Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 102: Ngoại truyện: Làm sao mà ngủ được (H)




Thành Thành ôm lấy cô, Nhu Nhu quàng tay ôm cổ anh ấy thật chặt.

Anh hôn lên trán cô, hôn xuống gò má ửng hồng, hôn đến dưới hàm rồi cổ, chỗ mà anh vẫn hay dụi vào để ngửi mùi hương quen thuộc an tâm nhất đối với mình.

Anh hôn lên xương quai xanh mùi hương của cô càng rõ rệt, mùi sữa tắm hoà vào với da thịt mịn màng ẩm ướt, Thành Thành cảm thấy tim mình sắp nổ tung rồi, anh thở ra những hơi thở ấm nóng, tự nhiên hưng phấn bất giác "a"

lên.

Nhu Nhu di chuyển tay xuống ôm lấy bờ vai to lớn của anh ấy, đây sẽ là nơi để cô dựa vào, Thành Thành vươn tay ra kéo lấy gối kê lên cho Nhu Nhu nằm, cô thở ra như những hơi thở ấm nóng, bên tay cô run run vừa thở dài nhìn anh.

Thành Thành mỉm cười rồi hôn cô, khác với mọi ngày, đôi môi mềm mại ấy đặt lên môi cô, cô cảm giác được sự run nhẹ của nó, anh đưa lưỡi ra tìm cách để nuốt trọn đôi môi của cô.

Nhu Nhu nhiều lần muốn làm chuyện này, chuyện mà đặt tay lên cơ ngực rắn chắc của anh, Nhu Nhu vươn tay lên sờ lên cơ ngực của anh, Thành Thành hơi giật mình co người lại.

Anh cũng chủ động hơn, lần đầu tiên được thấy da thịt thật sự của người con gái anh yêu, mềm mại, làn da mịn màng, cơ thể của một người phụ nữ thật kỳ diệu, gợi cảm một cách tự nhiên, cô ấy chẳng phải làm gì, chỉ cần ôm lấy anh thôi thì chính là có sức quyến rũ lạ thường.

Bàn tay anh ấm áp đặt lên nó, truyền vào cơ thể cô một chút hơi ấm, anh nuốt nước miếng xuống cổ họng lấy dũng khí cúi xuống để hôn lên nó, mềm mại đến lạ lùng, nó như loại đồ chơi giảm căng thẳng làm từ cao su mà người ta bán ở ngoài hàng vậy, nhưng Thành Thành hôn đến lần thứ hai, tay mạnh hơn thì lại thấy khác hẳn, nó mềm mại hơn, nó như muốn tan ra trong tay anh, Nhu Nhu hơi nhăn mặt nắm lấy tay anh.

"Anh..., anh nhẹ tay thôi!"

Anh lại cảm giác cái thứ mềm mại anh bao trọn bằng bàn tay to của mình này rất đẹp, rất mềm mại, nhưng nếu mạnh tay quá sẽ đau sao.

"Em đau sao."

Nhu Nhu cười trừ.

"Nó là phần nhạy cảm, một lực nhỏ cũng làm nó nhói nhói rồi, anh mạnh tay quá thì đương nhiên là đau, em sợ đau lắm"

Thành Thành buông tay ra cúi người hôn lên nó, thật sự là mềm quá, một cái thì không đủ, thêm nữa, thêm nữa, phải thêm nhiều lần nữa.

Nhu Nhu vì ngại ngùng mà đã luôn nhắm tịt mắt, Thành Thành lúi húi hôn thật sâu, anh nắm chặt hai bên eo của cô, mỗi lần nảy người lên hôn là xoa nắn nắm chặt hơn.

Nhu Nhu vẫn giữ tay quàng lên cổ anh, cô thật sự thích cảm giác ôm lấy cổ anh như thế này, vì cô sẽ luôn cảm nhận được có anh ở đây, anh ở đây thì cô sẽ không phải lo gì cả.

Hai người hôn rất lâu, hôn đến nỗi lưỡi mỏi cả rồi, lúc anh thôi hôn kéo ra một 'sợi chỉ bạc', cô vô thức co chân lên, đột nhiên đụng phải thứ gì đó cộp cứng ở trên người anh, cô bất ngờ mở to mắt lên nhìn anh.

