Đợi khi quay về nhà thì mọi người đã nhìn Kiều Tuyết Vãn và Nam Thừa Húc bằng cặp mắt cực kỳ quái lạ, anh cũng không thể giấu được sự vui mừng, trực tiếp cầm theo chìa khóa của Nam gia đi đến chỗ của Kiều Tuyết Vãn, còn đặt vào tay cô, nói:
- Bà xã, anh sắp kích động chết rồi, từ nay về sau em làm chủ Nam gia, em muốn làm gì cũng được.
Với câu nói này của Nam Thừa Húc cũng khiến cho trên dưới Nam gia một phen náo động, ông Lâm cũng chỉ cười khẩy, sau đó lại nói:
- Để một kẻ ngoại lai làm chủ Nam gia, xem ra thì sớm muộn gì Nam gia cũng lụn bại mà thôi!
Lâm Tố Tình cũng không muốn lên tiếng phản bác nữa, bà ấy nhìn Kiều Tuyết Vãn, sau đó lại cười nói:
- Vãn Vãn, con mang thai rồi đúng không?
Không thể phủ nhận nữa, Kiều Tuyết Vãn liền gật đầu, nhận được cái gật đầu của cô thì Nam Thừa Húc mới dám đem hình ảnh siêu âm đưa cho mọi người xem, lúc này Lâm Tố Tình đã rất hạnh phúc rồi, bà ấy không chỉ có con dâu, có thêm một đứa cháu trai, mà bây giờ lại sắp đón thêm một đứa cháu nữa, còn chuyện gì hạnh phúc hơn nữa sao?
- Không được, Thừa Húc, con nhất định phải đẩy nhanh hôn lễ, không được để Vãn Vãn thiệt thòi.
- Mẹ yên tâm, hôn lễ đã sớm được chuẩn bị rồi, chỉ cần Vãn Vãn đồng ý, ngày mai tổ chức luôn cũng được.
Vốn dĩ chuyện Kiều Tuyết Vãn mang thai đối với Nam gia là chuyện vui, nhưng trái lại thì thái độ của Mã Diệu Xuyên và ông Lâm kia lại vô cùng khó coi, gương mặt của Mã Diệu Xuyên cũng trở nên đáng sợ hơn, trong miệng lầm bầm.
- Mang thai? Tiện nhân này sao lại mang thai đúng lúc này vậy chứ! Đáng chết, kế hoạch của mình coi như là tiêu tùng rồi!
Bất chợt lúc này, Mã Diệu Xuyên lại nghĩ đến một người, cô ta không cầm lòng được liền gọi điện thoại.
Ở đầu dây bên kia cũng nhanh chóng có người nhận máy.
- [Alo? Có chuyện gì vậy?]
- Chị Quân Dao, em báo cho chị dâu biết một chuyện… Tiện nhân Kiều Tuyết Vãn lại mang thai rồi, nếu như để cô ta thuận lợi sinh đứa bé đó ra thì…
- [Cái gì? Cô ta vậy mà mang thai rồi? Tiện nhân này đúng là bám dai như đỉa!]
- Phải đó, em thật sự không thích Kiều Tuyết Vãn làm chị dâu của em đâu, em chỉ thích chị thôi, chị Quân Dao.
- [Chị hiểu rồi, cảm ơn em nhé Diệu Xuyên]
Nói xong thì Thẩm Quân Dao cũng tắt máy, còn Mã Diệu Xuyên chỉ nhìn vào điện thoại, nở một nụ cười khẩy, lại nói:
- Đúng là loại phụ nữ ngây thơ, cô nghĩ tôi thật lòng muốn giúp cô sao? Ngu ngốc!
[…]
Sau buổi lễ ra mắt với tin chấn động thì cuối cùng Kiều Tuyết Vãn cũng đã có thể bình tâm và ngồi lại, đối diện cô là Diễm Túy và Lâm Tố Tình, hai người họ đã sớm tra khảo cô về chuyện mang thai, nhưng chính Kiều Tuyết Vãn cũng không chắc chắn về chuyện đó, vốn dĩ cô chỉ nghĩ là do bản thân làm việc quá mệt mỏi thôi, ai mà có ngờ lại là mang thai chứ…
- Vãn Vãn, trước kia con mang thai Mặc Mặc có như vậy không?
- Không có ạ, Mặc Mặc rất ngoan, con cũng không có nôn nghén như vậy.
Diễm Túy ở bên cạnh cũng đồng ý, cô ấy và Kiều Tuyết Vãn quen nhau là khi Kiều Tuyết Vãn đang mang thai ở tháng thứ hai, cho nên chuyện ốm nghén là không có, chẳng những thế mà còn cực kỳ khỏe mạnh, có lẽ bé con lúc đó biết rằng mẹ mình đang cần phải làm việc kiếm tiền nên không hề quấy phá.
Đến lúc sinh con, chăm con cũng vậy. Lúc mẹ Mậu đến chăm sóc cô sau sinh cũng khá ngạc nhiên, vì đứa nhỏ Mặc Mặc này vô cùng ngoan ngoãn, có vài lần thì quấy khóc, nhưng không hẳn là quấy mẹ, chỉ là nó muốn mẹ ôm thôi.
Nên trong suốt quá trình chăm con nhỏ thì Kiều Tuyết Vãn luôn đưa Mặc Mặc đến công ty, và hiển nhiên thằng bé rất ngoan và được mọi người yêu quý. Dần dần, kí ức của Mặc Mặc đối với công ty Diêu thị cũng khá gắn kết với nhau.
Trái lại lần này mang thai, hình như cô mệt nhiều hơn, lại còn nôn nghén nhiều hơn nữa chứ… Ngoại trừ ở bên cạnh Nam Thừa Húc ra thì cô ở bên cạnh nam nhân nào cũng thấy buồn nôn.
- Xem ra đứa nhỏ này rất thích Thừa Húc, và nó biết cha mẹ có tình cảm rất tốt.
Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ đưa tay chạm vào bụng mình, mặc dù cô không có ý định sinh thêm, nhưng dù sao cũng đã có rồi, lý nào lại bỏ chứ?
- Con đừng lo, lần này mẹ và Thừa Húc sẽ chăm sóc con thật tốt.
- Con biết rồi mẹ, chỉ là con không nghĩ bé con lại đến sớm vậy. Trước mắt vẫn còn nhiều chuyện chưa làm rõ, nếu như có bất trắc gì thì nguy hiểm lắm.
Lâm Tố Tình cũng nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng nói:
- Không quan trọng, bây giờ con là quan trọng nhất. Cho dù sau này có chuyện gì thì chắc chắn Thừa Húc sẽ bảo vệ con và mấy đứa trẻ.
Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ gật đầu.
Sau khi nói chuyện với Diễm Túy và Lâm Tố Tình xong thì Kiều Tuyết Vãn cũng đã ăn được một ít, xong rồi lại lăn ra ngủ mà chưa kịp nói chuyện với Nam Thừa Húc.
Lúc anh vào phòng thì đã nhìn thấy vợ mình đắp chăn đi ngủ rất ngon lành rồi, nhẹ nhàng bước đến, hôn nhẹ lên trán của cô một cái.
Trong lòng anh có chút xót xa, vừa rồi anh cũng có nhìn thấy, quá trình mang thai thật sự rất cực khổ, nôn nghén đến mức xanh xao, tiều tụy… Lần trước khi cô một mình sinh Tiêu Mặc cũng không biết đã khó khăn thế nào.
- Vãn Vãn, lần này anh nhất định sẽ ở bên cạnh em. Không đúng, phải nói đúng hơn là cả đời này đều ở cạnh em.