Người phụ nữ trung niên với mái tóc nâu, những loạn tóc xoăn dài được buộc lại rất gọn gàng, thân hình hơi gầy làn da trắng mịn ngước lên nhìn cô rồi mỉm cười.
“Xin chào Tô tiểu thư, mời cô lên tầng 15 gặp trưởng phòng Lâm Thịnh để báo danh.”
“Cám ơn” – Lâm Thịnh a, cái tên nghe thật quen tai nhưng nhất thời không nghĩ ra được nên thôi cho qua luôn.
Bước vào thang máy cùng với một người nữa, Nhược Thi nhấn tầng 15, người còn lại nhấn tầng 30 – tầng cao nhất.
Nhược Thi đi tới đứng sau lưng người thanh niên, thoáng nhìn được người này gương mặt thanh tú, mái tóc hơi dài thật mịn nhìn thật hợp với gương mặt, thân mặt bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng bó sát vào người thật lịch lãm.
Thang máy đi đến tầng 10 thì ngừng lại mở ra, có một người phụ nữ trẻ, thân mặc váy liền dài, tóc xoăn ngang vai bước vào nhấn tầng 18.
“Chào Thái trợ lý” – Người phụ nữ cuối chào.
“Chào”. – Người họ Thái gật đầu chào lại rồi cũng không nói gì thêm.
Họ Thái hả? Lại làm trợ lý, trùng hợp là lên tầng cao nhất – nới mà người cầm quyền cai trị, a a a không lẽ là người mà Cách Cách nói đến.
Nhược Thi hơi tò mò nghiêng mắt nhìn xem người mà Cách Cách yêu sâu đậm vậy thực ra có mị lực gì, vừa quay qua liền đụng phải ánh mắt của Thiên La. Hoảng hồn liền quay mặt lại không dám nhìn nữa. Đến tầng 15 cửa thang máy mở ra, bước ra ngoài thang máy Nhược Thi cũng không dám quay lại nhìn thêm chút nào nữa.
Đi được vài bước, đột nhiên có tiếng nói quen thuộc gọi.
“Tô tiểu thư, không ngờ được gặp ở đây!”
Nhược Thi quay lại thì cả kinh, ôi mẹ ơi oan nghiệt.
“Không ngờ Tô tiểu thư chính là cô nhân viên mới à! Xin chào, tôi là trưởng phòng đây.” – Lâm Thịnh đắc ý nói
Nhược Thi không biết hồn phách mình bay về nơi nào rồi, vẫn cứ ngẫn ngơ nhìn người trước mặt.
Lâm Thịnh không đợi Nhược Thi hoàn hồn, liền nói tiếp – “Hãy theo tôi vào văn phòng”.
Nhược Thi như bị bỏ bùa cũng không nói gì chỉ lẽo đẽo đi theo sau. Bên trong văn phòng, thật rộng nha, cũng thật sạch sẽ. Nhược Thi lắc lắc đầu không nghĩ lung tung nữa, chỉ mong sao ông chú này sẽ là người công tư phân minh.
“Trưởng phòng Lâm, công việc tôi phải làm là gì?” – Nhược Thi bước lên phía trước hỏi.
Lâm Thịnh lúc này nhướng mày lên nhìn Nhược Thi – “Tô tiểu thư, cô nghĩ là tôi sẽ để cô làm ở phòng kế toán này à?”
Thôi rồi, cái ông chú đáng ghét.
“Hiện tại phòng kế toán cũng không thiếu người, tạm thời cô cứ ở đây làm vài việc vặt đi, đợi khi tôi tìm được chỗ thích hợp, sẽ đưa cô tới đó.”
Nhược Thi thấy khó chịu lắm rồi, để cái loại người này ngồi ở nơi cao như vậy, chẳng phải là quá bất công sao. Thấy nhẫn nhịn cũng không được lợi ích gì nên thôi có bao nhiêu thì xả ra hết.
“Trưởng phòng Lâm à, chú thật làm tôi thấy vọng a, công tư chú không phân biệt được à? Nói vậy để leo lên vị trí hiện tại chắc là chú cũng tốn nhiều thời gian lắm nên mới phải mời mai mối mà kiếm vợ.”
Nghe vậy mặt Lâm Thịnh giờ đã tái hơn miếng thịt bò rồi – “Cô … cô … sao không biết lễ phép vậy hả?”
“Chú à, tôi vẫn xưng hô lễ phép đó thôi, còn gì làm chú chưa hài lòng nữa, giờ tôi phải ra ngoài để làm những việc vặc mà chú nói đây.” – Nói xong Nhược Thi đi ra ngoài đóng cửa cái RẦM rõ mạnh.
“Con ranh chờ xem, ta đây đối với oắt con nhà ngươi thế nào!”__________
Suốt cả buổi Nhược Thi cứ chạy tới chạy lui, photo văn kiện, pha café, đến trưa còn phải đi mua thức ăn dùm các cô chú máu mặt nữa. Thật khổ nha!
Ở căn-tin, đang ngồi nhấm nháp bữa trưa, cô quyết tâm phải ăn nhiều nha để còn chống chọi cả buổi chiều nữa. Điện thoại lúc này vang lên, là Cách Cách gọi.
