Yêu Em Rất Nhiều

Chương 55: Có biết xấu hổ không ?




Đàm Thanh Ninh hít sâu, lẩm bẩm: “Con riêng….”

“Cho nên hắn muốn hủy hoại cậu?”

Đàm Thanh Ninh nhìn sườn mặt Bạch Tân Hàn, trong lòng chấn động lớn, không tin được loại chuyện thường chỉ xuất hiện trên ti vi sẽ xảy ra ngay bên cạnh mình.

Bạch Tân Hàn gật đầu, dùng mấy câu đơn giản tóm tắt chuyện nhà họ Bạch cho cô nghe.

Cậu không muốn nhắc đến mấy chuyện rắc rối này, nhưng sớm muộn gì Đàm Thanh Ninh cũng sẽ kết hôn với cậu, không bằng để cho cô biết sớm hơn.

“Vậy người kia đâu? Có thể báo án không?” Đàm Thanh Ninh vội vàng hỏi.

Bạch Tân Hàn lắc đầu: “Đã qua thời gian truy tố.”

“Bố mình tìm cách dùng tội danh khác tống hắn vào tù. Có điều qua mấy năm sẽ được thả ra.”

Trình Húc làm việc trong tập đoàn Minh Nhân, gian lận voi vét lợi ích không ít. Nếu không có sự kiện kia, Bạch Thư Dương còn mắt nhắm mắt mở cho qua, cho cơ hội có thể ngồi không hưởng lợi.

Nhưng sau khi tìm được bác sĩ tâm lý đã khám cho cậu ngày trước, Bạch Thư Dương biết được mọi chuyện xong vô cùng tức giận, lập tức tìm chứng cớ đưa người vào cục cảnh sát.

Ở trong mắt Bạch Nghiễm Bình, loại con trai riêng như Trình Húc chưa bao giờ có cửa so sánh ngang bằng với con trai và cháu trai chính thức.

Sau khi biết chuyện năm đó ông mắng Trình Húc một trận tơi bời. Bởi vì không muốn vợ mình là Lục Lễ Thanh biết chuyện mình ra ngoài ăn vụng, Bạch Nghiễm Bình tùy ý để con trai tống người vào tù để trấn an.

Mấy năm nay sức khỏe của Lục Lễ Thanh không tốt, rất ít đi ra ngoài. Trong mắt bà, Bạch Nghiễm Bình là người chồng bà yêu suốt mấy chục năm, không ai muốn chọc thủng suy nghĩ tốt đẹp này, mọi người trong nhà nhất trí giấu chuyện con riêng này với bà.

Việc này, từ trong miệng Bạch Tân Hàn chỉ là mấy câu kể đơn giản. Nhưng Đàm Thanh Ninh nghe xong thấy kinh hãi.

“Thật…..thật phức tạp.”

Gia đình có tiền hay lục đục với nhau vậy sao?

Cô suy nghĩ, cảm thán nói: “Nhưng chú Bạch rất thương cậu.”

Bạch Tân Hàn liếc mắt nhìn cô, từ chối cho ý kiến.

“Nghỉ hè về nhà không?” Bạch Tân Hàn thay đổi đề tài.

“Nghỉ hè trường mình có sắp xếp đi thực tập, đến các bệnh viện đã liên kết với trường. Thực tập xong sẽ về.” Đàm Thanh Ninh thoải mái nói, “Vậy còn cậu?”

Cậu đã thi xong, có ba tháng nghỉ hè mới đến khai giảng.

“Đến Minh Nhân làm việc.” Bạch Tân Hàn thản nhiên nói, dừng lại chút xong đề nghị: “Cậu có suy nghĩ đến Minh Nhân thực tập không?”

Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, đến Minh Nhân?

Điều kiện và cơ sở vật chất ở Minh Nhân rất tốt, ngời bệnh ít mọi chuyện cũng ít. Rất thích hợp cho sinh viên đến thực tập. Nhưng là…..

“Nhưng mình muốn đi cùng mấy bạn học đến bệnh viện đa liên kết …” Đàm Thanh Ninh nhìn về phía Bạch Tân Hàn, nhỏ giọng nói.

Bạch Tân Hàn gật đầu, không nói gì thêm.

Khoảng thời gian sau, hai người bắt đầu bước vào giai đoạn tương đối bận rộn.

Tháng sáu, nhiệt độ thành phố T bắt đầu nóng lên, Đàm Thanh Ninh chính thức bắt đầu bận rộn cho kỳ thi cuối kỳ.

Năm ba môn chuyên nghành nhiều, kiểm tra to nhỏ gì đấy cũng phải kéo dài một tháng.

Cùng lúc đó, Bạch Tân Hàn đến chi nhánh tập đoàn Minh Nhân ở thành phố T làm việc.

