Tiếng chuông báo tan học vang lên, tiết tự học buổi tối đã xong.
Ngoài cửa sổ bóng đêm bắt đầu bao phủ, nhóm học sinh ồn ào náo động sau một ngày học tập mệt mỏi, nối đuôi nhau đi ra phòng học.
Đàm Thanh Ninh thu dọn sách vở xong xuôi thấy Bạch Tân Hàn vẫn ngồi im tại chỗ nghi hoặc: “Không đi à?”
Bạch Tân Hàn nâng mắt, ánh mắt nhìn một lượt khuôn mặt trắng nõn của cô, cúi xuống im lặng thu dọn cất vào cặp sách.
Chờ khi cậu làm xong gần như trong lớp không còn ai.
Tay Bạch Tân Hàn cầm cặp, đi trước bước qua người Đàm Thanh Ninh để lại câu nói: “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Đàm Thanh Ninh thấy cậu ta có vẻ không định về nhà.
——“Hái quýt.”
Đàm Thanh Ninh: ……..
Buổi tối hôm nay không có gió, có rất nhiều bóng cây trong rừng cây phía sau tòa nhà dạy học, cành lá sum xuê.
Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân hai người dẫm lên lá cây đã rụng trên đất.
Lúc đầu Đàm Thanh Ninh còn thấy ngạc nhiên nhưng rồi rất nhanh đã đồng ý lời đề nghị này, đè thấp âm thanh nhỏ giọng hỏi: “Cậu hái hay tôi hái? Chúng ta cần một người để canh chừng”.
Bạch Tân Hàn thản nhiên nhìn cô, đưa cặp sách của mình sang: “Cầm.”
Đàm Thanh Ninh nhận lấy, âm thầm chấp nhận công việc đứng canh.
Cô đứng ở nơi đầu gió, dưới tán cây lớn căng thẳng quan sát xung quanh.
Nhưng mà mới có hai phút đã nghe thấy tiếng Bạch Tân Hàn nói ở đằng sau: “Được rồi, đi.”
“Nhanh vậy sao?” Cô kinh ngạc mà quay đầu lại.
Áo khoác đồng phục của Bạch Tân Hàn được vắt lên vai phải, bên trong chỉ có chiếc áo thun cộc tay màu đen, trên mỗi tay có một quả quýt tròn.
Chỉ……..có hai quả thôi à?
Thanh Ninh còn chưa kịp hỏi gì thêm, cậu ta đã nhét một quả vào túi áo đồng phục của cô.
Tay Bạch Tân Hàn chạm vào eo cô qua lớp áo, da tiếp xúc ở khoảng cách gần, cảm giác mềm mại làm ngón tay cậu cứng đờ.
Lần nữa rút tay lại mọi thứ đã trở về bình thường như lúc ban đầu.
Cậu cầm áo khoác đồng phục từ trên vai xuống, lấy cặp sách từ Đàm Thanh Ninh đeo lên, bước đến lối ra phía trước.
Đàm Thanh Ninh ngơ ngẩn mấy giây, lấy quả quýt trong túi ra bỏ vào cặp sách, lon ton bước chân chạy theo.
Nhóm học sinh ở ký túc xá trong trường đã về hết, học sinh ở trọ bên ngoài đã rời khỏi trường từ sớm. Trong sân trường rộng lớn, lúc này chỉ còn duy nhất hai người bọn họ.
Bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh, ánh trắng sáng trong, ánh đèn bên đường mông lung, có nhiều con côn trùng nhỏ bay quanh ánh điện phát ra âm thanh rất nhỏ. Đèn đường kéo dài bóng hai người trên đường.
Trong khung cảnh yên tĩnh, hai người đi bên cạnh nhau giống một đôi đi tản bộ bình thường.
Đàm Thanh Ninh không quen ở trong bầu không khí nặng nề như này, không nhịn được ngước mắt hỏi Bạch Tân Hàn: “Tại sao chỉ hái hai quả?”
Bạch Tân Hàn một tay cầm chiếc áo khoác đồng phục, tay còn lại cầm chiếc túi đeo trên vai, đường nét khuôn mặt sắc sảo nửa sáng nửa tối, cánh tay thon dài sáng trắng dưới ánh đèn vàng mờ ảo.
Người cao chân dài, tư thế nhã nhặn.
Nghe vậy, cậu cúi đầu đối diện với cô gái, nhíu lông mi: “Cậu còn chê ít? ”
Thanh Ninh nghẹn cứng.
Cô thở hắt ra: “Ừ, cũng phải. Nếu bị thầy giáo nhìn thấy thì không tốt lắm, trộm một hai qủa thì có thể được.”
