Vào một ngày hè nắng nóng, nhóm bạn cũ đã hẹn nhau ở một nhà hàng lớn để họp lớp, đương nhiên Kiều Tuyết Vãn cũng rất háo hức chờ đến ngày hôm đó.
Cô vốn dĩ là cô nhi lớn lên ở cô nhi viện, bình thường ăn học cũng không nhiều, nhưng vì tư chất thông minh nên đã được viện trưởng chú ý, tạo điều kiện cho học lên Đại học, nhưng chính bản thân Kiều Tuyết Vãn cũng không ngờ bản thân lại vấn vương một giáo viên thực tập ở ngôi trường cấp ba.
Vốn dĩ không thích nơi náo nhiệt nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng đã đồng ý đến buổi họp lớp, vì cô biết rằng người mình thích cũng sẽ đến đó.
Còn chưa kịp để cô vào phòng thì đã nghe Mộng Giai - một cô bạn cùng lớp của cô, nói:
- Mọi người chắc chưa biết đâu nhỉ? Tớ và thầy Kim đã hẹn hò được hai năm rồi, sắp tới đây bọn tớ sẽ kết hôn, hi vọng ngày hôm đó mọi người đều có mặt nhé.
Một câu nói đơn giản lại giống như có rất nhiều mũi dao cứa vào tim cô, hóa ra hai năm đơn phương của cô đều là vô nghĩa, cô thích Kim Thính Tuân như vậy, luôn cố ý tạo thời cơ “tình cờ” để gặp anh… Chẳng những thế mà chính anh cũng đã đáp lại tình cảm của cô bằng cách dịu dàng nhất có thể.
Lúc đó Kiều Tuyết Vãn nghĩ rằng, mình đã tìm được bến đỗ rồi, viện trưởng Kiều cũng có thể an tâm rồi.
Nhưng rồi ai mà có ngờ, tất cả đều là do cô tự đa tình mà thôi.
Mậu Thanh nhìn cô, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Tiểu Vãn, cậu không sao chứ?
- Không sao… Chúng ta cũng mau vào thôi.
Bề ngoài thì cô vẫn bày ra vẻ mặt bình thường, nhưng trong tim đã sớm đau đớn và rỉ máu rồi, ngồi lại với mọi người một chút, trong đầu cô chỉ văng vẳng tiếng của Mộng Giai về chuyện cô ta và Kim Thính Tuân sắp kết hôn, đến mức bản thân uống nhầm rượu cũng không hay.
Cuối cùng cô cũng không ngồi chờ được Kim Thính Tuân xuất hiện, nhìn qua Mậu Thanh rồi lại nói:
- Thanh Thanh, tớ hơi mệt nên về trước đây, cậu cứ ở lại chơi đi nhé.
Mậu Thanh vốn dĩ còn định đưa cô về, nhưng cô ấy vừa mới đứng dậy thì Mộng Giai đã nhìn cô, cười nói:
- Ây dô, đó không phải là học bá Kiều Tuyết Vãn sao? Hôm nay cậu cũng đến đây à? Vừa hay tớ mới thông báo tin vui, hi vọng hôm đó cậu sẽ đến chung vui với bọn tớ nhé.
Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ liếc cô ta một cái rồi rời đi mà không nói thêm gì, chung vui cái nỗi gì chứ… Cô còn tâm tình mà chung vui sao?
Rời khỏi phòng thì Kiều Tuyết Vãn đã gặp Kim Thính Tuân, vẫn là gương mặt đó, vẫn là nụ cười đó, nhưng hóa ra trong lòng anh đã sớm có người khác rồi, những biểu hiện dịu dàng kia cũng không phải chỉ có mỗi mình cô… Đáng lẽ ra cô nên tỉnh dậy rồi mới đúng chứ! Tại sao chính cô lại chấp mê bất ngộ như vậy!
Đúng là điên rồi mà!
- Vãn Vãn, em đi đâu vậy? Bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà.
- Hôm nay em có hẹn, ngại quá, phiền thầy buông tay.
Giọng nói lạnh lùng không giống như những gì Kim Thính Tuân đã nghĩ đến. Anh cũng từ từ buông tay cô ra, ngay sau đó Kiều Tuyết Vãn liền chạy vội rời khỏi nơi này, bỏ lại Kim Thính Tuân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
[…]
Cô một thân một mình lên Thành Đô để học hành rồi tìm việc làm, tuy rằng số tiền lương không nhiều nhưng với khả năng tích cóp thì cũng được kha khá, vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn còn định sẽ mang số tiền đó về cô nhi viện để tu sửa lại, nhưng xem ra trước mắt vẫn không thể nào.
