Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Chương 43:Chap 43 : Biểu Hiện Của Cô




Chín giờ sáng, trên lầu ba, anh gõ cửa phòng Giản Vi.

Giản Vi đã dậy, lúc Lâm Cẩn Ngôn gõ cửa, cô vừa mở đơn kê khai nguyện vọng.

Nghe tiếng gõ cửa, cô giật mình, quay đầu nhìn ra phía cửa một cái, sau đó đứng lên đi ra mở cửa.

Trông thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng ở cửa ra vào, cô ngẩn ra.

Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng: “Điền nguyện vọng à?”

Vẻ mặt anh bình thản, phảng phất như khoảng thời gian chiến tranh lạnh này chưa từng xảy ra.

Giản Vi cũng không muốn làm lúng túng thêm, vội thuận tiện leo xuống bậc thang, vừa đi vào trước bàn học vừa nói: “Còn chưa, vừa mới bắt đầu thôi.”

Trên bàn cô đặt một tờ hướng dẫn ghi danh, laptop hiện trang đang truy cập.

Ngày có thành tích, Giản Vi đã nói điểm với anh, lúc ấy anh không để ý tới cô, nhưng có nghe thấy, anh đi qua ném tờ hướng dẫn ghi danh qua một bên, “Đại học Q và đại học B, tùy chọn một trường.”

Giản Vi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Vì sao?”

“Điểm của cô như vậy là đủ rồi, tùy tiện chọn trường nào cũng đều ổn.” Lâm Cẩn Ngôn nói.

Giản Vi mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi tới vùng khác.”

Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn trầm xuống, giọng điệu cao lên vài phần, “Cô nói lại lần nữa thử xem?”

Trong giọng nói lộ ra ý tứ uy hiếp rõ ràng.

Giản Vi cắn môi dưới, ngẩng đầu, rất không hiểu hỏi: “Vì sao anh nhất định bắt tôi ở lại Bắc Kinh?”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, nói: “Bệnh cô còn chưa hết, tôi không yên lòng, nếu ra bên ngoài sợ xảy ra chuyện gì thì tiền lúc trước tôi mất chẳng phải uổng phí à?”

Lý do này quả thật không chê vào đâu được, Giản Vi lại không cách nào phản bác anh.

Nhưng, thật ra cô cũng không thật sự muốn đi ra tỉnh khác, mấy hôm nay kiểm tra rất nhiều tư liệu, kết hợp chuyên ngành cô thích, cuối cùng điền môn tâm lý học trường đại học Q.

Lâm Cẩn Ngôn thấy cô điền xong nguyện vọng, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

“Chờ qua đợt này tôi rảnh rỗi, dẫn cô qua trường học làm quen với hoàn cảnh trước.” Lâm Cẩn Ngôn nói.

Giản Vi “A” một tiếng, thuận tay khép laptop lại.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, tầm mắt lại đột nhiên bị vết đỏ trên mu bàn tay cô thu hút, nhướng mày, đưa tay kéo tay cô qua: “Tay làm sao vậy?”

Giản Vi cúi đầu liếc mắt nhìn mu bàn tay mình, thờ ơ nói: “Không cẩn thận bị bỏng.”

Thời gian này cô làm công trong tiệm trà sữa, hôm trước lúc pha chế trà sữa cho người ta, đồng nghiệp không cẩn thận chạm vào tay cô làm nước nóng đổ lên mu bàn tay cô, để lại chút dấu vết.

Cô muốn thu tay về lại bị Lâm Cẩn Ngôn cầm chặt hơn, cô ngẩng đầu, Lâm Cẩn Ngôn đen mặt trừng nhìn cô, “Chân tay vụng về!”

Giản Vi bị mắng nên không vui, không nhịn được liếc mắt: “Nói như thể anh chưa từng bị bỏng ấy.”

“Á, mấy ngày không nói chuyện, bản lĩnh tranh cãi của cô càng ngày càng lợi hại nhỉ? Còn học trợn mắt nữa hả?” Lâm Cẩn Ngôn đã lâu không nói chuyện cùng Giản Vi, lúc này thấy cô cáu kính như ngày trước, mây mù mấy ngày liên tiếp đột nhiên tản bớt.

Anh nói: “Chờ chút.”

Anh xoay người đỉ a cửa, lúc trở lại, tay cầm thuốc mỡ trị bỏng, là tuýp thuốc lần trước Giản Vi mua cho anh ở phòng y tế.

Kéo tay Giản Vi qua, nặn thuốc ra trên mu bàn tay cô, cúi đầu, rất nghiêm túc xoa đều cho cô.

Động tác của anh rất nhẹ, ngón tay dịu dàng vuốt ve trên mu bàn tay của Giản Vi.

Mát xa chút là nóng lên, làm trái tim Giản Vi cũng nóng theo.

Cô nhìn anh, trong lòng đột nhiên có chút trống trải. Chẳng biết còn có thể ở cùng anh bao lâu nữa, cũng không biết ngày nào phải chuyển khỏi chỗ này, cho nên trong khoảng thời gian không còn nhiều, chợt không muốn giận dỗi chiến tranh lạnh gì với anh nữa.

Lâm Cẩn Ngôn vừa giúp Giản Vi bôi thuốc vừa nói: “Không cần làm công nữa, không thiếu chút tiền này, trời nóng như vậy, hàng ngày chạy tới chạy lui cũng không ngại mệt à.”

“Dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, hơn nữa tôi có rất nhiều bạn học làm thêm hè á.” Cô thì muốn bản thân kiếm tiền học phí nhập học, không muốn lên đại học rồi còn dựa giẫm vào Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Thật sự muốn làm việc thì tới công ty đi.”

Giản Vi kinh ngạc mở to hai mắt: “Công ty anh có tuyển làm thêm hè à?”

“Cô cảm thấy thế nào?” Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, hỏi lại cô.

“À, tôi cảm thấy…. Rất không có khả năng.”

Tập đoàn công ty lớn như vậy, sao có thể tuyển làm thêm hè?

Lâm Cẩn Ngôn cất thuốc mỡ, “Biết là tốt, mở cửa sau cho cô.”

Đôi mắt Giản Vi bỗng dưng sáng lên, loan mắt cười như tiểu hồ ly, vẻ mặt đầy mong chờ hỏi: “Ông chủ, tôi có thể hỏi một chút xem tiền lương bao nhiêu không?”

Lâm Cẩn Ngôn cong môi cười hỏi: “Cô muốn bao nhiêu?”

Giản Vi nháy mắt mấy cái, “Không phải tiền lương do anh quy định sao?”

Trong mắt Lâm Cẩn Ngôn thêm vài phần vui vẻ, đưa tay xoa đầu cô, nói: “Đến lúc đó xem biểu hiện của cô.”