Cơ ngực anh phập phồng theo nhịp anh vì anh thở gấp, đôi má ửng đỏ lên, anh mỉm cười nhìn cô nhưng tay vô thức di chuyển xuống dưới tháo cúc quần ra, trong khoảnh khắc anh kéo khoá xuống, chú 'chim non' như được thoát khỏi lồng, Nhu Nhu đơ người ra nhìn anh, cô không thể nhìn xuống được vì cứ nghĩ đến chuyện mình gặp biến thái lúc trước, cô cũng biết kích thước hay hình dáng màu sắc của 'chim non' sẽ không giống nhau, nhưng cô vẫn hoang mang.

Trong lúc hoang mang cô đã vô thức chuyển sang rùng mình sợ hãi, đôi tay vô thức run lên, anh cảm nhận được cô đang sợ hãi, anh liền nắm tay cô an ủi.

"Đừng sợ, anh là anh, anh và em sắp là vợ chồng rồi mà, em đồng ý lấy anh rồi mà, không sao đâu."

Nhu Nhu vẫn run lên, anh lại cười nói hôn lên má cô.

"Không sao đâu, nó không hề đáng sợ, anh cũng đâu có trông đáng sợ lắm đâu."

Nhu Nhu cố gắng bình ổn lại, cô ôm anh chặt hơn, thì thầm vào tai anh những điều mình lo lắng.

"Em sợ đau, nhưng em tin anh."

Thành Thành kéo chăn lên đắp lấy cả hai, Nhu Nhu thật sự phụ thuộc vào anh, cô nhắm mắt lại mong chờ.

Bên phía chân giường liên tục rơi ra mấy cái quần liền, Thành Thành lúi húi làm cái gì đó, anh lại ngước lên nhìn Nhu Nhu hỏi.

"Em có thấy lạnh không.

Nhu Nhu vẫn nhắm mắt, cô lắc đầu.

Thành Thành hôn lên những vùng da thịt mịn màng mà bình thường cô ít khi lộ ra, phần eo, da thịt dưới rốn nhô lên một chút, hình như anh đã chăm bẵm cô thêm da thịt rồi, trước đây anh vô thức ôm cô cũng không cảm nhận được được nó rõ rệt như thế này.

Anh hôn đến mấy lần vì cảm nhận được thành tựu của mình, thấy mình đã thay đổi cô ấy, đã thật sự yêu cô ấy và được cô ấy yêu như thế nào.

Nhu Nhu hít thở sâu lấy bình tĩnh để đợi anh tiến vào, qua ba mối tình cũng chỉ là cái mác, cô hồi hộp ôm lấy anh và mong chờ cảm giác hoà quyện cùng tình yêu mà người ta nói.

Anh cũng là lần đầu tiên, anh loay hoay tìm kiếm một lối vào, căng thẳng đến nỗi thở cũng không theo nhịp bình thường, anh thở từng nhịp dài và sâu.

Nhu Nhu vẫn hay nghe mấy chị trong công ty kể về việc mấy chị thăng hoa, hay thất vọng gì về chuyện giường chiếu của họ, cô cũng rất mong chờ.



Nhưng thứ cô cảm nhận được đầu tiên là đau, cô bất giác "a" lên khá là to, anh giật mình nhìn cô.

"Em đau lắm sao, hay anh thôi nhé."

Anh di chuyển bắt đầu muốn xuống, Nhu Nhu kéo tay anh lại.

"Không, em,...em thấy không sao, anh cứ tiếp tục đi."

Nét sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt cô, Nhu Nhu nghĩ nếu không phải hôm nay thì những ngày sau cô sẽ chỉ vì mình mà không làm chuyện đó hay sao, anh sẽ nuông chiều cô, nếu cô nói vì đau nên mình không muốn thì anh lại sẽ không làm, anh lại sẽ vì cô mà nhẫn nhịn, nếu yêu nhau thì không phải làm chuyện này rất bình thường hay sao.

Nhu Nhu dướn người lên hôn anh, cô mỉm cười nói tiếp.

