“Chuyện này cứ để tôi lo, cô tạm thời không cần nói ra cứ an tâm mà dưỡng thai, tôi sẽ tự thăm dò xem ý kiến Hạo Thần thế nào trước, để tránh nó có quyết định sai lầm với cốt nhục của Quan gia. Đã rõ chưa?”
Nhược Thi khẽ gật đầu, cắn chặt môi dưới, mẹ Thần thấy vừa lòng khóe môi cong lên rồi bước đi.
Nhược Thi thì ngồi yên bất động, trán vã ra vài giọt mồ hôi lạnh, hai bàn tay cô siết chặt vào nhau rồi xoa xoa ở bụng, ánh mắt vô hồn nhìn về phía mẹ Thần đang đi, miệng thì thào – “Con à!”
Trong phòng, mẹ Thần ngồi tại bàn làm việc, quay ghế ra hướng cửa sổ, suy nghĩ một lúc thì lấy điện thoại ra – “Ông ta thế nào rồi? Vẫn chưa tỉnh sao?”
Mẹ Thần thấy lạ, tại sao Hạo Thần tự nhiên sao lại đi Thụy Sĩ thăm ông ấy, nhưng câu trả lời của đầu dây bên kia làm bà thấy yên tâm được chút – “Cứ theo dõi, có tin tức gì phải lập tức báo cho tôi ngay”
Nói xong bà tắt máy, rồi lại gọi tiếp một số khác. – “Chuẩn bị cho tôi một phong phẫu thuật, tuyệt đối bảo mật”
“…”
“Ông không cần biết nhiều, nhận tiền của tôi thì nên biết bịt chặt miệng, một tuần nữa, tôi sẽ đưa người đến lúc đó cần làm những gì thì tôi sẽ cho ông biết.”
Mẹ Thần thở một hơi mạnh, tùy tiện ném điện thoại xuống ghế, vẻ mặt rơi vào trầm tư.
Ngồi trong quán café, Nhược Thi chậm rãi quan sát những người đi đường, ai cũng đang bận rộn làm việc của riêng mình, vậy còn cô sao giờ lại nhàn rỗi đến vậy. Bất giác nhìn thấy một cô gái trẻ, tay bế một đứa bé, người đàn ông đi bên cạnh che dù cho cả hai, một bức tranh thật đẹp. Nhưng nó lại không phải của cô, không biết rồi con mình sẽ ra sao. Nếu được, cô bằng lòng ra đi không cần lấy cái danh nghĩa con cháu của Quan gia gì cả, nhưng mẹ Hạo Thần bảo mình đợi xem ý kiến của anh, nên mình chấp nhận đợi.
Ngồi chống cằm lo nhìn mơ màng ngoài cửa, một tiếng gõ nhẹ vào bàn làm cô hoàn hồn.
“Là anh, thật trùng hợp” – Nhược Thi mỉm cười.
“Anh đi mua chút đồ, định về thì thấy em ngồi thẩn thờ nghĩ gì đó nên lái xe vào đây giúp em gọi hồn về, em đã khỏe chưa?” – Á Vinh ngồi đồi diện cô.
“Ừm” – Cô cười trả lại, nhưng vẫn có chút buồn hiện lên mặt.
“Phụ nữ mang thai phải cười nhiều vào, anh ta đâu? Dám để em đi một mình à?”
“Anh ta đi Thụy Sĩ rồi, anh ta vẫn chưa biết.”
“Tại sao?” – Á Vinh ngạc nhiên
“Anh ấy, dường như không thích trẻ con, mà em cũng chỉ là tình nhân thôi, mẹ anh ấy đang xem xét ý kiến anh ấy thế nào”
“Anh vẫn nghĩ em nên chính mình nói”
“Em sợ, nếu thật anh ấy không thích thì sẽ bảo em phá thai. Mà đối với anh ấy thì chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Anh hiểu, nếu em không có cảm giác an toàn như vậy, thì cùng anh và mẹ đi Pháp, thế nào?”
“Anh đùa? Thật là …” – Cô phì cười.
“Không đùa đâu, mẹ anh nếu biết chắc sẽ rất vui.”
“Em sẽ không tự ý bỏ rơi anh ấy”
“Như vậy đi, anh sẽ mua sẵn vé cho em, nếu hắn bắt em phá thai, chỉ cần một cuộc điện thoại anh sẽ lập tức đến đón em đi. Còn 10 ngày nữa anh và mẹ sẽ lên máy bay nên em hãy mau cho hắn ta biết để xem ý kiến hắn thế nào”
Nhược Thi vẫn nhất quyết không nhận lời anh – “Em sẽ không cùng anh đi Pháp đâu, em tin chuyện đó sẽ không xảy ra, anh ấy sẽ không tuyệt tình với em như vậy.”
