Edit: Hyukie Lee
Lâm Nhạc Dương thuận lợi thông qua diễn thử, hiện tại đang ngồi trong phòng làm việc của Quý Miện, trên mặt mang theo hoảng hốt: “Anh Quý, đến tham gia diễn thử đều là siêu sao đang hot, hoặc là tiểu thịt tươi, sao đạo diễn lại chọn em? Anh không giúp em đi cửa sau đó chứ?”
Nghĩ đến khả năng này, vui sướng nơi nội tâm liền giảm rất nhiều. Lâm Nhạc Dương muốn vào giới giải trí, một là vì thích diễn xuất, hay là vì nghề này kiếm tiền nhanh, có thể giảm bớt gánh nặng rất nhiều. Tuy cậu và Quý Miện có quan hệ tình nhân nhưng cũng không muốn sống dựa vào đối phương. Cậu muốn sóng vai hắn mà đứng, trở thành sự tồn tại xứng với hắn.
Nói tóm lại, Lâm Nhạc Dương muốn đứng vững ở showbiz nhờ vào nỗ lực bản thân, chứ không phải mượn nhờ Quý Miện.
Quý Miện nghiêm túc giải thích: “Thật sự thì, là anh cho em cơ hội, nhưng anh không nói nhà sản xuất và đạo diễn nhất định phải chọn em. Em được nhận vì chính thực lực của em. Nhân vật Thạch Vũ này lạc quan rộng rãi, trọng tình trọng nghĩa, rất gần với hình tượng của em. Đồng thời cậu ta mới nhận việc không bao lâu, ở phương diện nào cũng rất ngây ngô, mà lúc diễn thử sở dĩ em được chọn, là vì mang theo cảm giác ngây ngô, cũng vì điểm này, đạo diễn mới bỏ qua nhiều nghệ sĩ nổi tiếng để chọn em. Nhạc Dương, em phải tin tưởng chính mình, em rất có thiên phú ở mảng diễn xuất, hơi luyện thêm nhất định sẽ tiến bộ. Anh đánh giá em rất cao.”
Lâm Nhạc Dương được khen đến đỏ hết cả mặt, khúc mắt lúc nãy đã tan thành mây khói từ lâu. Cậu dùng sức gật đầu, thận trọng nói: “Anh Quý, nhất định em sẽ nỗ lực, sẽ không làm anh mất mặt.”
“Được, đừng để mình chịu áp lực.” Quý Miện cười xoa xoa đầu cậu, tiếp theo lấy một phần hợp đồng ra: “Anh đã chuẩn bị xong, em xem xem có điều khoản nào muốn sửa đổi?”
“Hai ta là ai, trực tiếp kí là được rồi, còn xem cái gì.” Lâm Nhạc Dương cầm viết lật đến trang cuối, lại bị Quý Miện ngăn cản.
Hai người đang nói chuyện, Phương Khôn ngậm một điếu thuốc đi vào: “Anh Quý, tìm em có chuyện gì?” Vừa nói vừa dập thuốc lá vào gạt tàn, giả vờ cười nói: “Aizz, Nhạc Dương cũng ở đây? Nghe nói cậu đi diễn thử bộ《 Sử đồ 》? Kết quả thế nào?” Đương nhiên không cần hỏi cũng biết, có Quý Miện, bất luận diễn xuất của Lâm Nhạc Dương có nát tới đâu cũng nhận được nhân vật mà cậu ta thích.
Nụ cười Lâm Nhạc Dương nhạt hơn rất nhiều, vuốt cằm nói: “Chào anh Khôn, em nhận được nhân vật nam ba.” Thật ra cậu thích nam bốn hơn, tuy nhân vật kia lui ra sớm, nhưng trong phim là anh em ruột với anh Quý, có rất nhiều cảnh đối mặt.
“Vậy chúc mừng, hình tượng nhân vật nam ba rất thích hợp với cậu.” Phương Khôn ngồi xuống đầu khác của sofa, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bàn trà, nhận ra đó là một phần hợp đồng cấp A, không khỏi lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên là thế”.
Quý Miện chờ hai người hàn huyên xong mới nói: “A Khôn, sau này phiền cậu dẫn dắt Nhạc Dương.”
“Có ý gì? Để em làm quản lý cậu ấy?” Trong nháy mắt, cơ thể Phương Khôn căng cứng. Nếu cho hắn quyền lựa chọn, chắc chắn hắn sẽ không dẫn Nhạc Dương. Người này yếu đuối, không trách nhiệm, không chủ kiến, lại còn lòng tự ái cao, luôn cho rằng người khác xem thường mình, vừa hành động kì quái lại còn tính tình nhạy cảm, nói một câu liền lật lọng. Dẫn cậu ta so với dẫn một đám thực tập sinh còn sướng hơn! Nhưng hiện tại Quý Miện đã mở miệng, bất luận kiểu gì cũng phải đồng ý.
Giống vậy, trong lòng Lâm Nhạc Dương cũng tràn ngập chống cự. Cậu rất không thích ánh mắt Phương Khôn nhìn mình, dò xét, hoài nghi, đề phòng, thậm chí là khinh bỉ. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định người này rất xem thường mình, cho rằng mình không xứng ở cùng Quý Miện. Sau này lại còn sớm chiều ở cùng, cảm giác đó còn nghẹt thở hơn Người trong bao.