"Đây là lần đầu tiên đúng không, em hơi run nhưng cũng rất mong chờ"

Thành Thành hôn cô lần nữa, sau rồi anh chuyên tâm cho việc tiến hành, từ từ chậm rãi vì sợ cô đau, nhưng mỗi lần anh di chuyển là cô lại nhói, cô cố gắng không để anh thấy mình đau gì.

Phải đến một lúc lâu sau anh mới xong, anh thấy như mình sắp bay lên trời rồi, những lúc tự xử cũng không thể nào sánh bằng cảm giác lúc này, anh thở phào một hơi thật sâu nói thầm với cô.

"Hết rồi, anh vào hết rồi, em có đau không."

Nhu Nhu ưỡn người lên nhìn anh thở dài nói.

"Chậm đã, em đang thấy bụng mình hình như nhô lên thì phải."

Anh để ý đến bụng dưới của cô, thì ra phần da thịt nhô lên cũng không thể nói rằng cô đã béo lên, anh vẫn có thể nhìn thấy được khi nó tiến vào thì một phần cộp dưới bụng của cô rất rõ ràng.

Thành Thành xoa nhẹ nó, Nhu Nhu lại nắm tay anh nói.

"Được rồi, anh di chuyển đi, em thấy không sao rồi."

Thành Thành hơi buồn một chút, anh gượng cười nhìn cô.

"Em gầy quá rồi, từ mai trở đi anh sẽ nấu cho em thật nhiều món ngon, em phải ăn hết đấy."

Nhu Nhu bật cười.

"Sao đột nhiên anh lại chuyển sang nấu ăn vậy."

Anh ngồi thẳng người lên, chăn ấm cũng bị anh gạt đi mất, Nhu Nhu ngại ngùng kéo gối nằm bên cạnh lại che hết mặt mình.

Anh đột nhiên thấy cô lấy gối che hết mặt thật chặt thì hốt hoảng.

"Em làm gì đấy, em làm như vậy sẽ tắt thở mất, để anh lấy chăn che lại cho em được chứ."

Anh vội vã kéo chăn lại đắp phần thân trên cho cô, Nhu Nhu kéo lấy chăn đắp kín đầu mình, anh nắm lấy hai bên eo của cô rồi bắt đầu tiến hành công việc của mình.

Mỗi lần di chuyển là cơn đau lại kéo đến, Nhu Nhu ở dưới lớp chăn nhăn mặt chịu đựng.

[ Làm chuyện đó đau như thế này mà mọi người bảo vui vẻ lắm ý, mình không cảm nhận được chút sung sướng nào cả.]

Sau suy nghĩ đó của cô thì mấy nhịp anh đẩy đều nhịp, và rồi trơn tru hơn lúc đầu thì cô cảm thấy đỡ đau dần.

Nhu Nhu dưới lớp chăn cử động nhẹ, Thành Thành thở hồng hộc nói chuyện với cô.

"Em có sao không, vẫn ổn đúng không."

Nhu Nhu cả người rung lên, bất giác không còn chút cảm giác đau nào.

[ Sao kỳ lạ vậy, ban đầu còn đau lắm mà, giờ mình không cảm nhận được chút đau nào luôn.]

Dưới lớp chăn lại có cử động nhẹ, Thành Thành không thấy mặt cô càng tò mò, không nhịn được mà kéo chăn ra.

Nhu Nhu mơ hồ nhìn anh, cô lắc đầu trả lời câu hỏi của anh vừa nãy.

Thấy cô mơ màng anh càng thấy hưng phấn hơn, từng nhịp từng nhịp đều bắt đầu nhanh hơn, Nhu Nhu giật mình quá sức liền nắm chặt tay anh.

"Đừng..nhanh...quá."



Anh chậm nhịp hơn, nhưng so với sự chậm rãi ban đầu thì đã khác, thấy đôi mắt đang lấp lánh ánh đèn của cô anh lại nghĩ về lúc trước, lúc mà cô say rượu rồi nói chuyện với anh, nói sẽ sinh cho anh thật nhiều con thì anh đã không còn kiểm soát được bản thân nữa, trong đầu đang vẽ ra một bức tranh gia đình hạnh phúc với cô.

