Dương An Vỹ cầm tờ mười tệ vừa nhặt được trên tay, hí ha hí hửng lay lay trước mặt cậu bạn thân của mình. Đã lâu lắm rồi An Vỹ mới lại có thể cầm trên tay chút tiền ít ỏi, ngày thường trừ khi mẹ cậu may mắn nhận được lương thưởng thì sẽ cho cậu vài đồng mua kẹo, còn nếu không An Vỹ chắc chắn là chẳng có xu nào...
Thành thật mà nói thì tờ giấy mười tệ kia đối với người khác có thể chẳng đáng là bao, nếu đem đến trước mặt đám tiểu thư, công tử trong lớp của An Vỹ thì chắc chắn chúng sẽ thẳng tay vứt xuống đất mà chà đạp lên chẳng khác gì cỏ rác. Nhưng còn đối với một Dương An Vỹ nghèo túng thì lại không giống như bọn họ, cậu nâng niu nó như một báu vật, trong lòng cảm thấy vui như vừa mới trúng số vậy.
Đã từ rất lâu rồi...ở căn tin trường học có bán một loại bánh, nó được làm từ bột và kem, phía trên còn được trang trí thêm vài viên socola nhỏ hình con gấu trông cực kỳ bắt mắt. Dương An Vỹ một lần tình cờ bắt gặp thì đã rất thích, cậu mãi miết nhìn nó đến cả chuông reo vẫn chưa chịu trở về lớp, cậu thèm, rất muốn được cắn một miếng cho vào trong miệng, chỉ một miếng nhỏ thôi, để có thể tự mình cảm nhận được hương vị thơm ngon và sự ngọt ngào lan tỏa đều trên từng tuyến lưỡi.
Đối với nhiều người thì đó chỉ là một cái bánh tầm thường không hơn không kém, nhưng với Dương An Vỹ thì lại chính là ao ước nhỏ nhoi mà cả đời này có khi cậu cũng chẳng có cơ hội để thưởng thức. Nó không quá đắt, chỉ đơn giản là cậu không có tiền để mua mà thôi...
May mắn hôm nay được "thiên phú" cho vài đồng, không biết có đủ để mua nó hay không vì lâu rồi cậu chưa có "dịp" quay lại căn tin để xem xét. Hy vọng là đủ, còn nếu không...ít ra An Vỹ vẫn có thể khao Nguyên Nguyên của cậu vài viên kẹo.
"Oa...ở đâu mà cậu có nhiều tiền thế Vỹ Vỹ?"-Trần Lâm Nguyên không khỏi trầm trồ, hỏi An Vỹ.
Nhìn thấy bạn thân hai mắt sáng rực, Dương An Vỹ lại càng thêm phấn khích, cậu ngồi xuống cặp cổ Lâm Nguyên mà cười toe toét.
"Là tớ mới nhặt được lúc sáng, ở trước cổng trường. Đi...chúng ta cùng xuống căn tin mua vài món ăn vặt thôi nào Nguyên Nguyên!"
"Sao có thể làm vậy được...tiền này là của cậu cơ mà! Tớ..."-Lâm Nguyên ngại ngùng đáp.
Nhưng đã ngay lập tức bị Dương An Vỹ ngắt lời.
"Cậu ngốc...hai chúng ta là bạn thân của nhau, tiền của tớ cũng như tiền của cậu, không cần phải khách sáo như vậy đâu mà!"
"Nhưng mà...tớ..."
"Không nhưng nhị gì hết, cậu cho tớ nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ bây giờ tớ có được chút tiền lại đi dùng nó để mua thức ăn mà không chia sẻ cho cậu được sao? Cậu muốn tớ làm người xấu hả?"
Trần Lâm Nguyên tính tình vốn nhút nhát, lý lẽ cũng chẳng thể nào so bì lại cái miệng lanh lợi của Dương An Vỹ nên chỉ có thể chấp nhận thua cuộc mà thôi. Lâm Nguyên cảm động vô cùng, cậu nắm lấy tay An Vyc mà cảm ơn đến ríu rít.
"Cảm ơn Vỹ Vỹ...cậu thật tốt với tớ."
"Hì...không có gì đâu mà, chúng ta đi nha?"
"Đồng ý."
Nói rồi hai cậu nhóc nắm tay nhau tung tăng chạy đi như vui hội.