Đương nhiên, thật ra những vấn đề này Lâm Nhạc Dương có thể khắc phục, nhưng trước lúc diễn thử cậu đã bàn xong với Trần Bằng Tân, nếu mình làm nghệ sĩ, nhất định sẽ mời cậu ta làm quản lý. Trần Bằng Tân là bạn học cấp ba của Lâm Nhạc Dương, gia cảnh hai người đều rất khó khăn, hẹn nhau lên thủ đô lang bạt, lúc đó ngay cả nơi ở hai người cũng không có, cùng nhau chen dưới vòm cầu, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau cố gắng, giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng mới có kết quả như hôm nay. Trần Bằng Tân có năng lực giao tiếp rất mạnh, tiền kiếm được cũng nhiều hơn, nên thường giúp đỡ cậu rất nhiều, nếu không có đối phương khuyên bảo, Lâm Nhạc Dương cũng không mua sách học tiếp đại học.
Thật lòng mà nói, trên thế giới này, người giúp đỡ Lâm Nhạc Dương nhiều nhất chỉ có Trần Bằng Tân, ngay cả Quý Miện cũng không phải, dù sao bọn họ là bạn bè cùng nhau lớn lên. Hiện tại Trần Bằng Tân làm việc ở Quan Thế, nhưng vì mới vào, lý lịch đơn giản, chỉ có thể làm việc vặt, cũng không biết khi nào mới ngóc dậy được.
Anh Quý cho mình cơ hội, Lâm Nhạc Dương cũng muốn cho bạn tốt một cơ hội. Sau một chốc do dự, cậu kiên định nói: “Anh Quý, có thể để em tự chọn quản lý được không ạ?”
Cơ thể căng cúng của Phương Khôn chậm rãi thả lỏng. Hắn biết Quý Miện rất chiều thằng nhóc này, phàm là yêu cầu đối phương đưa ra, Quý Miện đều đáp ứng.
Quả nhiên, Quý Miện không suy nghĩ liền gật đầu: “Em muốn chọn ai? Gọi người tới anh xem một chút.”
“Vâng anh Quý, anh chờ một chút, em gọi cho cậu ấy liền. Cậu ấy là Trần Bằng Tân, là bạn thân của em, chúng em ở cùng một nơi từ nhỏ đến lớn.” Lâm Nhạc Dương mừng rỡ, vội lấy điện thoại liên lạc bạn tốt, biết được đối phương đang ở ngoài mua cà phê cho đồng nghiệp, liền giục người mau về.
“Anh Quý, anh có đồng ý không ạ?” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Nhạc Dương xác nhận hỏi.
“Chỉ cần năng lực của bạn em không tồi, nhân cách nghiêm chỉnh thì anh đồng ý.” Quý Miện mở máy tính, lấy một phần hợp đồng của quản lý ra, nghiêm mặt nói: “Nhưng bạn bè là bạn bè, công việc là công việc, trong lúc đó em và cậu ta còn phải kí một phần hợp đồng chính thức, làm rõ quyền lợi và nghĩa vụ hai bên.”
“Đó là đương nhiên.” Lâm Nhạc Dương vui vẻ bảo đảm: “Anh Quý, năng lực Trần Bằng Tân rất mạnh, nhân cách cũng nghiêm chỉnh, em và cậu ấy cùng nhau lớn lên, em hiểu rõ nhất. Lúc trước em có thể trở thành thực tập sinh Quan Thế đều do cậu ấy giới thiệu đấy. Cậu ấy rất lợi hại, chỉ không có cơ hội mà thôi, sau này bọn em nhất định sẽ nỗ lực…”
Phương Khôn đánh gãy đoạn thao thao bất tuyệt của Lâm Nhạc Dương: “Cậu có nói cho cậu ta quan hệ với anh Quý chưa?”
“Không có, tuyệt đối không có! Em không hại anh Quý đâu!” Lâm Nhạc Dương vội vã phủ nhận.
Phương Khôn nghiêm mặt nói: “Cậu đã từng làm trợ lý cho anh Quý, cũng không tính là lạ với showbiz, hẳn phải biết trong vòng này đâu đâu cũng có tai mắt. Quan hệ giữa cậu và anh Quý nhất định phải bảo mật, không được để cho bất kì ai biết.”
“Đương nhiên, muốn em thề không?” Lâm Nhạc Dương giơ một tay lên, lại bị Quý Miện nhẹ nhàng cản lại: “Không cần, anh tin em. Nhạc Dương, anh sắp giải nghệ, có công khai hay không cũng không ảnh hưởng, nhưng em vẫn còn một quãng đường dài phải đi, anh không thể phá hủy tiền đồ của em. Giấu đi sự tồn tại của em không phải xuất từ tự vệ, mà là bảo vệ. Em có tin anh không?”
