Nói chuyện xong thì ai làm việc nấy, không có chuyện gì thì cũng không gặp mặt nhau, nhưng Diễm Túy rất bám cô, dường như là dính chặt cô hai mươi tư trên bảy.
Vừa rồi Nam Thừa Húc có đến đưa bánh bao cho cô, nhìn cái ánh mắt mà Diễm Túy nhìn chằm chằm vào anh, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy, không những thế mà còn ở trước mặt Nam Thừa Húc bày ra dáng vẻ ân ái với cô, thái độ của Diễm Túy vô cùng thỏa mãn khi thấy anh thất bại.
Tuy nhiên, Nam Thừa Húc không tức giận, trái lại anh còn cười nhẹ, rồi lại đưa bánh bao cho cô, lại nói:
- Tối nay anh đón em.
Còn chưa để Kiều Tuyết Vãn trả lời thì Diễm Túy đã nói:
- Không cần, tối nay chị ấy sẽ ở với tôi, không cần anh.
Nhưng Nam Thừa Húc cố gắng nặn ra một nụ cười, lại nói:
- Em gái, cướp vợ, cướp mẹ của người khác là hành vi không tốt, đừng học xấu như vậy.
Diễm Túy ngơ ra một chút nhìn Nam Thừa Húc, nhưng rồi sau đó lại nhìn sang Kiều Tuyết Vãn, nói:
- Chị Vãn…
- Được rồi Túy Túy, tối nay em mà ở lại chỗ chị thì tên Diêu Xu kia sẽ băm vằm chị ra cho cá ăn mất.
- Nhưng em muốn ở với chị cơ.
- Cuối tuần này chúng ta sẽ đi tắm biển, lúc đó chị sẽ ở với em.
Nghe vậy thì Diễm Túy cũng gật đầu, nhưng lại chỉ tay về Nam Thừa Húc, nói:
- Vậy anh ta có đi cùng không?
- Có chứ.
- Nhưng em sẽ ngủ với chị.
- Chắc rồi.
Dỗ được Diễm Túy thì bây giờ lại phải dỗ Nam Thừa Húc, gương mặt của anh có chút không vui ngồi một bên, cô đi đến, ngồi vào lòng anh, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Bảo bối, anh làm sao vậy?
- Có người muốn tranh vợ với anh, anh không được vui.
Kiều Tuyết Vãn cười nhẹ, nhưng rồi sau đó cô lại hôn một cái lên môi anh, thấy cô chủ động như vậy thì anh cũng ngồi yên cho cô hôn. Ban đầu chỉ là muốn hôn một cái vì gương mặt của anh khi giận dỗi quá đáng yêu, nhưng hôn rồi lại thành nghiện, cứ hôn một cái rồi lại một cái.
Cuối cùng Kiều Tuyết Vãn choàng tay ôm qua cồ của anh, bắt đầu một sự dây dưa không dứt, không những thế mà còn đưa tay muốn sờ mó anh thêm một chút, cuối cùng là sờ vào cổ của anh.
Đến đây Kiều Tuyết Vãn lại còn hôn nhẹ lên cổ anh, thấp giọng nói:
- Đừng lo, Diêu Xu không để chuyện đó xảy ra đâu. Anh ta giống như vậy, đều là bình giấm lớn dễ đổ.
- Vãn Vãn, hình như là anh vẫn chưa thỏa mãn em đúng không?
Cô chỉ cười, lại hôn một cái lên yết hầu của anh, rồi còn hôn lên cằm của anh, sau đó là hôn lên môi anh, lại nói:
- Ca ca à, rõ ràng là anh cảm thấy không đủ, không phải sao?
- Đúng, là anh thấy không đủ, anh muốn làm chết em.
Dừng một chút, Nam Thừa Húc lại ôm chặt cô hơn, lại hôn lên xương quai xanh của cô, nói:
- Nhưng anh không nỡ.
Kiều Tuyết Vãn phì cười, cuối cùng thì cô cũng chủ động hôn anh thêm một chút.
Sự dây dưa không dứt lại thêm cái không khí ám muội, âm thanh hôn nhau cũng trở nên rõ ràng hơn, sự dây dưa này đúng là khiến Nam Thừa Húc sắp phát điên rồi.
Anh sắp biến thành hung quân rôi!
Nhưng kệ đi, dù sao bà xã của anh cũng là một bạch phú mỹ, sau này đều nhờ vào bà xã cũng được.
Ôm lấy Kiều Tuyết Vãn muốn nhấc cô lên đi vào phòng riêng, nhưng cô lại đẩy anh ra, sau đó đưa tay nâng cằm anh lên, hôn thêm một cái, lại nói:
- Ngoan, em phải xử lý công việc, tối nay sẽ thỏa mãn anh.
Vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn còn định leo xuống, nhưng Nam Thừa Húc lại trực tiếp ôm cô lên, đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế, như vậy thì Kiều Tuyết Vãn vừa có thể làm việc, Nam Thừa Húc cũng có thể ôm hôn cô thỏa thích.
Mặc kệ có chật chội hay không, Kiều Tuyết Vãn vẫn tiếp tục xử lý công việc của mình, còn Nam Thừa Húc thì lại ôm cô từ phía sau, vén tóc của cô sang một bên rồi hôn lên lưng cô, lại hôn lên vai của cô, cuối cùng là hôn lên cổ của cô, thấp giọng nói:
- Bà xã, sắp không xong rồi, anh nhịn không được.
Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ đưa tay xoa xó đầu của anh, lại nói:
- Ca ca ngoan, em phải làm việc, nếu không thì làm sao nuôi ca ca được.
Nam Thừa Húc bật cười, từ trước đến giờ chỉ có anh nuôi người khác, đây là lần đầu tiên có người muốn nuôi anh đó. Nhưng nói ra thì cũng không sai lắm, anh vốn đã định sẽ đưa hết tài sản cho Kiều Tuyết Vãn rồi, từ nay về sau cô làm bà chủ, còn anh chỉ là người làm công không lương mà thôi.
- Vậy bà chủ Kiều phải cố gắng lên, anh và các con chờ Kiều tổng nuôi đó.
Vậy là cả buổi hôm đó Nam Thừa Húc thật sự đã ngồi cùng Kiều Tuyết Vãn, dù rằng chân có tê, tay có mỏi thì cũng không buông cô ra, sau đó còn chạm mặt Diêu Xu, nhưng Diêu Xu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào thế của hai người, bỏ lại một câu.
- Năm nay rất bận, Nam tổng tiết chế một chút, tôi không có thời gian đi thăm em bé đâu.
Nhưng Nam Thừa Húc vẫn rất thoải mái, nhìn Diêu Xu, nói:
- Diêu tổng đừng lo, dù có bận đến đâu thì tôi vẫn có thể chăm sóc tốt cho vợ con của mình.
- Còn chưa kết hôn, đừng tự tin như vậy.
- Con cũng đã có rồi, kết hôn cũng chỉ là một tờ giấy thôi mà.
Diêu Xu cũng không nói gì nữa, miệng lưỡi của Nam Thừa Húc quả nhiên không phải dạng vừa, hai người này nếu không về với nhau thì không biết sẽ hại nước hại dân đến đâu nữa.
Quả nhiên, vỏ quýt dày thì có móng tay ngọt, nhưng mà móng tay này chắc cũng không trị được vỏ quýt Kiều Tuyết Vãn đâu, nhìn cái mặt là biết cùng kiếp thê nô rồi.
Tốt nhất là bây giờ Diêu Xu phải chuẩn bị người, đề phòng Kiều Tuyết Vãn xin nghỉ để sinh con.