Yêu Em Rất Nhiều

Chương 58: Không thể để lại dâu trên cổ




Đây là bản tin về buổi hội nghị trao đổi ngành khám chữa bệnh ở thành phố T.

Lúc ống kính quay đến Bạch Tân Hàn, người dẫn chương trình nói vào mic “Đại biểu bệnh viện Minh Nhân đưa ra, ngoài hệ thống kiểm tra an ninh, họ sẽ triển khai thêm hệ thống lưu trữ hồ sơ bệnh nhân trong năm nay. Đối với những bệnh nhân có tiền sử bệnh từ trước hoặc là những bệnh nhân đi khám bệnh, trong quá trình này sẽ có nhân viên an ninh đồng hành, bố trí trong suốt quá trình khám bệnh. Đồng thời chúng tôi kêu gọi danh sách bệnh nhân có nguy cơ cao ở tất cả các bệnh viện ở trong thành phố, thậm chí là trên cả nước cùng chung ……”

Trong video, Bạch Tân Hàn mặc tây trang đi giày da, tóc tạo kiểu bằng keo tóc, vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn. Cậu đang nói chuyện gì đó với người ngồi bên cạnh, bảng tên trước mặt viết chữ ‘Đại biểu bệnh viện Minh Nhân’. Bạch Tân Hàn chỉ xuất hiện trên màn ảnh vài giây, đẹp trai đến mức làm người khác phải thét chói tai.

Đàm Thanh Ninh để tay lên chuột tua đi tua lại phần xuất hiện của Bạch Tân Hàn trong đoạn video, xem không biết bao nhiêu lần. Tay kia che miệng không để mình phát ra tiếng.

A a a a a!! Người này đẹp trai quá đi!

Bạch Tân Hàn còn rất trẻ, ngồi trong một đám người đại biểu mà không hề bối rối. Khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, cả người toát ra khí chất chững chạc, vững vàng. Quan trọng nhất là đề xuất của anh đơn giản, trực tiếp đánh thẳng vào lòng Đàm Thanh Ninh, làm mắt cô nóng lên.

Trái tim Đàm Thanh Ninh đập ‘thình thịch’ không ngừng, gần như sắp vọt ra khỏi lồng ngực.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng đập cửa rất lớn, sau đó là tiếng của Tô Mông: “Có người ở trong không?”

Thanh Ninh hoảng sợ, khép mạnh máy tính lại.

“Ra đây.” Cô kêu một tiếng, chạy ra mở cửa cho Tô Mông.

“Mình mua sinh tố đậu xanh cho cậu.” Tô Mông đưa ly đồ uống mát lạnh trong tay cho Đàm Thanh Ninh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của cô một lát, nghi ngờ hỏi: “Ơ, sao mặt cậu đỏ thế?

“Cảm ơn cậu.” Đàm Thanh Ninh nhận sinh tố, khóe miệng cong lên.

Cô sờ sờ mặt mình cười nói: “Hôm nay nóng.”

Thật ra mặt cô đỏ vì kích động khi xem video, cô thật sự rất vui vẻ.

Tô Mông nhìn mặt cô đỏ như trái cà chua chín, phụ họa thêm: “Đúng vậy, đã thế còn mưa dầm đầu mùa. Trên người cứ ẩm ẩm dính dính, phiền muốn chết.”

Cô đi ra ban công, sờ quần áo mình đang phơi, thở dài: “Quần áo phơi một ngày cũng không khô cong. Dù thế nào thì kỳ thực tập mình quyết không ở trường. Cậu ở đâu?”

Cô đã cùng bạn trai thuê một phòng cạnh bệnh viện, chuẩn bị ở chung một khoảng thời gian.

“Mình?” Thanh Ninh cầm ống hút cắm vào ly sinh tố uống một ngụm, nháy mắt trong khoang miệng trở nên mát mẻ hơn.

“Ừm, chắc sẽ ở.”

Tô Mông cầm quần áo đã thu treo lên móc để vào tủ quần áo, nhíu mày, đề nghị hỏi: “Tại sao cậu không ở ngoài cùng bạn trai? Điều kiện trong trường học kém thế, quần áo không biết phải phơi mấy ngày mới có thể mặc. Sao cậu không ở chung cư cao cấp mà ở lại ký túc xá làm gì?”

Động tác uống nước của Đàm Thanh Ninh dừng lại, có chút đăm chiêu.

Đúng vậy, sao cô không nghĩ đến chuyện này nhỉ?

Điều hòa, tủ lạnh, máy sấy khô…. ở chỗ Bạch Tân Hàn cần cái gì đều có.

Hơn nữa chỗ cậu còn một phòng trống, mình qua đấy ở thì khác gì như hồi cấp ba đâu.

