Yêu Em Rất Nhiều

Chương 7: Lén chụp ảnh




Thực ra hôm hay Đàm Thanh Ninh đi cùng Qúy Lam đến xem thần tượng biểu diễn.

Thần tượng cô ấy hâm mộ tên là Ôn Thần, là ca sĩ tuyến mười tám của một nhóm nhạc nhỏ.

Qúy Lam đu idol được một năm. Bình thường bởi vì áp lực học tập lớn, không có cách nào chạy theo idol. Ngoại trừ chi tiền cho những thứ ăn mặc cần thiết thì toàn bộ tiền tiêu vặt còn lại của cô ấy đều quăng vào ảnh chụp.

Ở trường học, Đàm Thanh Ninh thường sẽ mời cô ấy ăn cơm, xem như gián tiếp giúp cô ấy.

Bây giờ thành phố C có một trung tâm mua sắm mới khai trương, Ôn Thần đồng ý nhận lời mời đến biểu diễn.

Không dễ gì có được cơ hội quý giá, Qúy Lam đương nhiên không bỏ qua.

Lúc hai người đến trung tâm thương mại còn chưa có nhiều người, chỉ có lác đác mấy người đứng làm ở trên sân khấu. Còn đâu đa số là người qua đường xem náo nhiệt.

Chắc hẳn nhóm nhạc nam kia sẽ rất bối rối, mãi cho đến buổi biểu diễn bắt đầu, số lượng fan đến chỉ có thể đếm bằng bàn tay.

Trong đó, Qúy Lam và Đàm Thanh Ninh giơ banner rất dễ nhìn thấy.

Cô ấy đã phát điên kể từ khi Ôn Thần xuất hiện, giơ tấm biển liên tục hét “Aaaaaaaaaa”

Ôn Thần hình như là nghe thấy tiếng, nhìn thoáng qua về phía hai người.

Vì thế Qúy Lam lại càng phát điên.

“A a a anh ấy nhìn thấy!!”

“Hu hu hu sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy!!”

“Anh ấy cười kìa! A a a mình chết mất!!”

………..

Đàm Thanh Ninh nhìn Qúy Lam đã đi vào trạng thái điên cuồng, hai tay đang cầm banner hạ xuống.

“Giơ lên!” Qúy Lam nhạy bén phát hiện ra hành động của cô, ngay lập tức chỉ chỉ xuống hai tay.

“Luôn phải để Thần Thần nhìn thấy tình yêu của chúng ta! Không thể buông xuống!”

Thanh Ninh: “……..Được thôi”

Hai cánh tay gầy, trắng nõn lại cầm banner lên giơ về phía trước.

Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh hứng thú nhìn hai người, cười tiếp lời Thanh Ninh: “Cô gái nhỏ đến xem idol phải không?”

Dáng người này bình thường, không cao không thấp, mặc áo sơ mi và quần tây, mắt to mày rậm, vẻ ngoài đứng đắn.

Thanh Ninh thấy người bên cạnh ăn nói hiền lành, bèn gật gật đầu: “Đúng vậy, bọn con đến xem anh ấy.”

Cô lấy tay chỉ chỉ Ôn Thần đang hát trên sân khấu.

Qúy Lam đang u mê trong tiếng hát của Ôn Thần, hoàn toàn không chú ý tới tình huống bên cạnh.

Chỉ thấy người đó gật gật đầu: “Bây giờ các cô bé đều thích đu idol.”

“Chú là người bên tổ chức sự kiện.” Sau đó thấy người nọ lấy danh thiếp từ trong túi quần đưa cho Đàm Thanh Ninh, “Cô bé có hứng thú hay muốn làm người mẫu không?”

“Dạ?” Đàm Thanh Ninh để banner xuống, nhận danh thiếp, cau mày nghi ngờ.

Trên danh thiếp viết tên giám đốc công ty văn hóa, họ Vương.

“Tuần cuối cùng của tháng chín, thành phố chúng ta muốn tổ chức lễ hội liên quan đến nghệ thuật văn hóa Hán phục, ở ngay đường Nam An. Nếu cháu và bạn cháu muốn, có thể đến làm người mẫu mặc Hán phục, hướng dẫn du khách. Tổng cộng làm hai ngày, thù lao sẽ không thấp.”

Thành phố C thường tổ chức các hoạt động liên quan đến văn hóa cổ xưa, phát huy truyền thống văn hóa, tuyên truyền phong tục tập quán ở Giang Nam. Lễ hội Hán phục này Thanh Ninh cũng biết, làm được hai năm rồi.

“Có thể không được……..” Cô nhìn về phía giám đốc Vương, lễ phép từ chối: “Bọn cháu vẫn còn là học sinh trung học, cuối tuần vẫn phải đến trường.”

