Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời

Chương 61: Không thắng được đâu




Vì đã đăng ký kết hôn rồi nên chuyện đổi họ cho Mặc Mặc cũng xem như là khá nhanh chóng.

Hiện tại Mặc Mặc không còn là Kiều Tiêu Mặc nữa, thay vào đó chính là Nam Tiêu Mặc, cậu cả nhà họ Nam, cũng xem như là người thừa kế vô cùng xuất sắc mà Nam gia đang có.

Không lâu sau khi đổi tên thì cũng đã đến ngày Nam Tiêu Mặc chính thức trở về nhà cổ Nam gia, nhận tổ quy tông cũng như là ra mắt với tất cả mọi người dưới thân phận là con cháu nhà họ Nam.

Vì hôm nay là ngày trọng đại nên không chỉ Nam gia, ngay cả Lâm gia cũng đến đây góp vui, Nam Thừa Húc chỉ vừa mới nhìn thấy ông ngoại và Mã Diệu Xuyên liền cảm thấy không vui, tâm tình cũng xuống dốc nghiêm trọng.

Ban đầu Kiều Tuyết Vãn còn không hiểu tại sao ông xã nhà mình lại có vẻ như không hài lòng, nhưng khi Mã Diệu Xuyên xuất hiện thì cô cũng hiểu rồi.

Dáng vẻ của Mã Diệu Xuyên chính xác là một đóa hoa sen trắng, vừa dịu dàng vừa đoan trang, còn nhẹ nhàng tình cảm, người nhìn người yêu, trẻ nhìn trẻ thích.

Tuy nhiên Nam Tiêu Mặc lại chẳng để tâm đến cô ta, thay vào đó còn cực kỳ bài xích Mã Diệu Xuyên.

Đừng nói đến đứa nhỏ tinh ý như Nam Tiêu Mặc, ngay cả Nam Bỉnh Phù bình thường không bày ra cảm xúc vẫn né tránh cô ta như né hủi.

Nhưng sau một khoảng thời gian quan sát thì Kiều Tuyết Vãn nhận thấy cô gái này rất thông minh, còn biết thức thời nữa, so với Thẩm Quân Dao, Lại Thúy Hoan hay Nguyễn Tri Vân thì đúng là khác biệt rất lớn. Đến đây thì có một câu nghi vấn lớn đặt ra trong đầu của Kiều Tuyết Vãn… Liệu cô ta có phải là kẻ đứng phía sau giật dây sau những chuyện mà ba người kia đã làm hay không?

Nếu như thật sự là Mã Diệu Xuyên, thì cô ta rất xứng đáng để làm đối thủ với cô.

Có vẻ như ánh nhìn của cô đã được Mã Diệu Xuyên nhìn thấy, cô ta cũng rất vui vẻ đi đến chỗ của cô, còn nhẹ nhàng, nói:

- Chị dâu, em là Diệu Xuyên, tuy em họ Mã nhưng em xem ông ngoại Lâm như ông của mình, hi vọng sau này chị em mình sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

Dù sao người ta cũng đến bắt chuyện trước thì cô cũng không có lý do gì để từ chối, nhận cái bắt tay của cô ta, sau đó Kiều Tuyết Vãn còn nhẹ giọng, cười nói:

- Em gái Diệu Xuyên đúng là thanh thuần ngọt ngào, đáng yêu quá đi mất.

Mã Diệu Xuyên cũng mỉm cười ngại ngùng, nhưng cái ánh mắt tóe lửa lại nhìn chằm chằm vào Nam Thừa Húc.

Đến đây Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ biết cười, xem ra em gái Diệu Xuyên này cũng không chú ý quản lý con mắt của mình lắm, diễn vai bạch liên hoa so với Thẩm Quân Dao còn dở tệ hơn. Đúng là chán thật đó.

- Chị dâu, chị đã sinh một đứa rồi mà vẫn xinh đẹp như vậy, bảo sao anh Thừa Húc không yêu mê yêu mẩn chị chứ.

- Nếu như em gái Diệu Xuyên thích thì đợi khi nào em mang thai chị sẽ truyền lại bí kíp cho em. Nhưng với thân hình hiện tại, chắc em gái Diệu Xuyên cần phải giảm thêm vài cân nữa đó.

- Ông ngoại Lâm nói rằng dáng người của em hiện tại rất tốt, hơn nữa ông còn nói tròn tròn mũm mĩm dễ sinh con.

- Ôi trời, thời đại này đã là thời đại nào rồi? Còn ở đó cổ hủ như vậy sao? Dễ sinh hay không còn phải tùy thuộc vào cơ địa của người chồng và người vợ. Nếu như người chồng tốt mà vợ không tốt, thì mười năm cũng khó có con.

Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại nhìn Nam Thừa Húc bằng cặp mắt tràn ngập tình yêu, còn vui vẻ nói:

- Còn em nhìn chị và ông xã nè, dù rằng dáng chị thon thả, nhưng lại rất may mắn, đêm đó chỉ có một đêm đã sinh được một em bé đáng yêu rồi.

Quả nhiên là không ai có thể nói thắng cái miệng của Kiều Tuyết Vãn, chính bản thân của Mã Diệu Xuyên cuối cùng cũng đã lĩnh giáo được điều đó rồi.

Đến đây cô ta liền giả vờ ngạc nhiên, còn bày ra dáng vẻ thương sót, nói:

- Chị dâu đúng là cực khổ thật đó, một mình nuôi con suốt mấy năm. Anh Thừa Húc à, sau này anh phải chăm sóc chị dâu và bé cưng thật tốt đó, đừng để chị buồn lòng nha.

- Em gái Diệu Xuyên đừng lo, ông xã chăm chị rất kĩ lưỡng. Em có biết không, từ khi ở bên cạnh anh ấy thì chị đã tăng ba cân rồi đó, từ trước đến nay chị chưa từng chạm mốc bốn mươi tám cân bao giờ, bây giờ có chút trải nghiệm rồi, cũng không tệ lắm.

Khóe môi của Mã Diệu Xuyên có chút giật giật, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhìn cô.

Còn ở phía bên kia ông ngoại Lâm đã nhìn và nghe thấy hết cuộc trò chuyện, không nhịn được liền lên tiếng:

- Đúng là vừa chua ngoa vừa đánh đá, chẳng biết Thừa Húc lại thích con nhỏ đó ở điểm nào nữa.

- Lâm tổng! Nếu ông không nói được lời nào tử tế thì ông đừng mở miệng nữa.

- Lâm Tố Tình! Tao là cha mày đó, mày ăn nói kiểu gì vậy hả?

- Cha con gì chứ, từ sau khi mẹ qua đời thì chẳng phải Lâm tổng đã từ tôi rồi sao? Bây giờ còn ở đây diễn kịch cha con tình thâm gì nữa. Đúng là buồn nôn.

- Mày…!