Lâm Nhạc Dương sít chặt tay của hắn, chắc chắn nói: “Em tin anh.” Sao cậu lại không tin Quý Miện? Cậu quá hiểu hắn, khoan dung, rộng rãi, tình nguyện giúp đỡ người cần trợ giúp. Xưa nay hắn không hề dính vào hai chữ “tư lợi”.
Tựa hồ Quý Miện rất vui vẻ, cúi người hôn má bạn trai nhỏ một cái, than thở nói: “Nhạc Dương, gặp được em là may mắn của anh.”
Lâm Nhạc Dương xấu hổ đỏ mặt, không khỏi cười ngu, trong lòng lại lặng yên trả lời: Gặp được anh mới là may mắn của em!
Hai người đang rải thức ăn cho chó, bỗng Quý Miện đùa vui nói: “Vậy nếu có một ngày anh muốn công khai, em có sợ không?”
Lâm Nhạc Dương lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Không sợ!” Anh muốn giấu, em sẽ yên lặng đứng sau lưng anh, anh muốn công khai, em sẽ dũng cảm che trước anh, chỉ cần hai ta có thể an yên cùng nhau là đủ.
Quý Miện cười càng thêm sung sướng, dùng sức ôm ôm bạn trai nhỏ vào ngực.
Phương Khôn sắp bị thùng thức ăn cho chó đè chết, trầm giọng nói: “Tôi nói rõ với hai người trước, trước mặt mọi người tuyệt đối không được làm ra hành động quá mức thân mật. Nếu hai người có scanndal, anh Quý thì không sao, nhưng chắc chắn Lâm Nhạc Dương là người thảm nhất, nhẹ thì bị bôi đen, nặng thì lui khỏi showbiz. Cho nên, hai người có nghe lời tôi nói không?”
Lâm Nhạc Dương vất vả tránh khỏi lồng ngực Quý Miện, đỏ mặt gật đầu: “Nghe thấy, nhất định sẽ giữ khoảng cách.”
—
Ba ngày sau,《 Sử đồ 》chính thức khởi động, Tiếu Gia Thụ mang theo một quản lý một trợ lý đến trường quay tham gia nghi thức chính thức khởi quay. Sau khi đốt nhang, đạo diễn mời mọi người dùng cơm, làm quen lẫn nhau.
Nhìn thấy Tiếu Gia Thụ đi cùng quản lý và trợ lý, hai con mắt Phương Khôn sắp sửa lòi ra, đến bên tai Quý Miện nói thầm: “Rốt cuộc Tiếu Gia Thụ có lai lịch gì, ngay cả Hoàng thị song kiếm khách cũng mời được?”
Hoàng thị song kiếm khách là chỉ Hoàng Mỹ Hiên và Hoàng Tử Tấn, cặp chị em này một là quản lý kim bài, một là bậc thầy đào tạo thuộc Quan Thế Ent, chuyên về lớp hình thể, lớp diễn xuất, lớp vũ đạo, vân vân. Tuy thu phí rất đắt nhưng hiệu quả rất tốt, trong nội bộ có thể nói là người người bon chen. Siêu sao bọn họ đào tạo ra có ít nhất mười mấy người, lý lịch cực kì hùng hậu. Mấy ngày trước Phương Khôn còn nghe nói hai người này dự định theo Tô Thụy ra ngoài làm, sao ngày hôm nay lại hạ mình đến dẫn người mới? Chẳng lẽ bối cảnh Tiếu Gia Thụ kinh khủng như vậy sao?
Xưa nay Quý Miện không thích thăm dò những việc này, liền vung tay, ra hiệu Phương Khôn đừng hỏi nhiều.
Cùng lúc đó, Tiếu thiếu gia mà người người đồn đãi có bối cảnh khủng bố đang nghiêm túc ngồi ở vị trí của mình, nhìn qua rất trầm ổn tĩnh lặng, nhưng hai tay dưới bàn hết xoa lại nặn, cực kì phấn khởi. Vì giảm nhiệt, y đã ăn cháo hoa liên tục nửa tháng, thật vất vả mới trốn khỏi tầm mắt mẫu thân đại nhân, sao lại không quất một bữa no nê? Dĩa cá nướng kia nhìn đẹp quá… Muốn ăn. Dĩa vịt xào dứa kia thơm quá, hẳn là ngon lắm… Muốn ăn. Dĩa trứng ba màu kia quá tuyệt, nhìn qua còn ngon hơn dĩa trứng ma quỷ bếp trưởng Michelin làm nữa. … Đói quá…
Tiếu thiếu gia ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nước miếng đã trào ra đầy họng, cố gắng bình tĩnh, cố gắng nuốt xuống. Thấy đạo diễn đứng lên, dường như còn phải mở đầu, Tiếu Gia Thụ vội vã hò hét trong lòng: Đạo diễn, nhất định phải tóm tắt, chúng ta đã bỏ chủ nghĩa quan liêu lâu rồi!
Bởi vì hoa mắt, tôi dán lọt một chương, dán chương 15 thành 14, chương 13 trực tiếp mất tích. Hiện tại đã sửa lại, bổ sung cho các bạn một chương. Quỳ xuống xin lỗi, thuận tiện cũng quỳ cho mình một cái, đúng là thần!