“Cách Cách, có chuyện gì à?”
“Thi Thi a~~” – Tiếng Cách Cách than dài. – “Mình thật chán chết đây, chỗ cậu không có tivi, không máy tính, cả tủ lạnh cũng không, mình cứ bị nhốt ở trong này chết mất thôi”.
Nghe vậy Nhược Thi cũng hết cách với cô tiểu thư này luôn rồi. – “Mình nói cậu nghe nha, mình cũng là kẽ bỏ nhà đi thôi, ở mới được mấy ngày là đã tiếp nạp cậu, đợi cuối tháng lãnh lương mình sẽ bắt đầu dành dụm rồi mua vài thứ mà, cậu cũng phải tìm việc gì làm, mình không nuôi cậu đâu!”
“Đợi a? Tháng cậu làm chỉ được không tới 1 vạn. Tình trạng hiện tại mình sao ra ngoài được, nhưng mà ….” – Hàn Cách ấp úng cũng làm cho Nhược Thi thêm tò mò.
“Nhưng cái gì? Có phải tiểu thư cậu đây lại nghĩ ra cái trò gì không?”
“Ây da, có nhưng mà tối về sẽ nói với cậu. Rất đơn giản nha, nhưng việc này không dành cho người yếu tim, có thể kiếm được hơn một vạn. Tối về sẽ nói, bye cậu!” – Nói xong Hàn Cách cúp máy rồi bắt đầu ngồi suy nghĩ kế hoạch kiếm tiền, phải cho thật hoàn mỹ để không tổn hại gì đến Nhược Thi.
Thật sự nếu dễ kiếm tiền như cậu nói thì mình sẽ bỏ công việc ở cái nơi quái này! – Nhược Thi thầm nghĩ vậy.
Trở lại làm việc, nhờ có Nhược Thi mà mọi người ở đây cũng rãnh rỗi được chút, cứ có việc gì chạy tới chạy lui là kêu cô đi làm. Còn họ thì ngồi thảnh thơi đó nhìn, biết sao được, Lâm Thịnh đã nhờ họ chăm sóc đặc biệt cô nhóc này mà.__________
Nhược Thi về đến nhà cũng đã là 7 giờ tối.
“Oa, sao cậu về muôn vậy?” – Cách Cách chạy ra xách đồ dùm Nhược Thi. (Cô tiểu thư này tính tình rất dễ chịu nha.)
“Mình đi mua đồ ăn nè, nhà không có tủ lạnh nên không thể mua nhiều thứ tươi sống để bảo quản, đành phải mua sẳn về ăn thôi”
Cả hai cùng dọn đồ ăn ra, cùng ngồi trên bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Cậu vẫn muốn kiếm tiền chứ?” – Hàn Cách hỏi
“À nhớ rồi, lúc sáng cậu nói làm gì mà kiếm được hơn 1 vạn hả?” – Nhược Thi không ăn nữa mà nhìn Hàn Cách, đợi cô trả lời.
“Vậy mình nói thẳng luôn nhé, trước tiên cậu phải tin mình là chuyện này mặc dù nghe thì nguy hiểm nhưng mình đảm bảo cậu sẽ không tổn hại gì, đảm bảo cậu sẽ được bình an vô sự đến khi chuyện này kết thúc. Tin mình nha!” – Thấy Hàn Cách nói có vẻ nghiêm trọng nên Nhược Thi cũng có phần lo sợ.
“Cậu làm mình sợ nha, nhưng cậu nói xem là chuyện gì?”
“Cậu không phải người ở đây nên chắc không biết, ở đây có rất nhiều quán Bar nổi tiếng, mỗi nơi đều có một kiểu hình riêng để phục vụ. Mình là muốn cậu, đêm nay hãy đến Bar Lạc Hoa tìm gặp chị Linh và nhờ chị giúp đỡ, lúc đó chị sẽ tìm cho cậu một người khách, tiền sẽ trên 1 vạn còn tùy ở cậu nữa ….” – Không đợi Hàn Cách nói tiếp.
“STOP! Cậu vì cái tivi, cái tủ lạnh mà kêu mình bán thân a?” – Nhược Thi thật tức giận, miệng lớn tiếng quát, cơm phun phèo phèo về phía Hàn Cách.
“Ta liều chết với nhà ngươi” – Nói xong liền chạy qua kẹp chặt cổ Hàn Cách.
Hàn Cách bị kẹp cổ, cơm canh trong miệng cũng phun hết ra ngoài. – “A A, Thi Thi đại nhân, ta chưa nói hết mà, đây chỉ là giới thiệu sơ lược thôi, vẫn chưa vào vấn đề chính mà”.
“Được a, cậu mau dọn dẹp hết chổ này, xong ra sofa ngồi giải thích rõ ràng, không xong là mình trói cậu rồi quẳng trước cửa Quan gia.” – Nhược Thi mặt lộ vẽ tức giận, cho là mình cứu nhầm đứa bạn phản bội rồi. Cô đi ra ngoài ngồi phịch xuống sofa.
