Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể

Chương 103: Chúng ta về nhà thôi, nhà của chúng ta (HOÀN)




Dương Khánh Đình loạng choạng bước từng bước không chắc chắn ra đến cửa phòng, những hạt mồ hôi hột vương ra lã chã trên vầng trán thanh cao.

Cô phải vịn vào thành tường mới có thể bước đi được, lần mò tìm đường ra bên ngoài bệnh viện.

Lão bà phòng bên lúc này đang đi ở trên hành lang, thấy có một người phụ nữ xinh đẹp lướt ngang qua người mình từ bên trong căn phòng của chàng trai với ánh nhìn nhẹ nhàng ấy (Ân Diên Tuyền), bà hoảng hốt đến nỗi cả người cứng đơ trong giây lát.

Một lúc sau, bà vội vã đi tìm một người bác sĩ, kéo kéo ông ta đi đến phòng của Dương Khánh Đình.

Người bác sĩ đó lúc đầu không hiểu vì sao trông bà có vẻ gấp gáp như vậy, nhưng khi nhìn vào bên trong căn phòng bệnh trống trơn, ông ta phát hoảng lên mà vội vã đi báo tin cho những người nhân viên khác.

Cả bệnh viện náo loạn cả lên, đương nhiên họ cũng đã báo tin về cho Ân Diên Tuyền.

Gần như ngay lập tức, anh bỏ dở lại cuộc họp đang diễn ra mà vội vội vàng vàng đi tới bệnh viện.

Nghe tin họ tìm khắp quanh cả bệnh viện rồi nhưng không thấy cô đâu, Ân Diên Tuyền sốt ruột, điều động cả những người dưới trướng để giúp anh tìm cô.

Theo lời của lão bà vô tình nhìn thấy cô kể lại, bà nói đã thấy cô bước đi rời khỏi cổng biện viện, trong lòng anh hừng hực đều là sự khó tin, kinh ngạc và vui sướng đến đỉnh điểm.

Anh mong nhớ cô, anh muốn được nhìn thấy cô!

Cô đã tỉnh dậy rồi!... Cô đã về bên anh rồi!

Nhưng, cô hiện đã đi đâu vậy?

Ân Diên Tuyền chạy xe quanh thành phố nhưng vẫn chưa thể tìm thấy được hình bóng của người con gái mà đến cả trong mơ anh cũng không thể ngừng nhung nhớ.

Cảm giác sốt ruột và vô lực cồn cào bên trong người, như một ngọn mửa bỏng rát thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của anh.

Bỗng điện thoại của anh rung lên, Ân Diên Tuyền gần như là ngay lập tức ấn nhận cuộc gọi đến.

Quả không nằm ngoài sự kì vọng của anh, người dưới trướng của anh đã thông báo tìm được người rồi!

Ân Diên Tuyền quay đầu xe, nhấn ga phóng rất nhanh về phía của con hồ nằm trong trung tâm thành phố, nơi mà cô đang ngồi.

Khi mặt hồ nước giữa trung tâm thành phố bừng sáng như mặt gương phản lại ánh nắng của mặt trời hiện lên qua lớp kính trước, Ân Diên Tuyền gần như là đã không thể đợi được nữa, anh tấp vội xe vào lề đường, sải bước dài chạy vội quanh bờ hồ tìm cô.

Ân Diên Tuyền dáo dác đưa mắt nhìn ra xung quanh, bất chợt đôi mắt anh dừng lại, nhìn một bóng người mảnh mai đang ngồi trên một chiếc ghế đá.



Tóc của cô phất phơ theo gió thổi, dường như cô chỉ vừa nới tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, ngũ quan vẫn tinh xảo và xinh đẹp như vậy.

Ân Diên Tuyền muốn ngay lúc này gọi to tên cô như để thoả nỗi niềm mong nhớ, nhưng lại sợ sẽ doạ cô giật mình, anh đành nhịn lại, bước từng bước thật chậm rãi đi đến bên cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.

Đầu anh hơi nghiêng sang, tựa lên vai của Dương Khánh Đình, giọng nói trầm trầm như đang cố để che đậy đi cảm xúc mãnh liệt ở trong lòng.

"Khánh Đình, em ác lắm, tại sao em luôn khiến cho anh phải lo lắng như vậy? Sao lại ra đây ngồi thế này? Em sẽ bị nhiễm lạnh mất."

"Đi cùng anh, theo anh về nhà thôi."

"Em..." Dương Khánh Đình mấp máy môi, nhiều năm rồi không nói khiến cho cô gặp một chút trắc trở khi mở lời: "Em... muốn đi đến chúc mừng con..."

Ân Diên Tuyền mở to mắt, anh há miệng rồi lại mím chặt hai cánh môi vào với nhau, dù đã cố nhưng anh không thể ngăn nổi những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Anh đã nhớ giọng nói của cô đến phát điên rồi...