Giám đốc Vương cũng không sốt ruột, khoát tay áo: “Không có việc gì, cháu cứ cầm lấy danh thiếp đi. Nếu như rảnh thì có thể liên hệ với chú.”

Cô gái nhỏ có khuôn mặt trong sáng xinh đẹp, khí chất sạch sẽ, tươi mát. Trang điểm lên còn xinh đẹp hơn, rất thích hợp trong lễ hội văn hóa Hán phục. Đến lúc đó chỉ chụp ảnh quảng cáo tuyên truyền thôi cũng sẽ rất thu hút người khác.

“Dạ vâng.”

Thấy người ta đã nói như vậy, Thanh Ninh đành phải nhận danh thiếp.

Sau sự việc này, rất nhanh Ôn Thần trình diễn xong.

“Thần Thần phải đi, chúng ta cũng đi mau.”

Qúy Lam lôi kéo Đàm Thanh Ninh chạy một đường đuổi theo Ôn Thần đến tận cửa, nhìn anh ta và đoàn đội của mình lên xe rời đi.

Nhìn chiếc xe biến mất ở đầu đường, Qúy Lam mới lưu luyến cùng Đàm Thanh Ninh trở lại trung tâm thương mại.

**

Gần đến giữa trưa, hai người đi lên trên tầng tìm một quán mì đi vào, mỗi người gọi một suất mì xong ngồi xuống nghỉ ngơi.

Qúy Lam hôm nay gặp được idol, tâm tình rất tốt, nói rất nhiều.

Liên tục khen “Thần Thần thật đẹp trai”, “Thần Thần hát thật dễ nghe”, … khen một hồi xong chợt nhớ ra trong lúc xem có người đàn ông trung niên đứng bên cạnh các cô.

“Vừa nãy trong lúc Thần Thần biểu diễn, có phải cậu nói chuyện với người đàn ông kia không?”

Đàm Thanh Ninh gật đầu, đặt danh thiếp lên trên mặt bàn đưa cho Qúy Lam, nói qua nội dung mình đã nói chuyện với giám đốc Vương.

Qúy Lam nghe xong, mắt sáng lên: “Ông ta có nói bao nhiêu tiền không?”

Thanh Ninh lắc đầu: “Không có, chỉ nói là thù lao không thấp.”

Qúy Lam nâng má nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Chắc cậu không có hứng thú? Nhưng mà mình muốn đi, có thể kiếm không ít tiền đâu.”

Thanh Ninh lại thở dài, biết tám chín phần cô lại vì Ôn Thần.

“Chúng ta không có thời gian đâu. Thứ bảy ở trường bọn mình còn có tiết tự học, các thầy cô cũng đến, còn phải kiểm tra nữa…”

Thanh Ninh cầm tay Qúy Lam khuyên nhủ: “Đu idol cũng phải sắp xếp thời gian hợp lý để đi, Thần Thần nhà cậu chắc chắn không hy vọng cậu bởi vì hắn mà ảnh hưởng đến học tập.”

Qúy Lam mím môi, ngón tay vuốt vuốt tấm danh thiếp: “Vậy….nói sau di. Danh thiếp này để mình giữ, đến lúc đó xem tình hình.”

Thanh Ninh đành phải gật đầu.

Qúy Lam nở nụ cười, cẩn thận để danh thiếp vào giữa ví tiền, giấu ở đằng sau tấm ảnh của Ôn Thần.

Khách ở trong quán không nhiều lắm, đồ hai người gọi được mang lên rất nhanh.

Một bát mì nước, một phần mì trộn dầu hành, thêm một ít đồ ăn kèm, hai người đều ăn rất no.

Xét thấy tài chính của Qúy Lam đang eo hẹp, bữa cơm này do Đàm Thanh Ninh mời.

Qúy Lam vẫn đang ở bên cạnh cảm động không thôi: “Bảo bối Thanh Ninh, cậu đúng là thiên thần. Chờ sau này mình kiếm được nhiều tiền mỗi ngày sẽ mời cậu ăn mì riêu cua.”

Thanh Ninh cười: “Được thôi. Tớ muốn ăn quán ở trên đường Hưng Mậu.”

Thành phố C mới có một quán mỳ kiểu mới nổi tiếng, một tô mì có giá gần 100 tệ.

“OK! Cậu muốn ăn món gì?” Qúy Lam dứt khoát nói, không do dự nửa giây.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài dần chuyển về bài tập nghỉ hè.

“A đúng rồi, bài thi vật lý ngày hôm qua mình làm tốt lắm, lúc về sẽ chụp gửi cho cậu.”

Ngày hôm qua sau khi được Bạch Tân Hàn hướng dẫn, Đàm Thanh Ninh rèn sắt khi còn nóng, làm cho hết mấy câu đó.