Hàn Cách trong bếp ấm ức hết biết, bổn tiểu thư mà phải làm những việc này nha. Dọn dẹp xong cô rót 2 ly nước đem ra ngoài ngồi xuống cạnh Nhược Thi.
“Nói nhanh, mình không có kiên nhẫn” – Nhược Thi không thèm nhìn cô lấy 1 cái, đang rất giận rồi.
“Cậu mình là khách VIP ở Lạc Hoa, mặc dù mình sống ở Mỹ, nhưng mình biết, đêm nào cậu mình cũng đi Bar không về nhà, kế hoạch của mình là, cậu sẽ được chị Linh dẫn đến gặp cậu mình. Vì cậu là xữ nữ nên hãy đòi tiền là 10 vạn nha. Cậu mình chi tiền cho mấy chuyện này rất mát tay, đến khi đưa vào phòng rồi cậu hãy làm như hoảng sợ rồi xin tha, nói cậu chỉ 16 17 tuổi thì cậu mình sẽ để oắt con như cậu đi. Cậu mình là người rất có đạo đức nha, dù có ham muốn thì cũng không tới mức ăn trẻ vị thành niên đâu!” – Nói xong Hàn Cách liếc nhìn xem Nhược Thi phản ứng thế nào nhưng mà thiệt đáng sợ nha, mặt tối đen lại luôn rồi. – “Tỷ tỷ, tỷ thấy thế nào? Ha, …ha” – Hàn Cách cười gượng.
Nhược Thi quay qua nhìn một lúc, rồi nhe nanh cười quỷ dị với Hàn Cách – “Đại tiểu thư ơi, vậy cậu cho mình biết. Cho dù Quan Hạo Thần là có tính người đi, nhưng sao cậu biết được là mình sẽ được hắn chọn, lại còn mình là nhân viên trong công ty hắn, gặp mặt hắn nhận ra thì sao? Còn nữa … mình như thế này có chổ nào giống 16 17 tuổi hả?” – Vừa nói Nhược Thi vừa chỉ chỉ vào ngực và mông mình để ám chỉ.
“Cậu khéo lo, ở cái nơi đó để gặp được cậu mình thì Thi Thi cậu phải vượt qua các yêu nữ khác nữa, không dễ gì mà gặp đâu! Và mình quen với chị Linh, trước đây chị là người tình của cậu mình, nhưng sau này kết hôn vậy là cả 2 xem nhau như bạn bè. Yên tâm mình cũng sẽ đi theo, nếu có trục trặc, cậu mình nếu thật thú tính nổi lên thì mình sẽ xông ra cứu cậu.” - Hàn Cách vừa nói vừa vỗ ngực làm vẽ chắc chắn.
“Nói như cậu, vậy là cậu cũng không chắc nếu hắn biết mình chưa đủ tuổi thì cũng chưa hẳn là sẽ tha cho mình?”
“Ơ, cái này thì … truyền thuyết kể lại như vậy đó!” – Đúng là Hàn Cách cũng không chắc lắm! Thật ra thì những gì mà Hàn Cách biết là do trước đây khi ở Mỹ thường liên lạc với Thái Thiên La qua mail, trong lúc nói chuyện phím thì có nghe Thiên La nhắc tới.
“Cái gì mà truyền thuyết! Để mình suy nghĩ, đúng thật là mình cần tiền, nhưng như vậy thì nguy hiểm quá!”
Nhược Thi thật khó nghĩ, nhưng mà nghĩ lại cái này giống như là giúp Cách Cách đi lừa tiền gia đình nó vậy. Hừ!
Vậy là cuối cùng, Nhược Thi bị lời nói đảm bảo của Hàn Cách thuyết phục. Khoảng 8 giờ 30 phút tối. Lúc này quán bar Lạc Hoa đang chuẩn bị mở cửa kinh doanh. Có hai thân ảnh ăn mặt kín mít đáng ngờ đang đi vào bar bằng cửa thoát hiểm.
Hàn Cách xõa tóc, đội chiếc nón len màu tối, đeo thêm kính che kín gần hết gương mặt nói. – “Thi Thi, tớ cải trang là để không bị người khác bắt được, cậu thì mắc cái gì cũng ăn mặt kín mít hả? Nếu cảnh sát mà bắt gặp không chừng còn bắt cả 2 về điều tra.”
Nhược Thi mặt áo khoát dày đội nón lên cũng nhìn thật đáng ngờ. – “Vào những nơi thế này xấu hổ chết đi được.”
“Cái gì mà xấu hổ, nơi đây toàn người có tiếng đến, nếu thấy tiện thì cứ quyến rũ đại một người đi.”
“Ngậm cái miệng cậu lại, giờ phải đi đâu nữa đây?”.
“Mình biết phòng của chi Linh, chúng ta cứ đi thẳng đến đó, gắng tránh mấy tên bảo vệ là được.” – Hàn Cách cảm thấy thật may mắn vì nơi này vẫn như trước chẳng hề thay đổi, nên cô mới có thể dẫn Nhược Thi vào dễ dàng như vậy, nếu không nãy giờ bị Nhược Thi băm chết a.