Đề nghị này đúng là có sức hấp dẫn.

Thanh Ninh cắn cắn ống hút, hơi động tâm.

Cô còn đang nghĩ ngợi, ở cửa truyền đến tiếng vang nhỏ, là Tôn Hiểu đã về.

“Này, các cậu biết Dương Ưu đi thực tập ở đâu không?” Tôn Hiểu đóng cửa lại, hỏi hai người đang ở trong phòng.

Đàm Thanh Ninh lắc đầu: “Cậu ấy không đến bệnh viện số ba à?”

Bệnh viện số ba là bệnh viên liên kết với trường đại học T, bình thường đa số mọi người được phân đến đó.

Tô Mông bĩu môi: “Mình biết. Nhà cậu ta có người thân làm việc ở bệnh viện Minh Nhân, sau đó để cho cậu ta vào đó thực tập.”

“Minh Nhân?” Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên khi nghe đến cái tên này.

Tôn Hiểu gật gật đầu: “Nói thật mình cũng muốn đến Minh Nhân. Ở đó điều kiện tốt, bệnh nhân ít. Mình thấy hâm mộ cậu ấy.”

Tôn Hiểu có dự định học nghiên cứu sinh sau đại học rồi lên tiến sĩ, trong lòng không muốn đi nơii có nhiều công việc bận rộn như bệnh viện số ba để thực tập.

“Có gì mà hâm mộ?” Tô Mông không vừa lòng, “Cô ta biết có người hâm mộ mình thì càng lên mặt. Đấy là do các cậu chưa thấy dáng vẻ huênh hoang kiêu ngạo kia của cậu ta thôi, tức chết mình. Nhưng cái này cũng chỉ là đi thực tập, cô ta có bản lĩnh thì tốt nghiệp xong xin được vào đó làm đi.”

Tôn Hiểu chia sẻ tin tức mình vừa nghe được: “Có thể cậu ấy muốn đi thật đấy. Nếu cậu ấy muốn đến khoa khám bệnh, có lẽ không khó vào lắm. Nghe nói người thân làm ở bộ phận y tế nhà cậu ấy nói đãi ngộ của Minh Nhân đặc biệt tốt, nên giới thiệu đến.”

Tô Mông khinh thường hừ một tiếng.

Thanh Ninh uống ly sinh tố đậu xanh mát lạnh, không nói gì.

Cô chưa nói với mấy bạn cùng phòng về mối liên hệ giữa Bạch Tân Hàn và Minh Nhân. Lúc ấy không nghĩ đến để nói, bây giờ mà nói ra thì kỳ quái sao ý. Quên đi, dù sao trong mắt ba người Bạch Tân Hàn chỉ là một người giàu có đi sang Mỹ du học.

“Đúng rồi, không phải nói ánh mắt Dương Ưu rất cao ư! Mình nghi ngờ cậu ta đến Minh Nhân vì muốn câu rùa vàng.” Tô Mông và Dương Ưu luôn không hợp nhau, đối với nguời kia không có ấn tượng tốt.

“Bác sĩ trong bệnh viện Minh Nhân á? Người làm trong đó rất giỏi, nhưng đa số đều đã có vợ rồi mà đúng không?” Tôn Hiểu tò mò hỏi.

Tô Mông có thâm ý khác lắc lắc đầu, cong môi muốn giải thích.

Đúng lúc này, điện thoại Đàm Thanh Ninh kêu.

Trái tim Đàm Thanh Ninh nhảy dựng, đặt ly nước lên bàn, tiện tay lau bàn tay ướt sũng của mình, vui vẻ cầm di động ra ban công.

“Mình đến gặp cậu!” Điện thoại vừa được kết nối, ở trên ban công cô nhìn thấy bóng dáng rõ chờ đang ở dưới.

Bạch Tân Hàn mặc áo sơ mi màu trắng, tóc được chải kỹ lưỡng, hình như mới từ công ty đến.

Cô vui vẻ nhìn xuống dưới vẫy vẫy tay.

“Xuống đây đi.” Giọng nói Bạch Tân Hàn cũng nghe ra sự vui sướng.

Đàm Thanh Ninh ở trong điện thoại cười mấy tiếng, tiếng cười lanh lảnh xuyên qua điện thoại đến bên tai Bạch Tân Hàn.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên ban công, hình bóng màu trắng trên đó đã không thấy đâu.

Đứng mát dưới bóng cây không đến một phút, đã thấy Đàm Thanh Ninh chạy chậm từ ký túc ra.

Đây là thời điểm vừa kết thúc kỳ thi của đại học T, trên đường thỉnh thoảng có sinh viên kéo vali rời đi.

