Mười giờ sáng hôm sau ngày phẫu thuật, Chu Kỳ tự mình mổ chính.
Hơn tám giờ sáng, Chu Kỳ vừa tới bệnh viện, đẩy cửa vào đã thấy Lâm Cẩn Ngôn ngồi trong văn phòng anh ấy.
Anh ấy nhướng mày, cười khẽ: “Em tới cũng quá sớm nhỉ?”
Vừa nói vừa cởi áo khoác ra, gỡ áo blue trên giá áo mặc vào.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn anh ấy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và nặng nề, hỏi: “Rốt cuộc phẫu thuật có nguy hiểm gì không?”
Chu Kỳ khôm người rót nước, nói: “Đúng là phẫu thuật thì đều có nguy hiểm, không có người bác sĩ nào dám cam đoan 100% với em là an toàn.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, mi tâm nhíu chặt theo.
Chu Kỳ đi qua kéo ghế ngồi xuống, thấy vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn nặng nề, khóe miệng cong lên cười một tiếng, đột nhiên nói: “Anh nói này, không phải em thật sự thích cô bé kia đấy chứ?”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, “Nói bậy bạ gì đó?”
Chu Kỳ nhướng mày, hiển nhiên không tin lắm: “Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy em khẩn trương như vậy vì người con gái nào.”
“Nói không phải rồi, nói lung tung gì đó.” Không hiểu sao trong lòng Lâm Cẩn Ngôn nhảy loạn, giọng điệu có chút khó chịu.
Chu Kỳ cười một tiếng, nói: “Được rồi anh không hỏi nữa, nhưng con gái người ta còn nhỏ, em phải kiềm chế một chút.”
Lâm Cẩn Ngôn: “…..”
“Phẫu thuật nguy hiểm nhất định là có, nhưng vấn đề không nghiêm trọng, về cơ bản có thể yên tâm.” Chu Kỳ trở lại vấn đề quan trọng lúc nãy, nghiêm túc nói: “Nhưng sau phẫu thuật cơ thể nhất định rất yếu, cố gắng ăn nhiều chất có dinh dưỡng một chút, còn miệng vết thương, chú ý đừng chạm nước để tránh nhiễm trùng….”
Chu Kỳ bắt đầu dặn dò Lâm Cẩn Ngôn hết tất cả những điều cần chú ý sau phẫu thuật, Lâm Cẩn Ngôn nghiêm túc nghe, hơn nữa ghi nhớ từng việc một.
Từ văn phòng đi ra, Lâm Cẩn Ngôn nhớ tới lời Chu Kỳ vừa nói, tâm tình hơi phức tạp, hồi lâu sau mới “Chậc” một tiếng.
Anh thật đúng là chưa từng quan tâm cô gái nào như vậy.
…….
Trở lại phòng bệnh, Giản Vi đã thức dậy, đang ngồi trên giường bệnh, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết vừa rơi xuống, trắng xóa một vùng.
Lâm Cẩn Ngôn đi qua, thấp giọng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Giản Vi ngẩng đầu mấp máy môi, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn không lên tiếng.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên giường bệnh, an ủi: “Tôi vừa hỏi bác sĩ Chu, cơ bản không có gì nguy hiểm, đừng căng thẳng quá.”
Giản Vi nhìn anh ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi không căng thẳng.”
Miệng thì nói không căng thẳng nhưng ánh mắt viết rõ là sợ hãi, ngập tràn nước nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn không hiểu sao ngực như nhũn ra, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Hai chữu đơn giản lại phảng phất như có tác dụng trấn an lòng người, Giản Vi nhìn anh, trong lòng thật sự dần yên ổn lại.
Cô vươn tay mình ra, bàn tay nhỏ bé trắng nõn chui vào trong tay Lâm Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng cầm lấy.
Lâm Cẩn Ngôn hơi rũ mắt, nhìn Giản Vi nắm tay anh, anh sợn run lên, lập tức trở tay nắm ngược lại cô.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, hai người đối mặt nhìn nhau, không ai nói chuyện, nhưng giống như có thứ gì đó đang âm thầm nảy sinh trong buổi sáng sáng yên tĩnh này.
…….
Phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ là Giản Vi vốn gầy yếu, sau khi phẫu thuật cả người càng yếu hơn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhắm mắt nằm trên giường, giống như búp bê không còn hơi thở.
Từ khi phẫu thuật xong, cô gần như ngủ cả ngày, không tỉnh lại cũng không ăn gì cả.
Lâm Cẩn Ngôn ở bệnh viện đợi Giản Vi phẫu thuật xong, nhìn cô suông sẻ đầy từ phòng phẫu thuật đi ra, sau đó mới về công ty xử lý công việc, lúc quay lại đã hơn chín giờ tối.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Giản Vi đang ngủ, dì Lan ngồi một bên trong nom.
Lân Cẩn Ngôn đi vào thấp giọng hỏi: “Còn chưa tỉnh sao?”
