Edit: Hyukie Lee
Tiếu Gia Thụ chỉ buồn phiền lúc hút thuốc, bây giờ tâm tình đã tốt nên đương nhiên không cần nicotine an ủi. Y dập tàn thuốc, dặn Quý Miện hút ít một chút rồi mới rời đi. Quý Miện nhìn bóng lưng vui vẻ của người nọ, không khỏi lắc đầu bật cười.
“Sao cậu lại tán gẫu với cậu ta?” Thi Đình Hành đi ra từ phòng khách, trong tay cầm hộp thuốc lá: “Vừa nãy chuốc La Chương Duy mấy ly rượu, hỏi thăm được chút chuyện. Vị Tiếu công tử này tài sản khổng lồ, bối cảnh mạnh mẽ, ngay cả diễn thử cũng không cần liền có được nhân vật Lăng Phong, chẳng trách trên bàn rượu không thèm nhìn ai, ngay cả đạo diễn nói chuyện cũng dám tỏ vẻ.”
“La Chương Duy vẫn chưa bỏ tật?” Quý Miện không để ý lắm cười cười. Mặc dù bình thường La Chương Duy có hơi nói nhiều, nhưng chuyện nào nên nói chuyện nào không nên nói vẫn có giới hạn, nhưng một khi uống nhiều, miệng liền thành cái loa, hỏi gì đáp nấy, nói không ngừng nghỉ. Cũng bởi vậy, ông từng bị người khác trùm bao bố mấy lần.
“Bây giờ tốt hơn lúc trước nhiều rồi, còn thuê trợ lý cản rượu.” Thi Đình Hành châm thuốc, nói tiếp: “Nghe nói Tiếu Gia Thụ mới tốt nghiệp năm nay, học quản lý tài chính, một chút kĩ thuật diễn cũng không có. Trong bộ này người diễn với cậu ta nhiều nhất là cậu, phải chuẩn bị tâm lý đó.”
“Cùng một công ty, coi như dẫn hậu bối thôi, không sao.” Quý Miện khoát tay nói.
“Quả nhiên cậu tốt tính, anh đây sợ nhất là dẫn tân binh, quá mẹ nó phiền phức! Một cậu ấm vừa tốt nghiệp đại học, còn học ngành tài chính, cũng không biết bản thân có xấu hổ hay không? Nếu không phải bối cảnh cậu ta quá cường đại, chắc chắn đạo diễn La sẽ không đồng ý. Chẳng trách hôm nay ai kính rượu ổng cũng uống, chắc là trong lòng có lửa đây.” Dường như Thi Đình Hành nghĩ đến điều gì, không khỏi lắc đầu: “Mấy đứa con nhà giàu đúng là… Học tập, học không được, công tác, công tác không được, thấy giới giải trí kiếm tiền nhanh liền lao đầu vào. Bọn họ nghĩ làm diễn viên dễ lắm chắc? Dựa vào cái mặt là có thể nổi? Chậc chậc…”
Quý Miện trầm mặc chốc lát, sau đó dập tàn thuốc, nghiêm túc nói: “Cậu ta diễn có được hay không, tự cậu ta biết. Lẽ nào anh không hỏi thăm? Cậu ta tốt nghiệp đại học Worton, văn bằng thạc sĩ. Đúng rồi, năm nay cậu ta mới được hai mươi.” Dứt lời cất bước rời đi.
Thi Đình Hành sững sờ một lúc lâu, trợn trắng mắt: “Fuck mẹ nó, nếu thi đậu đại học Worton, còn tốt nghiệp thạc sĩ, vậy chui vô showbiz làm gì? Thiệt đúng là!”
—
Tiếu Gia Thụ trở lại phòng khách, thấy đạo diễn đã say mèm bị hai tên trợ lý dìu đi, đang chuẩn bị rời khỏi, những người còn lại tiếp tục xã giao, tựa hồ cũng không định về sớm. Phải biết Thi Đình Hành và Quý Miện chưa đi, ai mà buông bỏ cơ hội trèo cao thì chính là thằng ngu.