Á Vinh thở dài nhưng anh vẫn quyết định là mua thêm một vé sẵn cho cô, anh đề nghị đưa cô về nhưng Nhược Thi từ chối nói là muốn đi dạo thêm, họ tán gẫu thêm vài câu rồi chào tạm biệt.
Bệnh viện.
Hoàn Nghiên dạo gần đây tâm tình bực bội, trong văn phòng thì nồng nặc mùi thuốc súng, chẳng ai dám đến gần. Hoàn Nghiên đi trên hành lang, nhìn thấy phòng làm việc của Viện trưởng Trần không đóng nên bước vào xem.
Hoàn Nghiên bước vào thì thấy viện trưởng đang ngồi, tay gác lên trán vẻ mặt thống khổ thì anh biết mình tự rước lấy phiền phức rồi, đang định âm thầm bước ra ngoài thì viện trưởng Trần lên tiếng – “Cậu tìm tôi có việc à?”
“À không, tôi thấy cửa mở nên bước vào, tôi không làm phiền ngài” – Định xoay người bước đi thì Hoàn Nghiên bị gọi lại.
“Cậu ngồi xuống một chút, tôi muốn nói chuyện cùng cậu.”
“À được” – Hoàn Nghiên kéo ghế ngồi xuống, đây là lần đầu anh nhìn thấy viện trưởng Trần trong bộ dáng chật vật thế này.
“Chuyện phòng thí nghiệm của cậu thế nào rồi?”
“Bị cháy, đã dập lửa, bên trong cũng sạch sẽ không còn gì.” – Nhắc tới phòng thí nghiệm là Hoàn Nghiên liền nổi gân xanh lên.
“Cậu là nhân tài, cũng đừng chỉ biết lo nghiên cứu những thứ cổ quái nữa. Tôi đang định … chuyển quyền viện trưởng qua cho cậu, cậu thấy thế nào?”
“Sao? Ngài định không làm nữa?” – Hoàn Nghiên ngạc nhiên, anh cũng sớm đoán được ông có ý định này nhưng không ngờ nhanh như vậy.
“Đạo đức nghề nghiệp của tôi đã không còn, tôi không xứng mặt chiếc áo tinh khiết này nữa.” – Nói đến đây, viện trưởng run giọng, hai tai chống lên trán cúi mặt xuống.
“Đã có chuyện gì sao? Tôi giúp gì được cho ngài?”
“Trong cuộc đời làm bác sĩ, tôi đã làm chuyện mất nhân tính 2 lần, lần này tôi lại sắp làm một chuyện tồi bại khác nữa. Tôi không thể không làm, chỉ là sao khi làm xong chuyện lần này tôi sẽ về hưu sớm, mọi việc còn lại trong bệnh viện đành nhờ cậu vậy.”
Hoàn Nghiên thấy viện trưởng Trần luôn đối xử với mình như con trai đang lâm vào tình cảnh này nên cũng không trơ mắt nhìn được, anh nói – “Viện trưởng, là việc gì ngài cứ nói, tôi sẽ giúp ngài giải quyết, xin ngài đừng ngại tôi là người ngoài.”
“Nếu tôi xem cậu là người ngoài thì đã không có ý định đem bệnh viện này giao cho cậu, chuyện này tôi sợ sẽ làm mất tiền đồ của cậu.”
“Viện trưởng, nhìn thấy ông thế này tôi càng không yên lòng hơn.”
Bị Hoàn Nghiên thuyết phục, viện trưởng cuối cùng cũng chịu nói ra, nghe vậy Hoàn Nghiên cũng thấy kinh hồn, không ngờ được mình lại biết một bí mật trọng đại như vậy.
Cầm hồ sơ bệnh nhân tay Hoàn Nghiên khẽ run, sao lại có sự trùng hợp đến vậy, Hoàn Nghiên rất nhanh lấy lại được vẻ mặt bình thản nói – “Việc này cứ giao cho tôi, viện trưởng không cần lo lắng.”
Nghe vậy nhưng viện trưởng Trần vẻ mặt vẫn rất hoang mang nhưng ông vẫn quyết để Hoàn Nghiên tư định đoạt.
Quan Hạo Thần, lần này xem tôi có trả thù cậu được không – Hoàn Nghiên cười khinh thầm nghĩ.____________
“Chị đã khỏe hẳn chưa, ra ngoài không có việc gì chứ?” – Nhược Thi nhìn thấy nét mặt của Linh vẫn còn xanh nên lo lắng hỏi.
“Chị đã khỏe nhiều rồi, nên cũng muốn ra ngoài thư gian chút.”