“Tỉnh mấy lần, toàn hỏi cậu chủ đâu, sau đó lại ngủ tiếp.” Bà chỉ hộp giữ nhiệt đầu giường, thở dài nói: “Canh gà hâm nóng nhiều lần mà không ăn miếng nào.”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày cúi đầu nhìn Giản Vi, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chăn, chỉ lộ ra non nửa gương mặt tái nhợt.
“Giản Vi.” Anh thấp giọng gọi cô, đưa tay vỗ nhẹ xuống mặt cô.
Giản Vi nghe tiếng gọi từ từ mở mắt ra, ban ngày cô đã tỉnh mấy lần nhưng không thấy Lâm Cẩn Ngôn nên lại ngủ. Giờ thấy anh, đôi mắt ảm đạm sáng lên, khóe miệng cong cớn tươi cười, “Anh đến rồi.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, sau đó cúi người đỡ Giản Vi ngồi dậy.
Dì Lan vội kê gối sau lưng Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn đỡ cô, để người cô tựa vào sau gối.
Giản Vi sững sờ nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt nhìn cô, giọng điệu rõ ràng có chút tức giận, “Sao không ăn gì cả?”
Lúc này Giản Vi mới phản ứng, bĩu môi một cái, nói: “Tôi không đói.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô, mắng cô: “Không đói? Cô là tảng đá à?”
“……” Giản Vi bị nghẹn nói không thành lời, ngoan ngoãn nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn mở hộp cơm ra, canh gà bên trong vẫn còn nóng, trực tiếp múc ra một chén ra đưa cho Giản Vi.
Thân thể Giản Vi không mấy thoải mái, không muốn ăn gì, nhìn canh gà đưa tới nhíu chặt mày, tay lặng lẽ túm chặt chăn, nhỏ giọng nói: “Tôi…….. Tôi không muốn ăn….. Tôi không đói bụng.”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hơi híp lại, “Muốn tôi đút?”
Giản Vi ngẩn ra, kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, thu tay về, một tay bưng chén, một tay cầm thìa, múc một thìa canh đút tới bên cạnh miệng cô: “Bây giờ có thể ăn chưa?”
Giản Vi hoàn toàn bối rối, Lâm Cẩn Ngôn thế mà… Thế mà đút cô ăn.
Không chỉ mình Giản Vi, ngay cả dì Lan đứng sau lưng cũng trợn tròn mắt. Cậu chủ nhà bà chưa từng đối xử với cô gái nào tốt như vậy. Vì cô, đẩy lùi công việc vốn đã lên kế hoạch, ở bệnh viện chờ cô phẫu thuật, lúc an ủi cô thì nói nhỏ nhẹ, hoàn toàn không giống tổng giám đốc tiên sinh tính tình không tốt ngày thường.
Khoa trương hơn chính là, bây giờ thế mà…. Thế mà tự tay đút canh….!
Dì Lan quả thật khiếp sợ cực kỳ, trong khoảng thời gian bà không ở nhà, rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì?
Giản Vi cũng bị dọa, nào thật sự dám để Lâm Cẩn Ngôn đút ăn, vội vươn tay nhận lấy chén, “Vẫn, vẫn nên tự tôi ăn.”
Làm như sợ Lâm Cẩn Ngôn đút cô, ngay cả thìa cũng không cần, bưng chén lên uống một hơi hết sạch.
Nào biết uống quá nhanh nên bị nghẹn ở cổ hòng, đỏ mặt ho khan không ngừng.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ, “Cô uống nhanh như vậy làm gì, ai giành với cô à?” Anh giơ tay vỗ lưng giúp cô, đen mặt nói: “Cô đúng là ngốc chết đi được.”
Nói chuyện không dễ nghe nhưng động tác trong tay lại vô cùng dịu dàng.
Giản Vi thở thông, ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Ngôn, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô thấy đôi mắt đen kịt của anh sáng ngời, không biết vì sao tim đập nhanh vô cùng. Cô theo bản năng che ngực lại, cảm thấy gò má cũng nóng gay gắt.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô che ngực thì tưởng bị đau, lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Có phải khó chịu không?”
Giản Vi vội vàng lắc đầu, “Không phải…. Không phải.”
Cô thả tay xuống, lặng lẽ liếc Lâm Cẩn Ngôn, sau đó không hiểu sao hơi thẹn thùng dời tầm mắt.
Hơn mười một giờ khuya thì Giản Vi đi ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, Lâm Cẩn Ngôn trông coi bên giường, bên giường còn để máy vi tính, anh đang xử lý công việc.
Dì Lan thấy thế liền thấp giọng khuyên: “Cậu chủ, cậu về trước đi, ở đây có tôi rồi.”
“Không sao, tôi trông được.” Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu nói: “Dì cũng vất vả cả ngày rồi, về nghỉ đi.”
“Chuyện này…”
“Về đi.”
Dì Lan do dự một lúc rồi gật đầu, từ trong phòng bệnh đi ra.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, dì Lan đứng trước cửa ra vào, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp.
Cậu chủ cậu ấy…. Là thích thật à?