Đàm Thanh Ninh mặc áo sơ mi màu trắng, chân váy hình chữ A màu xanh đậm,  tôn lên vòng eo thon thả. Mái tóc đen dài thả trên vai, cô mỉm cười với những người đi qua, mang theo mùi hương vị trái cây ngọt ngào trước chạy đến chỗ Bạch Tân Hàn.

“Hôm nay đến sớm hơn.” Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng trong veo, mang theo ý cười.

Mặt trời buổi chiều lúc 5 giờ không quá nóng, thành phố T mưa dầm nhiều ẩm ướt, cô chạy xuống tầng mất có tý thời gian mà tóc đã ra mồ hôi.

Bạch Tân Hàn ngây người hai giây, ngón tay lau mồ hôi hai bên tóc mai của cô.

“Hôm nay thi rất tốt? ”

Cậu có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô, không biết nguyên nhân do đâu, chỉ có thể đoán là do hôm nay thi không tồi.

Đàm Thanh Ninh: “A, cũng tạm.”

Cô cười hai tiếng, mặt hơi phiếm hồng, ánh mắt sáng rực: “Mình vừa nhìn thấy cậu trong tin tức.”

Bạch Tân Hàn nghĩ một lát đã hiểu cô nói gì: “Hội nghị trao đổi kia.”

Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, khóe môi mỉm cười, kéo cánh tay cậu quơ quơ, khen ngợi: “Thật tuyệt nha!! Gần đây cậu bận rộn vì việc này sao?”

Tuy rằng bây giờ bọn họ mới chỉ làm thí điểm ở một vài nơi, nhưng cô tin rằng sau này sẽ từng bước mở rộng đến các bệnh viện khác. Cô là một sinh viên học y và là cũng người nhà bác sĩ, cô xem mà cảm xúc mênh mông, rất hưng phấn.

Ánh mắt Bạch Tân Hàn cũng sáng theo, nhéo nhéo bên tai cô, nhẹ giọng ‘ừ’.

“Còn rất đẹp trai.” Đàm Thanh Ninh đỏ mặt bổ sung thêm.

Đẹp trai đến mức cô muốn bắt người lại để hôn, hì hì hì.

Đương nhiên Bạch Tân Hàn không biết suy nghĩ nảy mầm trong đầu cô, cười nhẹ.

“Đi ăn cơm không?” Cậu thuận tay vòng tay qua vòng eo vừa nhỏ vừa gầy của cô, hơi cúi người.

“Được.” Bây giờ tâm trạng cô tốt lắm, nói gì cũng được, “Cậu muốn ăn gì?”

“Ăn ở ngoài đi.” Bạch Tân Hàn đề nghị.

“Được được, để mình nói một tiếng với bạn đã.”

Thanh Ninh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhắn tin vào trong nhóm, đi cùng Bạch Tân Hàn đến nhà hàng bên ngoài ăn.

Nhà hàng nằm trong một khu thương mại ở trung tâm khu phố T, được cải tạo từ một ngôi biệt thự, trang trí theo lối đơn giản và trang nhã, khu vườn bên ngoài biệt thự cũng được cải tạo làm nơi ăn uống, xung quanh là cây xanh, ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng.

“Muốn ăn ở ngoài hay ở trong.” Bạch Tân Hàn xuống xe hỏi Đàm Thanh Ninh.

“Ở trong đi, mấy hôm nay nóng lắm.” Thời tiết mùa này, ở ngoài một lúc thôi sẽ thấy không thoải mái.

Bạch Tân Hàn đồng ý, đặt phòng riêng.

Hai người ngồi xuống gọi đồ ăn, Thanh Ninh vừa định đứng dậy thì bị Bạch Tân Hàn kéo lại.

Cô mỉm cười kêu “Hả?”, ngồi lại bên cạnh cậu.

Giây tiếp theo, tay trái được Bạch Tân Hàn nắm trong lòng bàn tay chơi đùa.

“Khi nào thì các cậu thực tập.” Bạch Tân Hàn cúi đầu nói bên tai cô, giống cơn gió mát lạnh trời mùa hè thổi qua.

Tai Đàm Thanh Ninh tê dại, nhẹ giọng trả lời: “Một tuần sau.”

Đàm Thanh Ninh nhớ đến lời đề nghị của Tô Mông, tim đập nhanh hơn.

“Cậu qua ở cùng mình.” Bạch Tân Hàn thản nhiên nói.

Thanh Ninh sững người một lúc, quay đầu nhìn cậu mấp máy môi.

Cô còn chưa nói gì, Bạch Tân Hàn đã nhăn mày nói trước: “Làm sao vậy? Không phải chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau à?”

Ở trong lòng cô đã muốn điên cuồng đồng ý, ngoài mặt lại tỏ vẻ do dự.