[ Cô ấy sẽ có con, sẽ mang thai con của mình, sẽ sinh thật nhiều con cho mình...]

Nhu Nhu mắt mờ dần, sau cùng cô nhắm tịt mắt lại, cảm giác lại càng chân thật hơn, cô dần cảm giác có gì đó sắp trào ra, thật khó diễn tả cảm xúc lúc này.

Thành Thành đã mất kiểm soát hoàn toàn rồi, càng về sau càng mạnh bạo, cành nhanh nhịp hơn, Nhu Nhu che mặt để anh không thấy khuôn mặt mơ màng của mình.

Một lúc lâu sau, khi công việc đã sắp hoàn thành, Nhu Nhu vô thức vươn tay lên muốn quơ sờ mặt anh, Thành Thành củi người xuống ôm lấy cô thật chặt, nhưng phía dưới vẫn không ngừng di chuyển, thậm chí là còn nhanh hơn.

Bụng của cô cảm nhận được thứ chất lỏng ấm nóng nào đó đã tràn vào, cảm giác kỳ lạ cũng dâng lên, cơ thể vô thức ưỡn lên, đầu óc cả hai đã trống rỗng một lúc, sau khi hoàn hồn lại mới nghiêm túc nhìn nhau.

Lúc nãy hai người mơ màng, chỉ biết được cơ thể mình đang ưỡn lên, đầu óc trống rỗng, và như có một thứ gì đó chạy sượt qua khắp người.

Anh nhìn cô cười cười rồi ôm lấy cô.

"Nhu, anh thấy lạ lắm."

Nhu Nhu im lặng đến một lúc lâu sau, khi anh lại đặt những nụ hôn lên người cô, cô hoàn toàn bất động, như một bức tượng vậy, Thành Thành luôn mỉm cười ôm lấy rồi hôn cô, anh càng lúc càng phấn khích.

"Nhu, lần đầu tiên anh cảm thấy như vậy đấy."

"Người Nhu vẫn thơm như thế, sau một hồi cả hai đều mồ hôi ròng ròng mà người em vẫn thơm."

Nhu Nhu liên tục thở những hơi dài, cô vẫn đơ ra đó, anh lo lắng hỏi cô.

"Em sao vậy, em không thích sao"

Nhu vay vô thức lắc đầu.

"Không sao, em,...em chỉ là hơi..."

Thành Thành mỉm cười hôn lên môi cô, anh vuốt tóc của cô trìu mến nhìn cô cười.

"Anh cũng thấy lạ, nhưng mà hồi nãy vì nhớ đến em nói em muốn sinh con nên anh đã thả vào trong rồi, em đã sẵn sàng chưa."

Nhu Nhu cười thở dài.

"Anh nghĩ em là con gì ả mà mới lần đầu tiên đã có thai ngay, ngáo thật ấy."

Thành Thành nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô vào lòng rồi vuốt làn tóc rối của cô.

"Nhưng vẫn có thể mà"

Nhu Nhu kéo chăn lại cuốn lấy người mình, cô ngượng ngùng nói với anh.

"Em vừa kết thúc kỳ tháng của mình, bây giờ không có thai được đâu"

Thành Thành hào hứng chống tay lên nhìn cô.

"Anh cũng biết ngày an toàn và ngày nguy hiểm đó nha, anh cũng biết 'tinh binh sẽ sống được trong người khoảng 3,4 ngày, sang tháng chỉ cần hai ba lần như thế là kiểu gì chả dính, em coi chừng anh."

Nhu Nhu khịt mũi vươn tay lên gõ trán anh.

"Lần sau anh không có 'áo mưa đừng hòng em cho anh làm."

Thành Thành lại trèo lên người cô năn nỉ.

"Thế thôi, bây giờ em cho anh một lần nữa nhé, anh hứa sẽ làm theo ý em."

Nhu Nhu cười lắc đầu.

"Không, em không muốn, em muốn đi ngủ"

Thành Thành vội vã hôn cô.

"Xem em kìa, em cứ đáng yêu thế này thì làm sao mà ngủ được."