Bạch Tân Hàn liếc mắt nhìn cô.
Làn da của cô dưới ánh đèn càng thêm trắng, khuôn mặt xinh đẹp, lông mi dài phủ bóng trên đôi mắt, hàng lông mày cong vút.
Cô đột nhiên ngẩng lên, nét mặt chuyển từ ngu ngơ sang sáng suốt.
“Bạch Tân Hàn! Có phải cậu muốn làm bố tôi không?” Nói đến đây, ánh mắt Thanh Ninh sáng rực lên, như là đang nắm giữ bí mật khó lường nào đó.
Bạch Tân Hàn: ………
Cậu khẳng định đầu óc và mạch não của Đàm Thanh Ninh khác hẳn người thường.
“Cậu có biết cái này không? Lúc tôi đưa quýt cho cậu không hề có ý nghĩ đó …”
Gân xanh trên trán Bạch Tân Hàn nhảy liên tục, giọng nói không giấu được vẻ mất kiên nhẫn ——
“Cậu vẫn nên im miệng đi.”
Về đến nhà, Thanh Ninh lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra thấy tin nhắn được gửi đến từ mẹ.
[Ninh Ninh, tuần này mẹ không thể đến được, mẹ cùng bố đi thăm bà nội.]
Từ lúc khai giảng đến nay, gần như Nhan Oái sẽ dành ra chút thời gian để đến xem Đàm Thanh Ninh, tiện thể mang cho cô mấy thứ đồ linh tinh này nọ.
Gần đến giữa kỳ, mẹ Đàm sợ làm ảnh hưởng đến việc học tập của con gái nên quyết định không đến một thời gian, đợi sau khi họp phụ huynh giữa kỳ kết thúc sẽ đưa cả con gái về trấn Hòe.
Thanh Ninh đọc xong tin nhắn của mẹ, trong lòng thấy hơi thất vọng.
Không đến được……..
Thanh Ninh: [Hôm họp phụ huynh mẹ hay bố đi ạ]
Kỳ thi giữa kỳ này dự kiến vào thứ hai và thứ ba, cuộc họp phụ huynh vào thứ sáu, cuối tuần được nghỉ.
Chắc tuần này là sẽ họp phụ huynh xong.
Mẹ cô trả lời lại rất nhanh: [Mẹ đi cùng xe của bố Hứa Chước đến. Sau đó sẽ đưa mấy đứa về trấn.]
Nhìn thấy câu trả lời, thần kinh của Thanh Ninh giãn ra.
Trả lời mẹ xong, cô cất điện thoại di động rồi tiếp tục làm bài tập buổi tối.
Trong một gian phòng khác, Bạch Tân Hàn ngồi trước bàn học cũng nhận được điện thoại gọi đến của Bạch Thư Dương.
Vẫn là những câu hỏi như “Thế nào?”, “Có thoải mái không?”. Những câu hỏi dạng như vậy làm cuộc điện thoại của hai bố con rơi vào cục diện bế tắc.
Mấy năm nay bởi vì bận rộn cho sự nghiệp, Bạch Thư Dương không hay nói chuyện với con trai, luôn có cảm giác xa lạ mờ nhạt giữa hai bố con, gọi điện thoại cũng không nói được mấy câu, gặp mặt cũng không biết nói gì.
Vốn dĩ Trần Nhiêu là cầu nối giữa hai người dù tốt hay xấu, nhưng về cơ bản không có tác dụng gì mấy.
Sau một lúc trầm mặc, ở đầu điện thoại bên kia Bạch Thư Dương nói cuối tuần ông sẽ đi công tác ở gần thành phố C, đến lúc đó sẽ đi thăm cậu.
Bạch Tân Hàn nhìn quả quýt trên bàn sách, trả lời nhạt nhẽo.
Hai người lại bắt đầu lâm vào trạng thái không ai nói chuyện.
Bạch Thư Dương đành phải dặn dò vài câu có lệ sau đó cúp điện thoại.
Bạch Tân Hàn tiện tay để điện thoại lên mặt bàn, dựa lưng vào ghế.
Mặt bàn học sạch sẽ. Chiếc đèn bàn để ở góc trên bên trái mặt bàn, dưới ánh đèn vàng nhạt, hai quả quýt đứng cạnh nhau, vỏ ngoài không đồng đều ánh lên một tia sáng cam nhạt.
Lần đầu tiên, bởi vì chuyện khác mà cậu mất ngủ.
