Ôi mình đã đăng thiếu chap nên mình sửa lại nha.
Giọng Lâm Cẩn Ngôn vang vọng trong đại sảnh khoảng mười phút, anh có bản lĩnh khống chế sân khấu rất tốt, tất cả hội trường yên tĩnh đến mức gần như không nghe bất cứ tạp âm nào.
Anh đọc diễn văn xong, khom người cúi chào mọi người dưới sân khấu, “Lần nữa xin cảm ơn tất cả mọi người đã tới dự buổi hoạt động từ thiện hôm nay, chúc mọi người chơi vui vẻ.”
Lâm Cẩn Ngôn nói xong, từ trên sân khấu bước xuống, người chủ trì bắt đầu tổ chức hoạt động quyên tiền.
Giản Vi men theo bóng dáng Lâm Cẩn Ngôn, dọc theo hồ nước đi tìm anh.
Lâm Cẩn Ngôn cũng đang chuẩn bị gọi điện cho Giản Vi, vừa lấy điện thoại ra, sau lưng truyền tới giọng một cô gái: “Lâm tổng, đã lâu không gặp.”
Lâm Cẩn Ngôn giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Tô Tinh Uẩn đang đứng sau lưng anh.
Tô Tinh Uẩn mặc một chiếc váy dài màu đỏ chót, màu sắc sặc sỡ, cảm giác xinh đẹp hoang dại, lễ phục bó sát dáng người uyển chuyển của cô ta, lồi lõm trước sau, vô cùng gợi cảm.
Một khuôn mặt mỹ lệ hấp dẫn người khác, ngay cả khóe miệng mỉm cười cũng rất phong tình, lại không thấy thô tục, ngược lại có cảm giác cao quý bẩm sinh từ trong xương cốt.
Tô Tinh Uẩn lăn lộn trong giới nhiều năm ròng, đàn ông theo đuổi cô ta trên là quý công tử các công ty gia tộc, dưới thì có các ngôi sao nam đang hồng, nhưng cô ta không thích một ai. Theo như lời cô ta nói: Tô Tinh Uẩn cô ta không thiếu tiền, tuyệt đối sẽ không lập gia đình vì tiền bạc vật chất, cô ta muốn lập gia đình tất nhiên sẽ tìm người mình thích.
Chọn lựa nhiều năm, trong buổi tiệc từ thiện năm kia của Lâm thị, đối với Lâm Cẩn Ngôn vừa gặp đã yêu.
Nhưng theo đuổi từ năm trước đến giờ, Lâm Cẩn Ngôn ngay cả chút cơ hội cũng không cho cô ta.
Có điều càng như vậy, ngược lại cô ta “Càng bị áp chế lại càng hăng hái.”
Cô ta nhìn Lâm Cẩn Ngôn, cười hỏi: “Lâm tổng, lát nữa có thể nhảy với anh một bài không?”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, giọng điệu bình thản, “Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.”
Cậu cả đại gia tộc, khiêu vũ thuộc về phạm trù xã giao cơ bản, sao có thể không biết, chẳng qua là lý do mà thôi.
Trong lòng Tô Tinh Uẩn rõ như gương, cười hỏi: “Nghe nói đêm nay quyên tiền nhiều nhất có thể được thưởng một phần quà?”
“Ừ, 1% cổ phần của Lâm thị.”
“Tôi không cần cổ phần của công ty, tôi chỉ muốn nhảy cùng anh một bài.” Tô Tinh Uẩn cong môi cười cười, nhưng lời nói có chút cương quyết.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn về phía bên cạnh.
Trợ lý vội bước lên giải thích: “Đêm nay cô Tô là người quyên tiền nhiều nhất.”
Quyên tiền đã thầm thống kê, trên hội trường chỉ là hình thức.
Trong mắt Tô Tinh Uẩn hiện lên ý cười, Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô ta một lúc, không nói gì thêm nữa.
Lúc Giản Vi tìm thấy Lâm Cẩn Ngôn, ánh đèn sáng rực của hội trường bỗng tắt ngúm, đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi ánh sáng nhàn nhạt dịu nhẹ, hội trường bỗng vang lên tiếng nhạc êm dịu, nam nữ xung quanh đều tay nắm tay nhau, khẽ di chuyển bước chân, thân sĩ khiêu vũ.