Cậu thuê một căn chung cư cao cấp, bình thường sẽ ở lại đó, thỉnh thoảng mới về thành phố A một chuyến.

Đàm Thanh Ninh không biết cụ thể Bạch Tân Hàn làm gì trong công ty, chỉ có thể thông qua số lần cậu đến gặp cô giảm xuống mới biết người này rất bận.

Từ thứ hai đến thứ sáu Bạch Tân Hàn ít khi đến đại học T, có đến thì đến vào buổi tối, ăn cơm tối với Đàm Thanh Ninh xong ngồi học cùng cô xong sẽ rời đi.

Hai ngày cuối tuần, cơ bản lần nào cũng đúng giờ đến đại học T báo danh, hai người vùi mình trong thư viện suốt cả ngày.

Vào mùa thi, người trong thư viện nhiều hơn bình thường. Đàm Thanh Ninh và bạn học trong ký túc xá bàn bạc nhau thay phiên nhau đến chiếm chỗ ngồi, cùng nhau tự học, có vấn đề gì dễ dàng cùng nhau thảo luận.

Mấy lần như vậy, bạn học trong lớp đều biết có người đẹp trai đang theo đuổi Đàm Thanh Ninh, cuối tuần còn cùng cô ngồi ôn bài.

Bạch Tân Hàn không thích thư viện nhiều người, thường xuyên có suy nghĩ muốn lừa gạt mang Thanh Ninh đến khách sạn yên tĩnh hoặc văn phòng ở Minh Nhân học để ở cạnh nhau.

Cho đến khi ở trong thư viện, cậu nghe thấy có mấy cô gái nhỏ giọng thảo luận về mối quan hệ giữa mình và cô.

Mấy câu linh tinh như “Qúa xứng đôi”, “Không có hy vọng” thi thoảng truyền vào trong tai, Bạch Tân Hàn nghe xong mà tâm trạng vui sướng.

Cẩn thận nghĩ lại, chuyện đến thư viện để học không quá chán ghét.

Hôm nay như mọi khi Bạch Tân Hàn đến đại học T tìm Đàm Thanh Ninh để cùng tự học.

Giữa trưa, Đàm Thanh Ninh mệt mỏi rã rời ghé vào trên bàn ngủ, Bạch Tân Hàn ngồi bên cạnh cô bận chuyện của mình.

Hồi học cấp ba bàn học của cô luôn lộn xộn lung tung, sau khi lên đại học lại rất sạch sẽ.

Trên bàn sách vở, hộp đựng bút đặt ngay ngắn, bên cạnh cánh tay là chiếc điện thoại màu đen.

Ánh mắt Bạch Tân Hàn dừng trên cổ tay trống rỗng của cô vài giây, quay đầu nhìn màn hình máy tính.

Một chốc lát sau, di động trên bàn có tiếng thông báo tin nhắn.

Bạch Tân Hàn theo bản năng nhìn sang, trước khi màn hình tối đã kịp đen nhìn thấy tin nhắn được gửi đến.

Diệp Hằng: [Ngày mai cậu có rảnh không? Mình có chuyện muốn tìm cậu.]

Mắt Bạch Tân Hàn tối sầm xuống.

Hơn mười giây sau, màn hình di động quay lại màu đen.

Ngực Bạch Tân Hàn bực tức, đầu trướng đau muốn nổ mạnh.

Cậu nhìn cái ót Đàm Thanh Ninh, ngón tay đặt trên chuột dùng sức, có loại xúc động muốn cầm chuột làm cho nó vỡ tung.

Nếu cậu nhớ không nhầm, lúc ở bên Mỹ nghe thấy có người hẹn cô đi ăn cơm hình như là người này.

Ngày mai ư?

Bạch Tân Hàn nhếch khóe môi, cười lạnh hai tiếng.

Một tiếng sau Đàm Thanh Ninh ngủ dậy.

Sau khi thức dậy, cô có thói quen với tay lấy điện thoại xem.

Nhìn thấy tin nhắn của Diệp Hằng, mắt cô hơi ngưng trọng, ngón tay mở khóa điện thoại.

[Có chuyện gì không?]

Diệp Hằng: [Có chuyện quan trọng, muốn gặp mặt cậu nói]

Chuyện quan trọng……

Thanh Ninh nhăn mày hỏi thời gian khi nào.

Diệp Hằng: [Tối mai cậu học xong đi, sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu]

Thanh Ninh hơi do dự, rồi đồng ý gặp nhau ở sân thể dục sau tòa nhà ký túc xá.

Buông di động, cô thuận tiện nhìn sang Bạch Tân Hàn bên cạnh.