"Vậy chúng ta cùng đi, để anh chở em đến chỗ của Thẩm Ngạn."

"Không." Dương Khánh Đình hơi cụp mắt xuống, khe khẽ lắc đầu, rồi lại tiếp tục thơ thẩn nhìn quanh cảnh bờ hồ yên bình buổi ban sáng.

Ân Diên Tuyền khó hiểu, anh nhìn cô, thấy Dương Khánh Đình mệt mỏi, anh vội vã ôm chặt cô vào trong lòng mình: "Sao lại không đi? Chẳng phải em nói muốn được gặp con sao?"

"Em... Chỉ là em... Thẩm Ngạn, con không muốn nhìn thấy em." Dương Khánh Đình chậm rãi cử động môi: "Em sợ em đến đó, sẽ làm phiền tới con."

"Em bị ngốc à? Con em nhớ em đến chết đi được, sao nó lại thấy em phiền?"

Ân Diên Tuyền nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cô, chợt thấy Dương Khánh Đình bật khóc.

Cô thút thít, vội lấy tay áo để chùi lên khoé mắt, run rẩy nói.

"Bởi vì... em là mẹ của thằng bé nhưng chưa từng bao giờ mang đến cho con một ngày yên bình... Lúc nào cũng chỉ khiến cho nó thấy phiền... Khi ấy, là do em sơ suất nên mới để con bị bắt đi. Em tồi lắm, vì em mà con phải chịu bao tủi nhục..."

Dương Khánh Đình khóc nấc lên, cô khóc như một đứa trẻ lần đầu tiên lọt lòng.

Nằm trong lồng ngực của anh, Dương Khánh Đình cũng có thể cảm thấy được thân người anh cũng đang run lên.

Thế là cô vội vã ngẩng đầu lên, hai tay vụng về lau vội lên mắt anh.

"Diên Tuyền, anh đừng khóc..."



Ân Diên Tuyền được cảm nhận cái chạm tay ấm áp của cô, nhìn đôi mắt trong veo của cô hướng về mình, trong lồng ngực bỗng truyền tới những nhịp đập thổn thức ấm áp mà đã từng rất lâu rồi anh không còn nữa.

"Đi theo anh, đi tới chỗ của Thẩm Ngạn thôi. Anh đưa em đến đó xem con của chúng ta đã trưởng thành đến mức nào."

Thấy Dương Khánh Đình vội vã lắc đầu, Ân Diên Tuyền đành phải nói là sẽ chỉ ở trong một góc khuất để nhìn, khi ấy cô mới yên lòng mà để anh dìu đi.

Sau một quãng đường đi xe, cô được anh dắt vào trong một hội trường lớn, ở đó, lễ trao giải cho nhà vô địch cuộc thi vẫn còn.

Từ khoảng cách xa này, cô có thể nhìn được Ân Thẩm Ngạn đang đứng ở trên một chiếc bục cao nhất, với trên tay là một tấm bảng lớn nêu cao chữ vô địch.

Nhìn thấy nụ cười sáng chói của cậu, nhìn khuôn mặt đã dần hiện lên những nét viết cứng cỏi, Dương Khánh Đình không cầm được nước mắt.

Ân Thẩm Ngạn đã lớn hơn rồi.

Đột nhiên Ân Thẩm Ngạn đưa mắt nhìn về hướng cô, đôi mắt mở to kinh ngạc, tấm bảng trên tay cũng đã làm rơi xuống đất.

Trước sự bất ngờ của mọi người, bỗng Ân Thẩm Ngạn khóc lên, cậu vội vàng chạy xuống bên dưới khán đài, bước chân hấp tấp nhào vào lòng của Dương Khánh Đình.

"Mẹ...! Mẹ! Mẹ ơi!..."

Cậu không kìm được lòng mình mà nói ra những tiếng gọi như xé tan tấm lòng của mọi người.

Cậu muốn hỏi là cô đã tỉnh lại khi nào? Tại sao lại ở đây?

Nhưng mọi lời muốn nói ra đều đã gói gọn lại chỉ trong những tiếng gọi nghẹn ngào.

Dương Khánh Đình sững sờ, cái ôm bất ngờ đó khiến cho toàn thân cô run rẩy.

Cô cắn môi để ngăn không cho mình khóc nữa, tay ôm thật chặt cơ thể ấm áp của cậu vào trong lòng.

"Ừ, mẹ đây..."

Ân Diên Tuyền cũng khom người xuống ôm cô và cậu vào lòng, anh hôn vào má của Ân Thẩm Ngạn, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán của Dương Khánh Đình.

Cả ba trái tim đều đập lên hạnh phúc.

"Chúng ta về nhà thôi, nhà của chúng ta."