Hoàng Mỹ Hiên chờ mãi cũng thấy Tiếu thiếu gia trở lại, vội vã rót đầy ly rượu, thấp giọng dặn dò: “Đi, làm quen với mấy diễn viên trong kia một chút, kính mỗi người một ly, không cần uống nhiều.”
“Em không thích uống rượu.” Tiếu Gia Thụ đẩy ly ra, tăng ngữ khí: “Cũng không muốn làm quen người trong đoàn. Em diễn xong đi liền, ai biết em là ai?”
“Aizz cái thằng nhỏ này…” Hoàng Mỹ Hiên còn chưa nói xong đã bị Hoàng Tử Tấn ngắt lời: “Chị, đừng ép Tiểu Thụ. Nhóc mới vào, để người ta thích ứng một xíu.”
“Cái này cần gì phải thích ứng, đều là giao tiếp cơ bản…” Hai chị em vì chuyện kính rượu mà ồn ào lên, cũng may âm thanh không lớn, vẻ mặt cũng không khó coi, chưa ai chú ý.
Tiếu Gia Thụ lén thở một hơi, nhanh chóng cầm đũa tiếp tục dùng bữa. Còn chưa bắt đầu quay phim, y đã mất hứng với cái vòng tròn này. Chẳng trách người ngoài đều gọi là vòng danh lợi, ở đây không nhìn thân phận, không xem bằng cấp, càng không để ý nhân cách, chỉ cần một gương mặt điên đảo chúng sinh là có thể bùng nổ. Trong vòng tròn này, người có thể bò lên rất nhanh, trèo lên rất cao, nhưng tốc độ té xuống cũng vô cùng kinh người.
Tiếu Gia Thụ không thích nơi phù hoa ầm ĩ, đương nhiên cũng không thích diễn xuất. Cũng may cảnh của y không nhiều, nếu thuận lợi thì một tháng sẽ xong. Khi Tiếu Gia Thụ đang vùi đầu vào đồ ăn thì các diễn viên bàn kế đang chăm chú nhìn qua bên này.
Nếu vòng danh lợi có chủ yếu và thứ yếu, tôn ti trật tự. Thì trên bàn rượu, nhân viên cao cấp và nhân viên bình thường cũng không ngồi cùng một bàn; đạo diễn, diễn viên chính, nhà sản xuất, nhà đầu tư không ngồi cùng bàn với diễn viên phụ. Nếu theo sự sắp xếp vị trí mà nói, Tiếu Gia Thụ tuyệt đối không thể ngồi giữa đạo diễn và Quý Miện, nhưng y lại cố tình ngồi ở đó, thái độ còn lớn lối như vậy, không thể không liếc mắt.
Nữ số một Miêu Mục Thanh vốn nên ngồi vị trí của Tiếu Gia Thụ, nhưng một giây trước khi bắt đầu dùng cơm mới phát hiện mình bị đẩy qua bàn khác, đã nấu một bụng lửa. Hai tay cô ôm ngực, sắc mặt tái xanh, chỉ chờ người đến ghế làm khó dễ Tiếu Gia Thụ. Nhưng kết quả người đã đến, không thể từ chối, chỉ vì quản lý của đối phương là Hoàng Mỹ Hiên, trợ lý là Hoàng Tử Tấn. Đây là đỉnh phối cỡ nào? Dùng đầu gối nghĩ cũng biết bối cảnh Tiếu công tử tuyệt đối không đơn giản.
Miêu Mục Thanh đầy một bụng hỏa trong phút chốc dâng cao hừng hực, căn bản không còn tâm tình xã giao, chỉ chuyên tâm chờ cơ hội tiếp cận Tiếu công tử.