Trong bóng đêm, các giác quan trở nên vô cùng nhạy cảm sắc bén, dường như có thứ gì đó âm thầm bắt đầu nảy sinh ở trong lòng. Giống như dây leo quấn quanh thân cây, dai lại dài.
*
Chiều chủ nhật của mấy ngày sau, Bạch Tân Hàn ở trong phòng đọc sách.
Ngoài cửa có hai tiếng gõ nhẹ.
Nghe thấy tiếng “Vào đi” phát ra từ bên trong, dì Tưởng bưng hai đĩa hoa quả đi vào phòng.
“Hoa quả ngày hôm nay.” Dì Tưởng để một đĩa lên mặt bàn, cầm một đĩa chuẩn bị đi ra.
“Từ từ.” Bạch Tân Hàn nhìn một đĩa hoa quả khác trên tay dì Tưởng thấp giọng nói: “Phần đó cũng để đây đi.”
Dì Tưởng sửng sốt hai giây, trả lời lại rồi đặt nốt xuống.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Bạch Tân Hàn chuyển ánh mắt về hai đĩa hoa quả trên bàn.
Mỗi một ngày, dì Tường sẽ chuẩn bị rất nhiều các loại hoa quả khác nhau để mang lên cho hai người.
Hôm nay có bưởi, cherry, quýt và táo ta.
Bạch Tân Hàn nhặt mấy quả cherry từ đĩa của mình bỏ qua đĩa bên cạnh, làm xong mới bưng đĩa đi sang phòng Đàm Thanh Ninh.
Cậu đứng ở ngoài gõ hai tiếng, thế nhưng bên trong không có ai trả lời.
Bạch Tân Hàn hơi nhíu mi, giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Một thân hình nhỏ nhắn lọt vào tầm mắt.
Đàm Thanh Ninh đang nghiêng đầu, nằm bò trên bàn ngủ.
Tư thế này, Bạch Tân Hàn đã nhìn rất nhiều lần.
Ở trên lớp, lúc ngủ trưa cô thường đưa lưng về phía cậu nằm như vậy nghỉ trưa
Nhìn nghiêng có thể thấy tấm lưng gầy, xương bướm nhô ra rõ ràng, giữa lưng có một rãnh sâu, vai khẽ run lên theo nhịp thở.
Bạch Tân Hàn thả nhẹ bước chân, đi đến đặt nhẹ đĩa hoa quả lên mặt bàn.
Cậu không rời đi ngay, ánh mắt giống như keo dính, dán chặt Đàm Thanh Ninh.
Dưới cánh tay cô là một tập thơ nổi tiếng.
Phần lớn khuôn mặt bị che khuất trong cánh tay, hàng mi dày và dài rủ xuống như hàng quạt lông vũ màu đen, gió ngoài cửa sổ thổi liên hồi, tóc mái trên trán bay nhẹ rồi rơi xuống.
Do bị đè nặng nên khuôn mặt bị thay đổi, lộ ra làn ra trắng nõn phiếm hồng.
Không biết đã nhìn bao lâu, Bạch Tân Hàn dần nhíu mày.
Không ngờ cậu cũng có thể lãng phí thời gian để nhìn Đàm Thanh Ninh mà không hề thấy buốn chán.
Cậu cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng thấy kỳ lạ.
Loại chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, mà cậu cũng không có thời gian để đi tìm nguyên nhân dẫn đến việc này.
Nghĩ một lúc, cậu nghĩ đến hai quả quýt trên bàn học trong phòng mình.
Hình như bản thân cậu luôn bởi vì Đàm Thanh Ninh mà khác thường……..
Có lẽ do ánh mắt của Bạch Tân Hàn quá trực tiếp và mãnh liệt, cô gái đang nằm ngủ trên bàn có động tĩnh.
Lông mi Đàm Thanh Ninh hơi động đậy, mở mắt.
Đôi mắt to còn rất mơ màng, nhìn thấy Bạch Tân Hàn lẩm bẩm hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Bạch Tân Hàn chỉ chỉ sau lưng cô, bình tĩnh giải thích: “Trái cây của cậu.”
“Hả?” Đàm Thanh Ninh ngồi thẳng lưng dậy, quay đầu nhìn.
“Cậu mang cho tôi?” Cô quay đầu đối diện với Bạch Tân Hàn cười vui vẻ: “Cảm ơn nhé.”
Bạch Tân Hàn lắc đầu: “Ăn đi.”
Ánh mắt của người thiếu niên dừng trên bàn tay của cô, thấy cô lấy quả cherry ăn đầu tiên, một cảm xúc không thể giải thích dâng lên từ đáy lòng.