Cả hai cùng ngồi trong một quán café theo phong cách Nhật, bên trong đa phần được trang trí bằng gỗ, nhìn vào rất thoải mái tạo ra cảm giác rất dễ chịu.
Chị Linh hôm nay chỉ mặt một cái váy trắng liền dài đến gối, kiểu dáng kín đáo, chị cũng không trang điểm nên nhìn càng nhợt nhạt hơn.
“Gian Minh đã mất, chị không mất luôn Hạo Thần” – Linh đột nhiên nói
Nhược Thi kinh ngạc làm trà rơi ra ngoài một ít, cô đưa mắt nhìn Linh không nói gì.
“Chị sẽ trở về bên anh ấy” – Linh nói tiếp
“Cũng phải xem anh ấy có chấp nhận không” – Nhược Thi cũng không nhìn nữa, nói.
Như biết trước Nhược Thi sẽ nói câu này, Linh bình tĩnh đáp lại – “Anh ấy sẽ chấp nhận, Tiểu Minh chính là con trai của anh ấy, giờ Gian Hùng đã mất, chị cũng không muốn giấu nữa, đợi anh ấy từ Thụy Sĩ về, chị sẽ nói cho anh ấy biết.”
Nhược Thi lần này là làm lật nguyên ly trà luôn, phía trước giờ chỉ có một màu đen, cô gắng lấy lại bĩnh tĩnh mà bác bỏ - “Không thể nào? Sao chị có thể làm ra được loại chuyện này chứ, chị không thấy có lỗi không thấy xấu hổ với chồng chị sao?”
“Em cứ mắng chị, chị không hề oán trách. Trước đây chịu sự uy hiếp của mẹ anh ấy nên chị mới che giấu, nhưng giờ chị không sợ mất thứ gì nữa, nếu chị đã ở cạnh anh ấy thì em hãy rời đi, đừng làm kẻ thứ ba trong gia đình của chị. Hãy hiểu cho chị Thi Thi” – Linh đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô nhưng bị cô rút lại.
Vậy còn con của cô thì sao đây? Sao lại có người ít kỉ như vậy, có phải năm xưa mẹ cũng phải chịu người ta nhục nhã như vậy không, hay là còn hơn thế này nữa?
“Thi Thi, xin em …Tiểu Minh cần nhận lại cha, chị lại không muốn nó phải có một gia định bị khuyết điểm.”
Khóc? Chị khóc cái gì? Người phải khóc nên là tôi này, nhưng tại sao tôi không khóc được.
“Em, không muốn gặp chị nữa” – Nhược Thi đứng dậy bỏ ra ngoài, cô cứ như vậy như người vô hồn hòa vào dòng người trên phố, hướng đi bất định.
Trong quán, Linh lau đi hàng nước mắt, cười một cái thật bi thương – “Xin lỗi Thi Thi, để tồn tại thì chỉ có đấu tranh, đừng trách chị.”
Thụy Sĩ. - Trong căn phòng làm việc hơi tối vì thiếu anh đèn, một người đàn ông thân mặc âu phục đang ngồi hút thuốc, vẻ mặt toát ra hàn khí chết người – “Đã chắc với kết quả tìm được chứ?”
“Chắc chắn rồi, giờ chỉ cần đợi sức khỏe họ hồi phục, cùng trở về nước lật tẩy bà ta đảm bảo bà ta sẽ không cách nào chống trả.” – Thiên La ngồi ở sofa đang lật lật hồ sơ nói.
“Thiên La, cậu về nước trước đi, không cần ở lại cùng tôi.” – Hạo Thần phun ra một ngum khói thuốc, nói.
“Quan tổng, ngai một mình ở lại không sao chứ.”
“Sẽ không có việc gì, cậu về cứ thu xếp mọi thứ như kế hoạch, khi tôi về cũng là lúc tính sổ mọi chuyện với bà ta.”
“Tôi rõ rồi”
Thiên La lui ra ngoài, Hạo Thần liền nói thêm một câu – “Có tin tức gì phải lập tức thông báo, đặc biệt đừng để cô ấy lo lắng”
Thiên La gật đầu rồi đóng cửa lại, đi trên hành lang dài, Thiên La thoáng rơi vào trầm tư. Nhiều năm như vậy, lần đầu nhìn thấy Quan tổng đang lo chuyện đại sự mà còn có thể nghĩ tới cảm nhận của cô gái đó.
Nghĩ nghĩ một hồi, Thiên La vẫn tự trách mình vì đã quá vô tâm với Cách Cách đi, lần này làm xong việc thì cũng có thể coi là lập được công lớn. Đến lúc đó nhân cơ hội mà giải bày mọi chuyện với Quan tổng. Như vậy mình sẽ có thể chân chính để Cách Cách trở thành người của mình.