Ngồi một mình trong quán bar Aphrodite, cô uống hết ly này tới ly khác, uống nhiều tới mức bản thân cũng quên luôn là mình đang ở chỗ nào.
Cuối cùng không biết ai xui ai khiến, mà cô lại túm lấy một người nam nhân đi thẳng lên phòng, vừa đi vừa hôn nhau vô cùng kịch liệt. Nhưng có vẻ như người nam nhân đó không quá bất ngờ, trái lại còn có chút nhiệt tình.
Đưa nhau lên giường, đầu óc của Kiều Tuyết Vãn bắt đầu xoay vòng vòng tự như không có lối thoát nữa, trực tiếp đem người đàn ông lạ mặt kia chén một bữa no nê.
Cho đến buổi sáng thức dậy, toàn thân ê ẩm cùng với những chiến tích lẫy lừng ở trên da cũng khiến cho Kiều Tuyết Vãn ngây người… Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô lại ở đây? Cô… Lại còn qua đêm với người đàn ông khác nữa chứ? Đúng là điên rồi… Thật sự điên rồi!
Thay xong quần áo thì Kiều Tuyết Vãn cũng không thèm nhìn gương mặt của người kia lấy một lần, chỉ tìm thấy trên cơ thể hai trăm tệ, đặt nhẹ lên người của anh rồi chuồng mất.
Nhưng có lẽ Kiều Tuyết Vãn không biết, người hôm qua đã qua đêm với cô chính là kim chủ mà nhiều người ao ước, Nam tổng của Nam thị - Nam Thừa Húc!
Cho tới khi anh tỉnh dậy thì đã không thấy người con gái hôm qua đâu, nhưng anh không quá tức giận, cái khiến cho Nam Thừa Húc tức giận chính là hai trăm tệ mà nữ nhân đó đã ném lại, cầm hai trăm tệ trên tay, Nam Thừa Húc nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Hai trăm tệ? Giỏi lắm! Tốt lắm! Cô xem tôi là trai bao à? Kiều Tuyết Vãn, tôi nhớ tên cô rồi!
[…]
Mặc kệ Nam Thừa Húc đang liên tục cho người tìm kiếm cô ở khắp Thành Đô, thì hiện tại Kiều Tuyết Vãn đã an toàn đáp lại ở Mị Quốc.
Vì quá gấp gáp cho nên cô cũng không chuẩn bị nhiều, chọn bừa một khách sạn rồi ở đó vài hôm. Vừa hay Diêu thị đang tuyển nhân viên, cô không cần nghĩ liền muốn gửi hồ sơ, cơ mà hình như số của cô là xui tận mạng hay sao đó, ai mà có ngờ Diêu thị đã nhận đủ rồi.
Nghĩ đến chuyện vào một công ty tốt như vậy thì Kiều Tuyết Vãn liền dùng kĩ thuật IT của mình đá văng một ai đó ra khỏi hồ sơ xét tuyển, đổi thành của cô.
Đương nhiên việc một hacker nghiệp dư có thể dễ dàng xâm nhập vào Diêu thị đã làm đả kích Diêu Xu, anh ta liền cho người gọi cô đến phỏng vấn.
Trải qua một thời gian thì Kiều Tuyết Vãn cũng đã được Diêu Xu nhận vào Diêu thị, với năng lực và tài năng thiên phú, việc học của cô chỉ vỏn vẹn nửa năm là học xong bằng Đại học, tiếp theo đó là học lên Thạc sĩ và Tiến sĩ. Với một nhân tài như thế thì Diêu Xu đương nhiên rất hài lòng.
Nhưng rồi vào một ngày đẹp trời, Diễm Túy - trợ lý đặc biệt của Kiều Tuyết Vãn, hay gọi tắt là Túy trợ đã nhìn cô, nói:
- Chị Vãn, chị mang thai hả?
Kiều Tuyết Vãn ho đến sặc sụa, gương mặt cũng ngơ ngác không hiểu tại sao cô bé này lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế?
- Sao em lại nói vậy?