Đôi bạn thân này là như vậy đấy, cứ thuần khiết hệt như hai đứa trẻ con, chỉ vì đơn giản là được "cho" vài đồng bạc lẻ để ăn kẹo mà lại vui đến nao nứt...
***
"Nguyên Nguyên...chúng ta mua cái đó nha!"
Vừa đến căn tin, Dương An Vỹ đã ngay lập tức kéo Lâm Nguyên đến trước quầy hàng bánh ngọt rồi chỉ tay về phía cái bánh cậu mong muốn nhất. Trần Lâm Nguyên tất nhiên là sẽ vui vẻ đồng ý, vì dù sao tiền cũng là của An Vỹ, và họ Trần cũng đã bị cái bánh kia làm cho thích mắt bởi kiểu dáng quá đổi xinh đẹp.
"Ưm...vậy chúng ta hãy mua cái bánh đó đi."-Trần Lâm Nguyên nói nhỏ vào tai An Vỹ.
Dương An Vỹ biết bạn mình rất ngại chỗ đông người nên đã chủ động xích lại gần người kia một chút nhằm trấn an. Đoạn cậu quay sang nói với chị chủ quầy bánh.
"Chị...em muốn mua...a."
Một lực va chạm không quá mạnh bất thình lình từ phía sau ập đến khiến đôi bạn trẻ có chút giật mình. Trần Lâm Nguyên bị dọa cho sợ đến tái mặt chẳng dám ngước nhìn xem chuyện gì vừa xảy ra, chỉ có Dương An Vỹ tính tình nóng nảy là xoay người lại mắng cho tên vô ý tư kia một trận sối sả.
"Anh có bị mù không mà lại tông vào chúng tôi như thế? Bộ gấp gáp lắm sao mà không chịu xếp hàng...đã thế đến phép lịch sự tối thiểu còn chẳng có, va phải người ta mà đến một lời xin lỗi cũng không biết nói à?..."
Đứng trước sự giáo huấn của Dương An Vỹ, tên công tử bất lịch sự đó chẳng những không thấy xấu hỗ hay có chút gì gọi là hối lỗi mà ngược lại còn vênh váo bản mặt trông rất khó coi. Hắn liếc ánh mắt qua người An Vỹ đánh giá một lượt rồi cười khẩy một tiếng, chắc tờ mười tệ "rẻ mạt" trong tay cậu đã vô tình bị hắn nhìn thấy...
Hắn tiến lại gần, giọng điệu mỉa mai chăm chọc trực tiếp đâm thẳng vào màn nhĩ cậu.
"Thằng nhóc ranh...có bây nhiêu tiền mà cũng muốn ăn bánh ư? Nghèo nàn như mày thì tốt nhất nên ngoan ngoãn quỳ xuống đợi ông đây ăn còn dư sẽ bố thí cho chúng mày một chút...haha."
Dương An Vỹ bị sỉ nhục thậm tệ, tên kia ỷ gia thế giàu có mà có thể tùy tiện nói ra những lời cay nghiệt như vậy để hạ bệ người khác sao? Cậu tức lắm, hai bàn tay nhỏ bé đã cung lên thành hai quả đấm, cậu quăng cho hắn ánh mắt hình viên đạn (lựu đạn), nó có thể sẵn sàng phát nổ tiễn hắn lên chín tầng mây bất cứ lúc nào...
Thấy cậu bày ra cái bộ dạng "phùng mang trợn mắt", nếu An Vỹ thật sự là một con mãng xà to lớn thì hắn chắc chắn sẽ sợ hãi mà co chân bỏ chạy đấy, nhưng hãy nhìn xem, Dương An Vỹ nhỏ bé như vậy, so ra chỉ đứng đến vai hắn thì hỏi thử mắc gì hắn phải nể nan?
"Sao thằng nhóc...mày bày ra bộ dáng đó là để dọa ai? Có tin ông đây đấm cho mày một phát bay hết hàm răng để khỏi ăn bánh luôn không?"
Hắn vừa dùng cẩu ngôn, vừa ỷ to xác mà lấn lướt dùng tay mạnh bạo đẩy An Vỹ lùi về sau. Hắn tưởng như vậy là sẽ ngầu lắm...nhưng trùng hợp thay tất cả những hành động thô thiển của hắn đều đã bị đệ nhất đại thiếu gia gia tộc họ Hàn-Hàn Minh Quân thu hết vào trong tầm mắt.
___________________•●•___________________
Quân: "Đụng tới vợ tao là xong mày rồi con."