Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời

Chương 28: Làm quỷ vẫn phong lưu




Có lẽ Nam lão phu nhân chỉ muốn dặn dò con trai nhà mình phải chủ động sương sương thôi, nhưng ai mà có ngờ anh lại cầm luôn kịch ăn vạ kiểu như vậy chứ?

Cũng may người ở đây là Kiều Tuyết Vãn, chứ đổi lại là người khác thì đã sớm gọi bệnh viện đưa anh vào trại tâm thần rồi, chứ người bình thường chẳng ai lại ngắt ngang lời nói của người khác như thế.

Đến đây Nam Thừa Húc còn đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nhẹ giọng, nói:

- Em thích Kim Thính Tuân sao?

- Hả? Thích ai cơ?

- Kim Thính Tuân!

Đột nhiên Nam Thừa Húc lại hét lên, gương mặt cũng rất tức giận… À không, cái gương mặt này rõ ràng là đang ấm ức lắm mới đúng nè.

Nhưng ấm ức? Ấm ức cái khỉ khô gì chứ?

Cô mới là người bị hét vào mặt nè, cô không ấm ức thì thôi chứ cái tên này ấm với chả ức, thật là hết nói nổi mà.

Nhìn thấy anh như thế, đột nhiên Kiều Tuyết Vãn lại nổi hứng muốn trêu chọc anh một chút, còn nhanh chóng nhập vai, giả vờ như đang suy nghĩ gì đó, lại nói:

- Phải ha…

- Gì? Phải cái gì?



- Thầy Kim bây giờ đã độc thân rồi, tôi hiện tại cũng độc thân, vừa hay lại giao Mặc Mặc cho anh… Ê nè Nam Thừa Húc, vừa đúng lúc gặp gỡ đúng người, anh nghĩ tôi có nên tỏ tình thầy ấy không?

Gương mặt Nam Thừa Húc liền mếu máo, dường như anh đang tự đào góc tường cho người khác đúng không nhỉ? Tự nhiên lại nhắc đến người đàn ông khác trước mặt Kiều Tuyết Vãn làm gì vậy chứ… Anh đúng là ghen quá xong ăn nói bậy bạ rồi… Nước đi này anh đi sai, cho anh đi lại được không?

Kiều Tuyết Vãn thấy anh không nói nên lời càng cảm thấy vui vẻ hơn, cô không ngờ người đàn ông này lại có vẻ mặt bất lực như thế đó, quả nhiên là rất thú vị… Rồi đột nhiên cô lại thích nhìn dáng vẻ này của anh, vừa đẹp trai lại còn thú vị, cô có thể xem xét Nam Thừa Húc rồi.

- Được rồi, tôi chỉ nói đùa thôi, anh đừng ăn vạ nữa, tôi và thầy Kim từ đầu đã không thể ở bên nhau rồi, vì vậy cho nên anh đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa, rồi mau đưa tôi về công ty, tôi còn có việc gấp lắm.

Lúc đầu nghe cô nói rằng cô và Kim Thính Tuân sẽ không có kết quả thì anh rất vui, nhưng cái câu sau đó, cô nói rằng cần về công ty có việc gấp? Mà ở công ty của cô còn có một Bùi Hằng… Lẽ nào cô không thích tre già mà lại thích ăn măng non sao?

Cái biểu hiện của anh bây giờ dường như đã viết hết những gì mình muốn nói ra rồi, cô thật sự không biết bản thân có phải phụ nữ hay không nữa… Sao cô cứ có cảm giác bản thân là đàn ông và đang phải dỗ dành bà vợ hay ghen nhà mình vậy chứ?

- Kiều Tuyết Vãn, em đừng nói em thích tiểu thịt tươi nhé?

- Thích chứ, chỉ cần đẹp là tôi thích. Sao vậy? Nam tổng không tự tin với vẻ đẹp của mình sao?

Nam Thừa Húc có hơi bĩu môi, cái dáng vẻ như một tiểu cô nương ngượng ngùng này cũng làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy rùng mình… Máy quay! Máy quay phim của bà đâu? Bà phải nhanh chóng quay lại cái biểu cảm này rồi tống tiền Nam Thừa Húc mới được.

Không ngờ Nam tổng của Nam thị, chủ nhân tương lai của Nam gia lại có thể có nhiều vẻ mặt phong phú như thế, nếu như không quay lại thì đúng là uổng phí nữa đời người rồi.

- Anh có đẹp không? Anh có già không? Anh có hợp nhãn quan của em không?



Kiều Tuyết Vãn bị hỏi dồn dập cũng ngơ ra một lúc, sau đó cô lại bắt đầu dò xét anh… Thật sự mà nói thì người đàn ông này quả nhiên là rất hợp gu cô, tuổi tác đối với cô cũng không quan trọng lắm, chỉ cần đẹp là được rồi.

Mà Nam Thừa Húc ở Thành Đô này thì ai cũng thèm muốn cơ thể đó, gương mặt đó, lại còn phải trực tiếp lấy nòi giống để duy trì cho thế hệ sau nữa chứ… Quả thật, anh rất hợp nhãn quan của cô.

- Thật ra thì anh có hơi lớn tuổi một chút…

Ngay lúc này Kiều Tuyết Vãn có thể nhìn thấy cái tai cún trên đầu của Nam Thừa Húc liền cụp xuống, dáng vẻ của anh y hệt một con cún đang thất vọng tràn trề, nhưng rồi cô lại nhẹ giọng nói:

- Nhưng nể tình anh có một gương mặt đẹp, một vóc dáng không tệ, lại là cha của Mặc Mặc… Tôi có thể suy nghĩ lại.

- Em nói thật sao?

- Không đâu, tôi chỉ nói đùa thôi.

Nhưng Kiều Tuyết Vãn đâu biết Nam Thừa Húc đã sớm có âm mưu rồi, nhưng cái ấm ức hay bĩu môi mếu máo đều chỉ là diễn kịch thôi, tất cả những gì anh làm đều là để ghi âm lại câu nói của cô.

Cho nên Kiều Tuyết Vãn tưởng mình là sói, nhưng hóa ra cô chỉ là một con cừu nhỏ bị con sói giá lưu manh dụ dỗ thôi.

Tuy nhiên, với một người đẹp trai thì cô làm gì cũng được, cho dù bắt cô làm thỏ bảy món thì cô vẫn cam tâm tình nguyện.

Chết trong vòng tay mỹ nam, làm quỷ cũng phong lưu.

#Yu~