Bạch Tân Hàn không ngừng cố gắng, liệt kê những điểm tốt nếu ở ngoài: “Chúng ta ở cùng nhau mình sẽ tiện đưa đón cậu.”

“Trong nhà có rất nhiều kem.”

“Tắm rửa rất tiện.”

“Nhiệt độ và độ ẩm trong nhà tốt.”

“Có máy sấy, quần áo không cần phải phơi trong không khí ẩm.”

“Buổi tối dễ gọi đồ ăn ngoài.”

……

Đàm Thanh Ninh nuốt nước bọt.

Mấy cái này làm người khác rất khó từ chối.

“Được rồi.” Cô trả lời, rút tay lại che miệng Bạch Tân Hàn.

Cô thích nhất là mùa hè ngồi trong điều hòa, ăn dưa hấu ướp lạnh, uống đồ uống lạnh.

Đánh rắn đánh giập đầu, không hổ là Bạch Tân Hàn.

Thanh Ninh nghĩ mình mà lựa chọn ở lại trường thì đúng là tự ngược.

Suy nghĩ vốn lung lay sắp đổ giờ hoàn toàn sụp xuống.

Cô trừng mắt nhìn người trước mặt, nói rõ ràng: “Chúng ta mỗi người một phòng ngủ.”

Trong mắt Bạch Tân Hàn lộ ra ý cười, giật giật môi, hôn vào tay Đàm Thanh Ninh đang dùng che miệng mình.

Thanh Ninh rụt tay lại ngay lập tức, hai má đỏ bừng.

A a a, háo sắc.

Cách ăn mặc lúc này nhìn không khác trong video kia là mấy, trong kia nhìn giống người chín chắn thế mà lại làm..….

Khóe mắt Đàm Thanh Ninh nhìn cửa đang đóng chặt, can đảm làm một việc.

Cô ngẩng đầu, lấy tốc độ sét đánh làm chuyện mà khi cô xem video kia đã nghĩ đến.

—– cô hôn lên yết hầu ở cổ Bạch Tân Hàn.

Cả người Bạch Tân Hàn bỗng cứng đờ.

Cậu cúi xuống nhìn khuôn mặt đỏ như máu của cô.

Bạch Tân Hàn hơi muốn cười, xoay người dùng cánh tay cố định Đàm Thanh Ninh trên ghế.

Ngay sau đó, một tay cậu nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn đôi môi cô vì kinh ngạc mà khẽ mở.

Thanh Ninh nhẹ giọng nức nở hai tiếng, sự xấu hổ sợ bị phát hiện bất cứ lúc nào khiến tim cô đập nhanh đến cực điểm, cổ duỗi thẳng ra sau, cong lên một đường vòng cung xinh đẹp.

Cô giơ tay ôm cổ Bạch Tân Hàn, bàn tay nắm chặt phần áo sơ mi đằng sau đầu, làm bộ quần áo sạch sẽ bị nhăn.

Bạch Tân Hàn không thỏa mãn với nụ hôn dây dưa này, chuyển từ khóe môi đến chiếc cổ mảnh mai của cô.

Trên làn da mịn màng trắng nõn, mấy đường động mạch màu xanh hiện rõ ràng, mùi hương thơm ngát trên người cô quanh quẩn ở chóp mũi.

Giống như bị mê hoặc, Bạch Tân Hàn cúi đầu, khẽ cắn trên cổ cô.

Đàm Thanh Ninh ‘A’ một tiếng, không kịp nói từ chối, chỗ đó bị mút lần nữa.

“A a a a!!”

Như một con sư tử giận dữ bị chọc vào, Đàm Thanh Ninh hét lên và đẩy người ra.

Cô lấy di động mở phần chụp ảnh chuyển camera trước, nhìn thấy vết tích hồng hồng trên cổ, gần như hỏng mất.

“Đại ca à, cổ là nơi không được để lại dấu dâu tây biết không?”

Vẻ mặt Bạch Tân Hàn vô tội: “Tại sao?”

Đàm Thanh Ninh thở dài, bất đắc dĩ nhìn bạn trai phổ cập một ít kiến thức về y khoa.

“Vậy có thể làm ở đâu?” Bạch Tân Hàn giống một học sinh tràn đầy tò mò hỏi.

Thanh Ninh do dự rồi trả lời: “Ừm, thật ra tránh chỗ động mạch trên cổ thì có thể được, hoặc là dịu dàng một chút.”

<> trong đầu Thanh Ninh bỗng nhiên nghĩ đến tiêu đề trên, rùng mình run run.

“Đừng vì chuyện này mà để mình vào viện, nếu không mình sẽ bị bạn học chê cười chết mất T^T.” Cô yếu ớt nói thêm.