Có chút vui vẻ, cũng có chút thỏa mãn.
Nhưng mà tại sao khi nhớ đúng sở thích của cô sẽ có loại cảm xúc này xuất hiện…..
Bạch Tân Hàn còn chưa nghĩ được ra, cô gái bên cạnh đã thoải mái vui mừng nói chuyện: “Qủa quýt này ngon hơn quýt ở trong trường học gấp trăm ngàn lần!”
Bạch Tân Hàn nhíu mày: “Cậu đã ăn quả quýt hái trong trường?”
Đàm Thanh Ninh hoang mang nhìn về phía cậu ta, gật gật đầu: “Đúng vậy, đa số tôi đều ăn luôn. Để trong thời gian dài không tốt lắm đâu.”
Cô cười cười lấy lòng: “Qủa mà cậu hái ngọt hơn quả tôi hái.”
Bạch Tân Hàn trầm mặc không nói gì.
Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta trong chốc lát, dần dần nhận ra có gì đó không ổn.
“Có phải cậu không thoải mái không? Đau đầu à?!?” Cô thật cẩn thận hỏi.
Bạch Tân Hàn rủ mắt, thở dài.
“Ừ, đau đầu.”
Vì những cảm xúc không tên kỳ quái của chính bản thân.
“Cậu ngồi xuống đây, tôi xoa bóp cho cậu một lúc.”
Bạch Tân Hàn không có cự tuyệt, cậu im lặng không lên tiếng ngồi trên ghế dựa, nhắm hai mắt.
“Tôi đi rửa tay. Cậu có thể ăn hoa quả trước, nhưng mà nhớ để phần cherry cho tôi.”
Bạch Tân Hàn dửng dưng đáp lại.
“Tôi xong rồi, bắt đầu đây.” Cô vui vẻ tuyên bố.
Giây tiếp theo, một đôi tay mềm mại chạm vào lên đầu Bạch Tân Hàn.
Các dây thần kinh như bị một dòng điện yếu đi qua, cảm giác run rẩy lan ra từ những nơi cô chạm vào.
Đôi bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng và mạnh mẽ, cứ thế đè lên đầu dây thần kinh của cậu.
Mùi thơm trên người cô gái còn đậm hơn cả mùi thơm của trái cây trên bàn, làm giảm đi cảm giác thèm ăn.
Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nỗi chỉ cần cậu ngửa đầu ra sau là có thể dễ dàng đụng đến chỗ ngực mềm mại của cô.
Bạch Tân Hàn không biết có phải nhưng nữ sinh khác cũng thơm ngát ngọt ngào như vậy không, hay chỉ là Đàm Thanh Ninh mang đến cho cậu cảm giác quá mạnh mẽ.
Nó mạnh đến nỗi khí huyết dâng trào, bên tai nóng lên.
Cậu đột ngột đứng dậy, chiếc ghế lắc lư vài cái, tạo ra một tiếng động mạnh.
Đàm Thanh Ninh thấy động tác đột ngột này hoảng sợ, khó hiểu nhìn cậu ta hỏi: “Tôi làm cậu đau?”
Bạch Tân Hàn xoay người, ấp úng lên tiếng, hơi cứng giọng: “Không cần xoa bóp, tôi đỡ rồi.”
Đàm Thanh Ninh thấy sắc mặt cậu ta kỳ lạ, tròng lòng thấy kỳ quặc, nhưng vẫn dùng tâm trạng tốt gật gật đầu: “Được rồi.”
“Ừ, đúng rồi.” Đàm Thanh Ninh nhớ tới kỳ thi giữa kỳ, kể đơn giản chuyện mình sẽ phải về nhà cho Bạch Tân Hàn nghe.
“Đến lúc đó cậu cùng dì Tường không cần quan tâm tôi, buổi tối chủ nhật tôi sẽ trở lại.”
“Cuối tuần cậu phải về trấn Hòe?” Bạch Tân Hàn nhíu mày, nói đến chuyện này tâm tình tốt không còn sót lại tý nào.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu: “Ừ, tôi muốn quay lại nhà cũ thăm bà nội.”
Bạch Tân Hàn nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng: “Không phải cậu muốn dẫn tôi cùng đi đến thăm nhà cũ à?”
Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, nhớ đến lúc nghỉ hè quả thật mình đã nói như vậy.
Cô mở to hai mắt đề nghị: “Vậy cậu ——”
Bạch Tân Hàn bình tĩnh cắt ngang lời cô: “——-cuối tuần cậu ngồi xe của tôi cùng nhau về.”