn chằm chằm vào Đàm Thanh Ninh.

‘Xoẹt’ mấy tiếng, tờ giấy trong nháy mắt thành những mảnh vụn, bị người nào đó ném thằng vào thùng rác gần đó.

“Bao nhiêu tiền? Tự tôi trả.” Bạch Tân Hàn thản nhiên nói: “Người khác trả coi như là tiền boa cho mấy người.”

Nhân viên thu ngân chưa kịp phản ứng. Còn muốn trả tiền?

“Ý bạn trai tôi nói là, nếu như người nhà họ còn tới, phiền cô trả tiền lại cho bọn họ.” Đàm Thanh Ninh vội vàng cười hoà giải: “Nếu như bọn họ không tới, coi như tiền này trả thêm cho phí phục vụ.”

Nhân viên thu ngân dừng mấy giây, gật đầu: “Được, được.”

Vố dĩ là bữa cơm vui vẻ, nhưng lại kết thúc bằng việc Bạch Tân Hàn ghen tuông.

Về đến nhà, cậu ngồi trên ghế sô pha, khẽ cắn vành tai cô, khàn giọng nói: “Đàm Thanh Ninh cậu càng ngày càng có năng lực, ăn bữa cơm thôi cũng có thể kiếm thêm tình địch cho mình?”

Cậu còn ở bên cạnh mà người khác dám trắng trợn cho số, vậy nếu như cậu không có ở đây thì sao?

Bạch Tân Hàn nghĩ đến sau này cô sẽ gặp phải các loại bệnh nhân, tức giận trong lòng càng thêm tích tụ.

Cả người Đàm Thanh Ninh run rẩy, sờ lỗ tai của cậu, giống như là biết cậu đang suy nghĩ gì: “Cậu không cần lo lắng, mình đã quyết định thi khoa phụ sản.”

Trại hè của các trường đại học cao đẳng tới gần, gần như cô đã quyết định được chuyên ngành của mình.

Bạch Tân Hàn cứng đờ người, mắt nhìn người dưới thân: “Tại sao? Bởi vì mình?”

“Ừm…” Thanh Ninh giãy dụa muốn đứng dậy, được người ôm trên chân, biến thành tư thế mặt đối mặt.

“Bởi vì mình thấy khoa sản là nơi tràn ngập ánh nắng hy vọng của bệnh viện.” Cô nhẹ giọng nói.

Trong khoảng thời gian đi thực tập cộng với mấy lần đi lúc trước, cô đã làm ở rất nhiều khoa trong viện.

Vừa tới khoa nhi không lâu, cô đã trơ mắt nhìn thấy cô bé 4 tuổi bị bệnh máu trắng vì bệnh tình đột ngột chuyển biến xấu cấp cứu không thành công nên qua đời.

Bố mẹ ở bên ngoài khóc đến long trời lở đất, tim cô đập rất nhanh.

Những khoa khác là đến chữa bệnh, nhưng khoa sản không phải. Ở đó các cô sẽ tiếp nhận những sinh mệnh mới. Nơi đó tràn đầy hi vọng sống sót, có thể lắng nghe tiếng khóc nỉ non đầu tiên của em bé khi chào đời.

Mặc dù khoa sản cũng sẽ gặp phải tình huống nguy hiểm đối với người phụ nữ có thai, quá trình sinh nở chưa chắc sẽ thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng có thể tham gia vào quá trình chào đón một sinh mệnh mới, cô cảm thấy rất vinh hạnh và vui mừng.

Thanh Ninh giải thích qua đơn giản, hơi ngượng bổ sung thêm: “Như vậy cậu sẽ không cần phải lo lắng mình ở bệnh viện gặp phải bệnh nhân nam thích mình.”

Ánh mắt Bạch Tân Hàn cực nóng, yết hầu cử động, trong ngực dậy sóng chập trùng lên xuống, như đang bao phủ lấy cậu.

“Ninh Ninh…” Cậu không chịu được luồng nhiệt nóng trong người, chóp mũi thân mật cọ cọ vào cô: “Cậu có muốn gì không?”

Cậu có trái tim, nhưng không biết ngoại trừ cái này, mình còn có thể cho cô cái gì khác.

Thanh Ninh cười khẽ hai tiếng: “Bây giờ mình không thiếu gì.”

Cô có người nhà, có bạn bè, còn có một người bạn trai hay ghen nhưng rất thích cô. Ngày thường có những mà đồ cô thích mà chưa kịp nói, Bạch Tân Hàn đã mang đến. Cô cảm thấy mình đã rất hạnh phúc.

“Nhưng mà mình muốn tặng quà cho cậu.”

“Vậy được —- mình hy vọng Bạch Tân Hàn ăn ít giấm, ăn nhiều đường, luôn vui vẻ.” Đàm Thanh Ninh nhân cơ hội nói ra điều kiện của mình.

Đôi mắt cô to đen, lộ ra ý cười giảo hoạt. Trên mặt hơi ửng đỏ.

Bạch Tân Hàn khó xử trong chốc lát, trong đôi mắt thâm tình có hơi ngốc: “Mình... cố gắng hết sức, có được không?”

Dục vọng chiếm hữu cô quá mãnh liệt, bản thân rất khó kiềm chế nội tâm ghen tuông.

Cậu không đợi Đàm Thanh Ninh trả lời, bưng lấy mặt của cô hôn xuống: “Cậu ở bên cạnh mình, mình sẽ luôn vui.”

“Anh yêu em.” Lời tỏ tình mang theo cả sự nhiệt tình và chút tủi thân.

——