“Chị Miêu, em mời chị một chén. Nghe nói chị cũng tốt nghiệp đại học truyền thông? Em là học đệ…” Lâm Nhạc Dương rót đầy ly rượu, cung cung kính kính đưa cho Miêu Mục Thanh, nhưng đối phương không những không cảm kích, thậm chí còn chút không kiên nhẫn, đẩy ly rượu ra, lạnh nhạt nói: “Tự cậu uống đi, gần đây da tôi hơi khô, không thể uống nhiều.”
Rượu trắng vẩy ướt cả người, nhưng Lâm Nhạc Dương buộc phải kiềm chế bản thân, ôn thanh nói: “Vậy chị Miêu phải chú ý cơ thể nhiêu hơn. Rượu này em uống, chị cứ tự nhiên.” Dứt lời liền cạn sạch số rượu còn lại. Nhưng dù cậu làm đủ tư thái, Miêu Mục Thanh cũng không thèm liếc qua, trong tay cầm một ly rượu đỏ đi đến Tiếu Gia Thụ bàn kế bên, trên mặt mang theo nụ cười. Cô cúi người xuống, kề sát vành tai Tiếu Gia Thụ, y giơ một ly rượu lên cụng vào ly cô một cái, sau đó qua loa uống một hơi, thái độ cũng không thân thiện, thậm chí vẻ mặt còn lộ chút không kiên nhẫn. Dường như cô ta cũng nhận ra, nói thêm mấy câu liền hậm hực đi khỏi, tiếp tục bắt chuyện với mấy nhà đầu tư.
Lâm Nhạc Dương nhìn cảnh này phảng phất nhìn một tấm gương, có điều mình và Miêu Mục Thanh trao đổi vị trí cho nhau. Bỗng nhiên cậu thấy rất bất bình, mơ hồ có oán khí chưa kịp phát tiết, đến mức viền mắt nhanh chóng đỏ lên. Nhưng sau đó Lâm Nhạc Dương liền thấy Quý Miện đi vào, hắn anh tuấn tao nhã, khí tràng phi phàm, khiến người chú ý. Ngay cả Miêu Mục Thanh quyến rũ nhà đầu tư bên cạnh cũng không chịu nổi, đi qua bên hắn, nhưng bị Quý Miện giơ tay ngăn lại, thái độ vô cùng lãnh đạm.
Nhìn tới đây, oán khí tràn lòng của Lâm Nhạc Dương lập tức tan đi, khóe miệng lặng lẽ cong cong. Như có cảm giác, Quý Miện nhìn sang hướng cậu, đáy mắt ôn nhu. Hắn không nhanh không chậm đi sang bàn hai, thấp giọng nói: “Đi, tôi dẫn em đi một vòng, làm quen các vị tiền bối.”
“Vâng, cảm ơn anh Quý.” Lâm Nhạc Dương cầm ly rượu đi theo hắn, thái độ nhìn như câu nệ, thật ra đang cố gắng nín cười. Nếu để những người này biết Quý Miện là người yêu của mình, bọn họ sẽ biểu cảm thế nào nhỉ? Nhất định là sợ đến lòi mắt ra luôn! Lâm Nhạc Dương càng nghĩ càng vui, suýt chút nữa bật cười.
Quý Miện quay đầu lại liếc cậu một cái, lộ ra sủng nịch bất đắc dĩ.
Khi những diễn viên khác đang bận bịu mở rộng vòng giao thiệp, Tiếu Gia Thụ đã chè chén no say vỗ mông rời đi. Y cũng không định lăn lộn trong vòng, nên thực sự không cần thiết lắm.
—
Hôm sau, 《 Sứ đồ 》chính thức khởi quay, đạo diễn gom các đoạn khó nhỏ tập trung quay ngày đầu tiên, tránh NG nhiều quá mang đến xui xẻo.