Qúy Lam nghi ngờ hỏi lại: “Thật sao? Đề của lão hoàng tử mà cậu cũng làm được hết à?”

Đàm Thanh Ninh thở dài: “Mình sao có thể chứ? Cũng phải đi hỏi người khác.”

“Ai mà trâu bò vậy?” Qúy Lam tò mò.

“Chính là vị đến ở nhà mình đó.”

Đàm Thanh Ninh ăn mì chậm lại, chậm rì rì nói.

“Là người không trả lời tin nhắn đó.”

“Cậu ta giỏi vật lý vậy à? Mình có hỏi qua câu cuối trong đề, nghe nói ngay cả ủy ban học tập ở lớp một cũng chưa làm được đâu.”

“Có đẹp trai không?”

“Có phải cậu ta sắp làm bạn học với bọn mình không?”

Qúy Lam liên tục phát huy tính bát quái của mình, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác.

Nghe đến câu hỏi cuối cùng, Đàm Thanh Ninh đang ăn mì liền dừng lại, đôi đũa khuấy khuấy trong bát làm văng ra mấy giọt nước canh.

“Chắc là..” Cô hạ mi mắt, không yên lòng lấy giấy ăn lau nước canh bắn ra trên mặt bàn.

Nếu Bạch Tân Hàn có thể đến làm bạn học với bọn họ thì tốt rồi. Trừ việc áp lực phải thi vào trường đại học, thời gian còn lại cùng với các bạn học cấp ba rất thú vị.

Nếu cậu ta đến, sẽ thấy náo nhiệt, phong phú hơn rất nhiều so với ở nhà.

**

Sau khi ăn xong, hai người xem một bộ phim điện ảnh rồi đi dạo mấy cửa hàng xung quanh.

Đàm Thanh Ninh nhìn thời gian sắp muộn nên chuẩn bị về nhà. Từ chỗ này về trấn Hòe, mất khá nhiều thời gian.

Lúc đi ngang qua cửa hàng ở tầng một, Qúy Lam đột nhiên giữ chặt Đàm Thanh Ninh lại.

“Này, ở đây có bán hồng trà sữa nổi tiếng ở trên mạng, muốn mua không?”

Đàm Thanh Ninh liếc nhìn nột hàng dài đang đứng đợi, lắc lắc đầu.

Lúc cô chuẩn bị nói ‘không muốn mua’, bỗng dưng trong đầu hiện ra khuôn mặt của Bạch Tân Hàn, bước chân cũng chậm lại.

Qúy Lam thở dài: “Đúng là nhiều người như vậy. Để lần sau ——–”

Nói được một nửa, cánh tay bị Đàm Thanh Ninh cầm lấy, kéo cả người đi về phía cửa hàng.

“——đi xem.”

Đàm Thanh Ninh vừa nói vừa mở WeChat ra, tìm được đoạn tin nhắn nói chuyện, gửi một tin nhắn sang.

Thanh Ninh: [xoài, nho, đào, ô mai, cậu thích vị nào nhất]

Hai người xếp hàng ở đằng sau, tính qua phía trước cũng phải có mười mấy người, còn lại đều đã trả tiền đang đợi lấy trà sữa.

“Trời ạ, mình nghĩ chắc phải đợi tầm một tiếng.” Qúy Lam kêu lên.

“Không có việc gì, từ từ đợi.” Đàm Thanh Ninh nhìn di động, vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời.

Sau đó cô gửi tiếp mấy cái meme đầy dấu chấm hỏi.

Cuối cùng Bạch Tân Hàn cũng trả lời.

[?]

Đàm Thanh Ninh còn chưa kịp nhắn lại, Bạch Tân Hàn tiếp tục gửi đến một tin nữa.

[vị xoài]

Nhìn chằm chằm hai tin nhắn kia, Đàm Thanh Ninh thấy Bạch Tân Hàn đang không muốn nói chuyện vô nghĩa với mình.

Chính là loại suy nghĩ “Cậu ta hỏi mình kiểu này là ý gì. Quên đi, đừng nói, không có hứng thú, nhanh trả lời cô ấy cho xong.”

Ở chung với vị thiếu gia này vài ngày, cô đã học được kỹ năng “Lý giải Bạch Tân Hàn” vô cùng tốt.

Bản thân đúng là một thiên tài có tầm nhìn rộng lớn, đoán trước tương lai, am hiểu lòng người.

Aiz…

**

Qủa nhiên giống như Qúy Lam dự tính, hai người đợi gần một tiếng trà sữa mới đến tay.

Đàm Thanh Ninh không tiếp tục nói chuyện cùng Qúy Lam nữa, cầm theo hai cốc trà sữa ngồi taxi về nhà.