Cậu đang chuyên tâm tâm làm việc với máy tính, chưa phát hiện tình huống ở chỗ cô.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Bạch Tân Hàn, Thanh Ninh sinh ra cảm giác chột dạ khó hiểu.

Không đúng, cô đi gặp bạn học có chuyện tìm mình, vì sao phải chột dạ với Bạch Tân Hàn?

Đàm Thanh Ninh lắc đầu, đem ý nghĩ kỳ quái xuất hiện trong đầu đè ép xuống.

Cô cầm bút ở bên cạnh, nhanh chóng tập trung vào ôn thi.

Học đến hơn sáu giờ, cô giơ tay chọc chọc Bạch Tân Hàn, ý bảo đi ăn cơm.

Bạch Tân Hàn đóng máy tính, cầm theo túi cùng Đàm Thanh Ninh đến canteen ăn cơm.

Chiều tối vào mùa hè, bầu trời màu hồng hồng đọng ở phía chân trời, làm ánh nắng chiều tà xinh đẹp sáng ánh ngọc.

Đài phát thanh trong trường đang phát một nhạc nhạc thịnh hành, nghe rất vui tai. Đây là giờ cao điểm của bữa tối, sinh viên ra vào trên đường trong khuôn viên đại học T, theo nhóm từ ba đến năm người.

Con gái mặc váy đủ loại màu sắc, làn váy chuyển động theo bước chân tạo thành vòng cung đẹp mắt. Khác với mấy bạn nữ, mấy bạn nam ăn mặc có phần xuề xòa tùy tiện hơn.

So sánh với nhau, Bạch Tân Hàn đơn giản trông rất nổi bật.

Đàm Thanh Ninh phát hiện, tỉnh thoảng có con gái ở trước mặt nhìn chằm chằm Bạch Tân Hàn, nhân tiện ngắm nhìn cô.

Cô mím môi, nâng mắt nhìn về phía Bạch Tân Hàn.

Hình như cậu không cảm giác đối với ánh nhìn của người khác, thậm chí là cái nhìn của cô cũng không chú ý.

Cái này có điểm không thích hợp.

Đàm Thanh Ninh hạ mắt, trực giác cho biết hôm nay Bạch Tân Hàn có vấn đề.

Lúc ăn cơm, cô thử hỏi cậu ta: “Hôm nay cậu không thoải mái à?”

Bạch Tân Hàn lắc đầu.

“Gần đây có uống thuốc đúng giờ không?”

Bạch Tân Hàn gật đầu.

Tâm trạng Đàm Thanh Ninh trùng xuống, hỏi thêm mấy vấn đề, cậu chỉ dùng gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời, giống hệt người máy ngoan ngoãn.

Thanh Ninh không tránh được càng thêm lo lắng.

Ngay cả nói chuyện cũng không buồn nói, không phải bệnh tình nghiêm trọng hơn chứ?

Đàm Thanh Ninh gảy gảy hạt cơm trong bát, mặt nhăn mày nhíu không thôi.

Cảm giác lo lắng bất an này lên đến đỉnh điểm vào buổi sáng ngày hôm sau khi cô nhận được điện thoại của Bạch Tân Hàn.

“Phát sốt?” Đàm Thanh Ninh sợ hãi, tránh ở một góc nhỏ bên ngoài thư viện nghe điện thoại.

“Ừ, chóng mặt đau đầu.” Bạch Tân Hàn thì thầm nói chuyện.

“Cậu chờ một chút, bây giờ mình đến ngay.”

Đàm Thanh Ninh cúp điện thoại, vội vàng quay về thư viện thu dọn sách vở, nói một câu với bạn cùng phòng rồi chạy đến chỗ ở Bạch Tân Hàn.

Căn hộ nơi Bạch Tân Hàn sống cách trường học rất xa, ngay cả khi không kẹt xe cũng phải mất gần một tiếng đồng hồ.

Lúc gần trưa Đàm Thnah Ninh mới đến nơi.

Cô đứng ở ngoài cửa, đưa tay ấn lên khóa cửa, tiếng cửa mở vang lên.

Cái này là lần trước Bạch Tân Hàn kiên quyết muốn lấy vân tay cô, giờ nó đang phát huy tác dụng đúng lúc.

Cửa mở ra, trong nhà im lặng như không có người ở nhà.

Trong căn hộ với nhiệt độ và độ ẩm thích hợp, ánh nắng mặt trời tràn vào phòng khách qua ô cửa sổ kính trong suốt từ tầng 26, phản chiếu trên sàn nhà một hình vuông sáng nhẵn bóng.

Đàm Thanh Ninh quen đường quen lối thay giày, đặt ba lô trên sô pha, đi thẳng đến phòng Bạch Tân Hàn.

