Đến giờ hẹn thì Mậu Thanh và Kiều Tuyết Vãn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đến nơi tụ tập rồi, nói sao đi nữa cũng đã nhiều năm không gặp, còn chưa biết mọi người có nhớ cô là ai hay không.
Ban đầu Kiều Tiêu Mặc còn định đi theo mẹ mình, thằng bé vỗ ngực dõng dạc nói:
- Con muốn đi với mẹ, con sẽ tìm xem có ai tốt không, rồi lại làm mai cho mẹ.
Nhưng cuối cùng thằng nhỏ lại bị Kiều Tuyết Vãn kí đầu một cái, ném nó cho mẹ của Mậu Thanh, còn dặn dò thằng bé không được quậy phá nữa, cô sẽ đi nhanh rồi về nhanh.
Sau đó Kiều Tuyết Vãn và Mậu Thanh cũng đã rời đi, nhưng cậu nhóc phá phách như Kiều Tiêu Mặc làm gì có chuyện ngồi yên ở nhà chờ đợi chứ? Cậu nhóc sẽ tìm được cách đến chỗ của mẹ mình thôi!
[...]
Vì là họp lớp cho nên mọi người cũng chỉ hẹn nhau ở một nhà hàng, ai nấy đều xúng xính quần áo mới, nói là họp mặt nhưng thật chất thì chỉ đến đây đánh bóng tên tuổi của nhau thôi ấy mà.
Kiều Tuyết Vãn và Mậu Thanh đẩy cửa đi vào, ai nấy đều phải nín thở vì sự xuất hiện của cô.
Trong nhóm bạn liền có người cười lớn, lại nói:
- Xem ai đến kìa? Đó không phải hoa khôi Kiều Tuyết Vãn sao? Mấy năm nay không thấy xuất hiện, còn tưởng rằng cậu kết hôn sinh con rồi ở ẩn làm hào môn phu nhân đấy!
Nhưng người khiến Kiều Tuyết Vãn chú ý không phải người nam nhân vừa rồi, trong đám đông náo nhiệt vẫn có một ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Đã nhiều năm như vậy mà Kim Thính Tuân hoàn toàn không có gì thay đổi cả, vẫn là chiếc áo sơmi bình thường, một cặp kính, mái tóc đen cùng với nụ cười ấm áp... Chung quy mà nói thì những người ở đây đều thay đổi hết rồi... Trừ anh.
Kim Thính Tuân đi đến chỗ cô, lại đưa tay ra, nhẹ nhàng nói:
- Chào mừng em, Vãn Vãn.
Cô cũng chỉ nhẹ nhàng bắt tay anh rồi thôi, nếu là những năm trước chắc hẳn tim cô đã đập liên hồi vì ngại ngùng, nhưng cô không biết lý do là gì... Cơ mà hình như cô không còn cảm xúc với anh nữa rồi.
Kiều Tuyết Vãn và Mậu Thanh cũng được sắp xếp chỗ ngồi, với một mỹ nhân như cô mà lại đi cùng người khác mà không phải chồng, liền dấy lên nghi ngờ, họ nghĩ rằng cô chưa kết hôn, nên không thích bạn cũ đã đến làm quen và muốn trao đổi số liên lạc.
Nhưng Kim Thính Tuân lại rót cho cô một ly rượu, nói:
- Mấy năm trước không thấy em đến tham gia, anh còn nghĩ em sẽ không đến nữa đấy.
- Những năm qua em ở Mị Quốc, cũng chưa từng quay về Thành Đô nên cũng không biết nữa.
- Em ở Mị Quốc sao? Vậy bây giờ em chuyển về đây luôn à?
Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ gật đầu, sau đó cô lại chủ động đổi rượu thành nước trái cây, rồi lại ngồi xuống giống như là không quen biết ai ở đây cả.
Nhìn thái độ của Kiều Tuyết Vãn có chút lạnh nhạt với mình, Kim Thính Tuân cũng chỉ biết cười khổ rồi lắc đầu.
Vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn đã không muốn động chạm gì với ai, nhưng Mộng Giai ngồi ở đối diện lại châm chọc, nói:
- Vãn Vãn à, mấy năm trước đột nhiên cậu lại biến mất không tung tích, bọn tớ còn nghĩ là cậu ôm con của tên nào đó rồi bỏ trốn đấy.
- Mộng Giai, em đừng ăn nói như vậy, dù sao Vãn Vãn cũng là nữ nhân, ảnh hưởng thanh danh sẽ không tốt.
Kim Thính Tuân hiển nhiên phải bảo vệ cô rồi, vì từ những năm cấp ba, anh lúc đó là một giảng viên thực tập, lần đầu tiên nhìn thấy cô thì anh đã ấn tượng với cô... Tuy nhiên vì lúc đó thân phận là thầy và trò, nên anh không dám nói lên tiếng lòng của mình.
Mãi cho đến sau này, khi anh đã có đủ dũng khí thì Mộng Giai lại đùa giỡn nói rằng anh và cô ta sẽ kết hôn. Dù đã cố gắng giải thích nhưng dường như chẳng ai nghe lọt tai, cuối cùng anh đành phải tìm đến Kiều Tuyết Vãn để giải thích, nhưng ngay lúc đó Mậu Thanh đã nói cô rời đi rồi.
Bây giờ, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ cô một lần nào nữa.
Lúc này Kim Thính Tuân còn đang định nói gì đó với cô, nhưng Kiều Tuyết Vãn lại nhìn Mộng Giai, cười khẩy một cái, nói:
- Mộng Giai, cậu nói rất đúng đó. Tôi chính là đã ôm con của người khác chạy sang Mị Quốc. Thế nào? Cậu không sinh được nên tức giận sao?
Dừng một chút, Kiều Tuyết Vãn lại che miệng, cười mỉa mai.
- Nói cũng phải, người ta có câu “Cây độc không trái, gái độc không con”, nếu là tôi... Có đứa con dâu như cậu thà không có còn hơn.
- Kiều Tuyết Vãn! Cô có ý gì?
Cô cũng chẳng phải dạng hiền lành lương thiện, người ta đã muốn đụng thì cô chạm thôi. Trực tiếp đập bàn đứng dậy, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Mộng Giai, nói:
- Tôi có ý gì đều nói hết rồi, lẽ nào cậu nghe không hiểu?
Đến đây Kiều Tuyết Vãn lại còn cười đầy khinh bỉ, nói:
- Nói cũng phải ha, những năm đi học có khi nào cậu leo được hạng áp chót đâu.
#Yu~