Bắt taxi đến trạm xe buýt xong từ trạm xe buýt về đến trấn Hòe là hơn năm giờ chiều.

Vội vàng chào hỏi dì Tưởng xong nhanh chóng chạy lên lầu.

Về phòng mình cất đồ xong xuôi, cô cầm trà sữa lạnh vị xoài đi sang phòng bên cạnh.

Cửa không đóng chặt, có một khe hở. Đây là do dì Tưởng để lại.

Đàm Thanh Ninh nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có động tĩnh.

Không ở trong phòng?

Thanh Ninh nhíu nhíu mày.

Vì để tránh sự việc xảy ra như lần trước, cô nheo mắt qua khe hở nhìn xung quanh bên trong.

Rất tốt, trước tủ quần áo không có ai.

Thanh Ninh nhẹ nhàng thở ra, lấy tay nhẹ nhàng đẩy cửa.

—Bạch Tân Hàn nằm ở trên gường, nhắm mắt ngủ.

Khó trách không nghe thấy tiếng.

Thanh Ninh nhẹ tay nhẹ chân đi vào, để trà sữa vị xoài lên trên bàn học cậu ta.

Lúc chuẩn bị đi ra, cô tự nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía giường.

Trên người Bạch Tân Hàn đắp cái chăn mỏng, hai tay bắt chéo để ở trước bụng, vẻ mặt an tĩnh dị thường.

Không đúng!

Sao giờ này cậu ta còn ngủ?

Nghĩ đến việc sức khỏe của cậu ta không tố, suy nghĩ của cô nhất thời như con ngựa hoang thoát cương điên cuồng chạy về phía tối tăm, làm thế nào cũng không thể kéo trở về.

Không, không thể nào………..

Trái tim Đàm Thanh Ninh bỗng trùng xuống, trái tim đập mạnh không thể khống chế vì sợ hãi.

Hai chân cố chạy nhanh về phía bên giường, cúi người xuống, chậm rãi vươn ngón trỏ ra.

Run rẩy từ từ đưa đến phía dưới mũi Bạch Tân Hàn.

Hơi thở nhẹ nhàng đều đều quét qua ngón trỏ Đàm Thanh Ninh.

Cô rút tay lại vỗ vỗ ngực.

Còn sống còn sống.

Thật đúng là sợ mà.

Tảng đá trong lòng Đàm Thanh Ninh rơi xuống, nhịn không được liếc nhìn Bạch Tân Hàn.

Dáng ngủ của vị thiếu gia này quá tốt.

Im lặng, ngay ngắn, ngay tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng như có như không.

Hơn nữa, lông mi này có phải là dài hơn bình thường không?

Ngày hôm qua cô mới phát hiện được chuyện này, bây giờ cậu ta đang ngủ, lông mi đều rủ xuống, nhìn qua có phần dài hơn.

Khá giống với búp bê mà trước đây cô từng chơi.

Bản thân cô cảm thấy lông mi của mình cũng rất dài. Không biết so với cậu ta thì ai dài hơn nhỉ?

Muốn so sánh quá đi.

Nhổ xuống để so thì hình như không tốt lắm, cô cũng không nỡ nhổ của bản thân.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô nghĩ được một cách.

Đàm Thanh Ninh đi tới gần giường, cúi nửa người xuống, đầu chuyển động chậm rãi dịch sang bên cạnh đầu Bạch Tân Hàn.

Sau đó lấy di động ra, giơ lên phía trước mặt hai người, mở camera chụp ảnh đằng trước.

Chỉ cần mình cũng nhắm mắt lại, sau đó tự chụp ảnh.

Cô có thể xem qua ảnh để so sánh xem lông mi ai dài hơn.

Cài đặt sau năm giây chụp ảnh, cô nhịn không được cười nhắm mắt lại.

Thanh Ninh đếm nhẩm ở trong lòng: 5,4,3…….

“——cậu đang làm gì đấy?”

Bên tai đột nhiên có một giọng nói nam.

Đàm Thanh Ninh sợ tới mức run tay, di động rơi một đường thẳng tắp xuống mũi.

“A, đau quá!” Cô ôm mũi vội vàng lùi về phía sau cạnh bàn học.

Mũi vừa đau vừa xót, nước mắt vòng quanh hốc mắt.

“Cậu chụp ảnh tôi?”

Bạch Tân Hàn ngồi dậy, cau mày không thể tin hỏi.

Đây là lần đầu tiên Đàm Thanh Ninh có thể thấy được rõ được cảm xúc ở trong mắt cậu ta.

——vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi, đúng kiểu ánh mắt nghi ngờ con người.

Thanh Ninh ôm cái mũi khóc không ra nước mắt: “Cái đó….Nếu tôi nói là chỉ muốn so sánh lông mi với cậu thì cậu tin không?”

———————–