Giản Vi lần đầu tiên chứng kiến trường hợp như vậy, nhếch miệng cười khẽ, nhìn tới nhìn lui đám người kia, vừa cảm thấy rất ngạc nhiên lại có chút hưng phấn khó hiểu.
Nghĩ thầm, không biết Lâm Cẩn Ngôn có biết khiêu vũ không?
Cô tìm anh khắp nới, đột nhiên bị người ta giẫm phải, cô ôi một tiếng lùi về sau một bước, người nọ vội quay đầu lại nói xin lỗi cô.
Cô khoát tay, ngẩng đầu thì thấy rất nhiều người xung quanh lùi ra ngoài, chính giữa xuất hiện một khoảng rất rộng rãi. Giản Vi theo bản năng cũng nhìn vào giữa, nhưng xa xa đã thấy Lâm Cẩn Ngôn và một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đang khiêu vũ.
Vẻ mặt tươi cười lập tức cứng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Cẩn Ngôn.
Tay trái anh đan vào tay phải của người phụ nữ, tay phải anh chụp lên eo đối phương, tay trái của người phụ nữ khoác lên bờ vai anh, hai người bước một trước một sau, phối hợp vô cùng ăn ý.
Người xung quanh lại một lần nữa bắt đầu khiêu vũ, một mình Giản Vi đứng đó, không nhìn thấy gì xung quanh, chỉ thấy xa xa có hai bóng dáng đen đỏ phóng đại vô hạn trong tầm mắt cô.
Không biết từ khi nào, trên mặt đột nhiên lạnh lẽo, cô vô thức sờ gò má, lại sờ phải nước mắt.
Cô bỗng thấy hoang mang rối loạn, gần như là trốn từ trong đám người chạy ra ngoài.
……
Điệu nhảy năm phút, mới đến phút thứ ba Tô Tinh Uẩn đột nhiên nhích lại gần Lâm Cẩn Ngôn, thấp giọng cười, “Lâm tổng, chủ nhật có rảnh không? Muốn hẹn anh ăn bữa cơm.”
Ngoài Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn không quen tiếp xúc thân mật với bất kỳ người phụ nào, lúc Tô Tinh Uẩn nhích lại gần, anh rất bình tĩnh buông cô ta ra, lùi về sau một bước.
Sắc mặt Tô Tinh Uẩn khẽ biến, “Lâm tổng, anh đây là ý gì?”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô ta một cái, vẻ mặt xa cách: “Cảm ơn cô Tô đêm nay đã quyên nhiều tiền, chúc cô chơi vui vẻ.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Tô Tinh Uẩn sững sờ đứng tại chỗ, cô ta cắn chặt răng, bực bội uất nghẹn không nói thành lời.
Sáu trăm vạn chỉ đổi lấy ba phút khiêu vũ! Ngay cả vẻ mặt tươi cười cũng không có!
Lâm Cẩn Ngôn từ trong hội trường đi ra, lập tức gọi điện thoại cho Giản Vi.
Giản Vi ngồi xổm trước cửa khách sạn, gió đêm đã thổi làm khô nước mắt của cô.
Trông thấy màn hình báo Lâm Cẩn Ngôn gọi điện tới, bĩu môi, mất hứng nghe máy, “Chuyện gì?”
“Ở đâu thế?” Lâm Cẩn Ngôn vừa đi ra ngoài vừa nhìn xung quanh.
“Ở bên ngoài rồi, chuẩn bị về.” Giọng điệu của Giản Vi có chút thiếu kiên nhẫn, nghĩ đến vừa rồi anh mới khiêu vũ cùng người phụ nữ khác, trong lòng rất khó chịu.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, “Đứng ngoài chờ, đừng có chạy lung tung, tôi ra ngay đây.”
Anh cúp máy, bước nhanh ra ngoài.
Mạnh Dao chạy theo, “Lâm tổng, anh muốn đi à?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, nói: “Mai Giản Vi nhập học, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi, ở đây giao cho cô.”
“Vâng, anh yên tâm.”
Lâm Cẩn Ngôn từ trong hội trường đi ra, bước nhanh ra ngoài cửa.