Lâm Cẩn Ngôn cõng cô đi qua, trong sân có một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, thấy Lâm Cẩn Ngôn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, vội cung kính cúi đầu chào anh: “Cậu chủ, cậu đã tới.”
Lâm Cẩn Ngôn “Dạ” một tiếng, nhìn về phía người tới, “Chú Chu, cơm trưa chuẩn bị xong chưa?”
Chú Chu vội đáp: “Đã sắp xong, cậu chủ cậu có muốn về phòng nghỉ ngơi một lát trước không?”
Lâm Cẩn Ngôn gật đầu, cõng Giản Vi đi vào bên trong.
Giản Vi nói muốn xuống, anh dừng tạm rồi thả cô xuống.
Giản Vi nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này rất đẹp, từ bên ngoài sân nhỏ đi vào, bên trong còn có một vườn hoa siêu rộng, đủ các loại hoa cỏ cây cối, tràn đầy sức sống.
Trong sân rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót, tiếng gió thổi khe khẽ trong không khí cũng có thể nghe thấy. Như đặt mình trong chốn bồng lai tiên cảnh, cả người khoan khoái đến mức không cách nào dùng ngôn từ diễn tả.
Giản Vi theo Lâm Cẩn Ngôn đi vào bên trong, đi qua mấy vườn hoa, trong mỗi vườn đều trồng hoa cỏ cây cối khác nhau, có hòn giả sơn, có hồ nuôi đầy cá vàng, đi qua nơi nào Giản Vi cũng cúi xuống ngó một cái.
Nhưng ở đây gần như không có ai, chỉ thỉnh thoảng gặp dì quét dọn, nhìn thấy Lâm Cẩn Ngôn cung kính gọi anh, “Cậu chủ.”
Giản Vi đột nhiên cảm giác bản thân thật sự không thể hiểu Lâm Cẩn Ngôn, rất kinh ngạc nhìn anh, nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt hỏi: “Lâm Cẩn Ngôn, chỗ này là của anh à?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng.
Giản Vi nhìn khắp xung quanh, không nhịn được cảm thán, “Anh thật sự quá xa xỉ, chỗ này rộng như vậy.”
Trong mắt cô tràn đầy tò mò, nhìn khắp nơi.
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, “Ở đây thỉnh thoảng dùng để tiếp đãi khách quý.”
Giản Vi sững sờ, “Thật sao?”
Cô ngẫm nghĩ, đôi mắt đảo đảo: “Vậy những người khách kia quý bình thường cũng đi bộ lên núi sao?”
Lâm Cẩn Ngôn bị sặc, không nhịn được bật cười, giải thích nói: “Gần đây đang sửa đường nên không lên được.”
Giản Vi chớp mắt, “Thì ra là như vậy.”
Chỗ ở phía bên trong, đi qua một rừng trúc, bên trong là một tòa biệt thự màu trắng, rộng hơn cả nhà. \(Nghĩa là nhà Lâm Cẩn Ngôn ở thành phố\)
Hai dì người làm đang chờ ở cửa, thấy Lâm Cẩn Ngôn vội tiến lên: “Cậu chủ.”
Vừa mời vào vừa nhận lấy hai va li trong tay Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nói: “Không cần phiền phức, các dì cứ làm việc của các dì đi, để chúng tôi tự lo.”
Hai dì đáp một tiếng, mở cửa ra rồi đi làm việc của mình.
Giản Vi theo Lâm Cẩn Ngôn vào nhà, trang thiết bị bên trong không khác gì nhà, đều là phong cách đơn giản, rất có khí chất.
Lâm Cẩn Ngôn dẫn cô lên lầu, đẩy cánh cửa một phòng ra, đưa túi xách cho cô: “Cô ở đây đi, tắm rửa trước rồi lát nữa ăn cơm.”
Đi một đoạn đường dài, mồ hôi sớm ra đầy người.
Giản Vi vội gật đầu, lại hỏi: “Anh nghỉ ở đâu?”
Lâm Cẩn Ngôn chỉ phòng bên cạnh: “Bên cạnh đây.”
Giản Vi thò đầu ra liếc nhìn, cười: “Dạ.”
Giản Vi vào phòng tắm rửa một cái, thay đồ thoải mái, tóc dài búi thành cuộn tròn trên đầu, mặc váy hai dây màu vàng nhạt, màu sắc rất sáng sủa xinh xắn, phác họa dáng người vô cùng mảnh mai của cô. Ánh mặt trời chiếu lên người cô, đứng trong sân, như một phong cảnh sáng rực hấp dẫn người khác.