Tiếu Gia Thụ cầm ly cà phê đứng bên ngoài, vẻ mặt hờ hững. Hoàng Tử Tấn thì đang chỉ vào trường quay nói rằng: “Em xem, đó là cam chính, quay toàn cảnh, đó là cam phụ, quay đặc tả. Em đi từ bên kia qua, dừng lại chỗ tường, mấy cam này mới có thể quay được vẻ mặt của em. Đây là tướng đi, tướng đi không được, dù biểu cảm có tốt đi nữa cũng NG, vì cam không quay thấy mặt em. Còn nữa, lúc em đứng đúng vị trí phải chú ý ánh đèn, cố gắng đừng để mình bị ngược sáng…
Hoàng Tử Tấn vừa giảng vừa chỉ, cuối cùng an ủi: “Đừng sốt ruột, cảnh này rất đơn giản, em có thể qua.”
Vốn chỉ số thông minh của Tiếu Gia Thụ không thấp, lại có người cầm tay dạy, đương nhiên rất nhanh đã học được, gật đầu nói: “Anh Tử Tấn yên tâm, em hiểu rồi.” Không phải chỉ là vừa về nước, gặp mặt anh hai, tâm sự việc nhà, nói chuyện công việc thôi sao? Diễn chính mình là được.
Khi Tiếu Gia Thụ đang vô cùng đắc ý, Phương Khôn đứng cách đó không xa lắc đầu nói: “Chưa thấy diễn viên nào lúc quay còn mời thầy đến chỉ, quả nhiên Tiếu thiếu gia đúng là ngọn cờ tiên phong.”
Quý Miện cười cười không lên tiếng. Lâm Nhạc Dương nhìn về phía Tiếu Gia Thụ, lòng đầy ước ao. Cậu cũng không xuất thân chính quy, cũng phải vừa quay vừa học, nhưng cậu không có điều kiện như Tiếu Gia Thụ có thể mời bậc thầy đào tạo đến trường quay chỉ điểm, chỉ có thể dựa vào nỗ lực bản thân. Sau này nhanh nhẹn một chút, tạo mối quan hệ tốt với mấy vị đạo diễn và phó đạo diễn một chút, xem nhiều, hỏi nhiều, nghiên cứu nhiều, chắc sẽ học được thôi. Vừa nghĩ như thế, không cân bằng trong lòng Lâm Nhạc Dương liền biến mất, chỉ còn lại niềm tin kiên định.
Vào lúc này, Quý Miện vỗ vỗ bả vai cậu, khẽ cười nói: “Em nói ở phương diện diễn xuất, Hoàng Tử Tấn lợi hại hay anh lợi hại?”
“Đương nhiên là anh Quý lợi hại.” Lâm Nhạc Dương lộ ra ánh mắt sùng bái.
“Tiếu Gia Thụ có Hoàng Tử Tấn, em có tôi, cần gì phải ganh tỵ.” Quý Miện vò vò tóc bạn trai nhỏ.
Lâm Nhạc Dương không ngờ tâm tư nhỏ mọn của mình bị Quý Miện nhìn ra, gò má đỏ lên, lúng túng nửa ngày mới thấp giọng nói: “Cảm ơn anh Quý. Sau này có chỗ không hiểu xin anh dạy em.” Dù xung quanh không có ai, Lâm Nhạc Dương cũng không dám lộ ra yêu thương, sợ liên lụy đến Quý Miện. Sao Quý Miện lại tốt như vậy, tốt đến mức cậu không thể hình dung!
“OK, cảnh này qua, Tiếu Gia Thụ, Quý Miện chuẩn bị lên sân khấu!” Giọng lớn của đạo diễn La ngắt đi cảnh tượng ấm áp, cũng khiến Phương Khôn thở dài một hơi. Rõ ràng đã nói không được có hành động thân mật, sao hai người này còn không biết nhịn? Hắn nhanh chóng đẩy Quý Miện lên trước, thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên, cố gắng hưởng thụ diễn xuất của Tiếu thiếu gia đi.” Và tiền đề là y phải có năng lực.