- Quan sát đó, em thấy dạo gần đây chị ăn hơi nhiều, ngủ cũng nhiều, tuy không tăng cân nhưng vòng một hình như cũng to ra không ít. Chị Vãn, tháng này chị đã tới ngày chưa?
Nghe Diễm Túy nói thì cô mới sực nhớ ra… Phải rồi ha, hình như tháng này của cô chưa tới thì phải.
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn bắt đầu hoảng hốt rồi… Lẽ nào là đêm hôm đó? Chỉ cần một đêm là có thể mang thai rồi sao? Hơn nữa sau đó cô cũng… À chết rồi, hôm đó cô không có uống thuốc tránh thai!
Thôi rồi diễm ơi, làm sao mà cô lại có thể quên chuyện quan trọng vậy chứ? Nhưng chắc hẳn là không thể như vậy đâu nhỉ? Là do cô nghĩ nhiều thôi đúng không?
Cứ tưởng là cô và Diễm Túy nghĩ nhiều, nhưng kết quả kiểm tra ra cô thực sự đã mang thai rồi.
Một tia sét đánh ngang tai khiến cho Kiều Tuyết Vãn chết sững, đưa tay chạm lên bụng mình… Cô thật sự mang thai rồi? Chuyện này… Sao có thể?
- Chị Vãn, cha đứa bé là ai vậy? Em nhớ chị chưa có bạn trai mà?
Kiều Tuyết Vãn cũng lắc đầu, thật ngại quá… Chính cô cũng không biết cha của đứa nhỏ này là ai đó được chưa?
Sau khi Diêu Xu biết tin cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau đó anh ta lại nói:
- Không sao, dù sao Mị Quốc nhiều đàn ông tốt như vậy, người ta không ngại việc em có thai đâu. Vừa hay tìm một người chồng luôn đi.
Và rồi Diêu Xu và mẹ Diêu đã lên cho cô không ít danh sách đối tượng xem mắt, nhưng hình như đứa bé trong bụng cô không thích lắm thì phải.
Bình thường thì cô chẳng nghén ngẩm gì, nhưng tới khi gặp đối tượng xem mắt là cô chỉ biết ôm nhà vệ sinh thôi. Cuối cùng, Kiều Tuyết Vãn cũng đành kệ, mẹ đơn thân thì mẹ đơn thân, cũng không phải cô không nuôi nổi đứa nhỏ này.
[…]
Vào ngày Kiều Tuyết Vãn chuyển dạ sinh con, Diêu Xu và Diễm Túy thì có việc đi công tác chưa về, mẹ Diêu sức khỏe không tốt nên cô cũng không tiện làm phiền.
Một thân một mình Kiều Tuyết Vãn đã đến bệnh viện, tự làm thủ tục rồi tự mình sinh con. Hiển nhiên những y tá và bác sĩ cũng rất đau lòng, dù sao chuyện thập tử nhất sinh này cũng đáng sợ như vậy, một cô gái hai mươi, hai mươi mốt phải đối mặt một mình, ai thấy mà không xót xa đây.
Cho tới khi Kiều Tuyết Vãn hạ sinh an toàn, là một bé trai, vừa được đẩy về phòng hồi sức thì cô đã nhìn thấy mẹ Mậu và Mậu Thanh, chỉ mới nhìn thấy bà ấy thôi là cô đã không kiềm được nước mắt và khóc lớn, bao nhiêu sự cố gắng kiềm chế đều đã bị đánh bay rồi.
Mẹ Mậu bước đến ôm cô, còn giở giọng trách móc, nói:
- Con bé ngốc này, sao lại phải chịu đựng như vậy chứ hả? Chẳng phải vẫn còn có mẹ sao? Nếu Thanh Thanh không nói thì con định giấu mẹ cả đời à?
- Con xin lỗi… Con xin lỗi…
- Không có khóc, mới sinh xong không được khóc. Ngoan, mẹ ở đây.
Và thời gian sau đó mẹ Mẫu đã trực tiếp chăm sóc cho cô, đương nhiên là cho tới khi bé con cứng cáp thì mẹ mới về lại Thành Đô.
Vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn cứ nghĩ bản thân có thể đơn độc chiến đấu với chuyện sinh con này… Nhưng cô cũng là phụ nữ, mạnh mẽ với xã hội bao nhiêu cũng không thể mạnh mẽ với người nhà được.
#Yu~