Trong phòng ngủ kéo rèm, ánh sáng tối.

Bạch Tân Hàn nhắm mắt nằm trên giường, trên người đắp chăn ngay ngắn, đang nhíu mày, sắc mặt tái nhợt.

Trái tim Thanh Ninh như bị ai nhéo, cô bước tới đưa tay chạm vào trán cậu.

Vẫn còn hơi nóng.

Trên tủ đầu giường đặt thuốc hạ sốt và máy đo nhiệt độ, cô nghĩ chắc cậu đã uống thuốc rồi.

Đàm Thanh Ninh cúi đầu cầm máy đo để sát vào tai Bạch Tân Hàn, nhét đầu máy đo vào lỗ tai.

“Tích”, 38 độ.

Đàm Thanh Ninh nhìn nhiệt độ hiện lên, mới thả lỏng người hơn.

Nhiệt độ bình thường, người trưởng thành có mức thân nhiệt này có thể khỏi trong vòng một ngày.

“Cậu đến rồi.” Bên tai truyền đến tiếng nói.

Đàm Thanh Ninh theo tiếng nhìn lại, thấy Bạch Tân Hàn mở to hai mắt, đang chăm chú nhìn cô.

“Bây giờ cậu thấy thế nào?” Đối với Bạch Tân Hàn đang bị bệnh, cô nhẹ nhàng hơn bình thường.

Bạch Tân Hàn chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.

“Đau đầu.” Môi cậu hơi nhợt nhạt, mặt không chút thay đổi nhìn Đàm Thanh Ninh, “Mình sẽ không tái phát chứ?”

“Sẽ không!!” Đàm Thanh Ninh mở to hai mắt nhìn, lập tức che miệng cậu lại, nghiêm khắc cảnh cáo, “Không được nói lung tung!”

Miệng Bạch Tân Hàn bị cô dùng tay che nên không nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên rồi trở về như lúc đầu.

“Nhưng mình đau đầu.” Bạch Tân Hàn nhíu mày.

“Bị sốt đau đầu là chuyện bình thường.” Đàm Thanh Ninh buông tay, dịu dàng dỗ dành: “Chờ cậu hạ sốt sẽ không đau nữa.”

Cô mới nói xong di động trong túi có chuông kêu.

Đàm Thanh Ninh nhìn màn hình, cất điện thoại lại vào túi.

“Cậu có việc?” Khuôn mặt nặng nề của Bạch Tân Hàn nhìn cô, giọng so với khối băng phải lạnh hơn mấy độ.

Đàm Thanh Ninh lắc đầu: “Không có việc gì.”

“Không sao, cậu có việc đi trước đi.” Bạch Tân Hàn vươn tay từ trong chăn ra, lơ đãng chạm vào cánh tay Đàm Thanh Ninh.

Đàm Thanh Ninh bị nhiệt độ trên tay cậu làm giật mình, giật giật môi: “Mình…”

Cô cúi đầu, có chút buồn cười nhìn tay Bạch Tân Hàn.

“Không phải nói để mình đi à?”

Sắc mặt Bạch Tân Hàn càng tối tăm, phủ một tầng tuyết lạnh.

“Ừ.” Giọng nói trầm đến đáng sợ.

Đàm Thanh Ninh chuyển động bàn tay bị nắm chặt, buồn cười nói: “Vậy cậu đang làm gì?”

Ngoài miệng nói để cho cô đi, tay thì nắm chặt không buông. Tay cô bị nắm đến phát đau.

“Mình không cho cậu đi cậu sẽ không đi ư?” Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấp giọng hỏi.

Đàm Thanh Ninh gật đầu.

Bàn tay bị nắm thật sự khó chịu, cô không nhịn được muốn giật tay ra.

“Cậu buông ra trước.”

Bạch Tân Hàn nới lỏng lực ở tay, nhưng vẫn cầm tay cô không buông.

“Nếu buổi tối mình vẫn không đỡ thì sao? Cậu có ở lại chỗ này không?”

Đàm Thanh Ninh suy nghĩ gật đầu: “Ngày mai mình không phải thi, có thể ở lại chăm sóc cậu cả đêm —”

Yết hầu Bạch Tân Hàn khẽ nhúc nhích, vươn tay ra, cúi người ôm cô.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu không ngừng truyền đến Thanh Ninh qua hai lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ chỗ da tiếp xúc giữa hai người càng lúc càng nóng, nhịp tim vô thức đập nhanh hơn.

“Đàm Thanh Ninh.” Hơi thở của Bạch Tân Hàn mang theo độ ấm, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu lúc này mình yêu cầu cậu làm bạn gái mình, có phải rất vô sỉ không?”

———