Lâm Cẩn Ngôn đứng trong sân đợi cô, nghe tiếng bước chân, khoảnh khắc quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Bình thường thấy bộ dạng Giản Vi mặc đồng phục, T\-shirt quần jean nhiều, lần đầu tiên thấy cô mặc váy, không nghĩ tới lại đẹp như vậy. Váy hai dây màu vàng nhạt, tôn lên làn da rất trắng của cô, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cô, làm làn da trong suốt sáng lóng lánh, vô cùng mịn màng.
Trong mắt Lâm Cẩn Ngôn đầy kinh diễm, sau hồi lâu vẫn không nói gì, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.
Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn nhìn có chút thẹn thùng, theo bản năng sờ tóc, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô vừa dứt lời, Lâm Cẩn Ngôn lập tức hoàn hồn dời mắt, thấp giọng ho khan một tiếng, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Lâm Cẩn Ngôn dẫn cô đi vào phòng ăn, đồ ăn không quá nhiều, chỉ vừa đủ ăn, nhưng món nào cũng vô cùng tinh xảo, ăn ngon không thể tả.
Giản Vi ăn no bụng, cảm thán nói: “Không hổ là nơi tiếp đãi khách quý, tay nghề sư phụ đầu bếp thật tuyệt vời.”
Lâm Cẩn Ngôn cười một tiếng, nói: “Tạm được, tay nghề của em gái tôi cũng rất giỏi, sau này bảo nó làm cơm cho cô ăn.”
Giãn Vi sững sờ, “Anh có em gái?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, “Lớn hơn cô không mấy tuổi.”
“Em gái ruột sao?”
“Ừ.”
Giản Vi cảm thán: “Bộ dạng em gái anh chắc rất đẹp.”
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt: “Làm sao cô biết?”
“Bởi vì bộ dạng anh rất đẹp trai.” Giản Vi nghiêm túc nói.
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, khóe miệng cong lên cười cười, ánh mắt nhìn cô thật sâu: “Khen tôi à?”
Anh nhìn cô, khiến Giản Vi không hiểu sao có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, lảng sang chuyện khác: “Lát nữa chúng ta làm gì?”
“Cô muốn làm gì?”
“Ở đây có gì chơi hay không?”
Quản gia đứng bên cạnh nói: “Mùa này thích hợp đi hái dâu tây, dâu tây trong vườn năm nay rất sai.”
Nửa tiếng sau, Giản Vi mang theo cái giỏ trúc hào hứng đi ra vườn trái cây.
Cả vườn toàn dâu tây, trái nào cũng căng mịn đỏ tươi, Giản Vi vô cùng thích thú, đi tới đi lui trong vườn, ngồi xổm xuống đất, vừa hái vừa ăn.
Lâm Cẩn Ngôn đứng sau lưng cô, nhìn bóng dáng màu vàng đi tới đi lui bên trong, có chút dở khóc dở cười.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời mình vậy mà sẽ cùng một cô gái nhỏ đi hái dâu tây.
Nhưng nhìn mặt Giản Vi tràn đầy nụ cười sáng lạn, tâm tình cũng vui lây.
Không đầy một lúc, Giản Vi đã hái hơn nửa giỏ dâu tây, cũng ăn không ít, trái nào cũng hương vị ngọt ngào mọng nước, bỏ vào miệng, ngọt đến cô híp cả mắt lại.
Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Cẩn Ngôn đang đứng phía đằng xa, vội ngoắc tay với anh, “Anh qua đây.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái rồi bước qua.
Giản Vi vẫy tay: “Ngồi xổm xuống.”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cô.
“Ngồi xổm xuống đi.”
“……” Lâm Cẩn Ngôn hết cách đành ngồi xổm trước mặt cô.
Giản Vi cươi tủm tỉm đút quả dâu tây bên miệng anh: “Ăn một quả, ngọt lắm.”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào cô, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Giản Vi lại đưa vào sát hơn, “Ăn đi.”
Thật ra Lâm Cân Ngôn không thích ăn đồ quá ngọt như dâu tây này, nhưng không biết tại sao nhìn dâu tây màu đỏ giữa ngón tay trắng nõn của Giản Vi, không hiểu sao hơi khát.
Anh lặng im một lúc cúi đầu cắn lấy.
Trong lúc vô tình hàm răng cắn phải ngón tay Giản Vi nhưng không rời đi ngay, anh khẽ nâng mắt, ánh mắt thật sâu dừng trên mặt cô.
Hơi thở ấm áp chạm vào đầu ngón tay, trái tim Giản Vi đập mạnh, mặt thoáng chốc đỏ bừng, “Anh, anh cắn ngón tay tôi…”