Đầu dây bên kia, giọng Linh run rẩy, cô vừa khóc vừa nói gì đó Hạo Thàn cố gắng tập trung mới nghe rõ được, xung quanh thì lại rất ồn ào.
“Ở bệnh viện nào? Được rồi đừng sợ, anh sẽ đến ngay.” – Vậy là Hạo Thần chuyển hướng, chạy đến bệnh viện.
Ngoại thành, mọi người vừa đi vừa tán gẫu với nhau rất vui vẻ, không khí nơi đây cũng rất trong lành. Con trai dì Thanh gửi cho dì mấy bức ảnh, một số tiền, còn nhắn là sẽ không lâu nữa đến đón dì cùng ra nước ngoài định cư với mình.
Cô tranh thủ thời gian điện thoại cho Cách Cách, vừa nhận được điện là Cách Cách không thương tiếc, chỉnh âm lương maximum, bật công tắt ‘lên mặt’ mà chửi Nhược Thi.
“Con nha đầu cậu, trốn ở nơi nào hả?”
Nhược Thi để điện thoại tránh xa tai mình để không bị ảnh hưởng nghiêm trọng gì cho sau này – “Tiểu thư à, mình xin lỗi, nơi mình ở không cách nào liên lạc cậu được, hôm nay mình ra ngoài liền gọi cậu ngay đây”
“Cậu …có phải đã xem tin tức rồi không?”
“Ừm”
“Cậu đừng hiểu lầm, Như Mộng và mình rất thân, chuyện của họ rất phức tạp, khi nào gặp mình sẽ giải thích cậu nghe”
“Không cần đâu Cách Cách, mình không quan tâm nữa” – Nhược Thi nói
“Cậu …” – Cách Cách định nói gì nhưng thôi.
“Mình tắt máy đây, khi khác sẽ gọi lại cho cậu”
Bệnh viện
Khi Hạo Thần đến trước của phòng cấp cứu, thì thấy Linh đang ngồi bẹp dưới đất, trên người thì đầy các vết máu, miệng không ngừng cầu khẩn.
Hạo Thần bước đến đở cô đứng dậy, nhưng người cô mềm nhũn đứng không vững nữa chỉ có thể dựa vào Hạo Thần, Linh ngẫn đầu lên nhìn hai tay nắm chặt áo anh nói – “Hạo Thần, em rất sợ”
Nói được một câu hai tay cô bưng mặt khóc nức nở, Hạo Thần cũng không nói gì, tình hình đại khái là vì cứu Tiểu Minh mà Gian Hùng lao ra đường kết quả cả hai đều bị thương giờ đang trong phòng cấp cứu.
Nhiều giờ trôi qua, Tiểu Minh đã qua được đưa ra ngoài, nhưng do mất máu quá nhiều, đầu bị chấn thương nhẹ nên phải đợi tỉnh dậy được thì mới qua cơn nguy hiểm.
Duy chỉ có đèn cấp cứu phòng Gian Hùng là vẫn sáng.
“Đừng lo, sẽ không sao” – Hạo Thần ôm vai cô nói.
Linh lúc này như người mất hồn, không suy nghĩ được gì, chỉ ngồi đó rồi dựa đầu vào ngực Hạo Thần, cô cũng không khóc nữa, mắt thì vô hồn.
Cạch – Cửa phòng cuối cùng cũng mở.
“Bác sĩ, chồng tôi thế nào?”
“Xin lỗi, nạn nhân bị va đập đầu mạnh, gãy đi 3 khúc xương trong đó có một cái đã đâm thủng gan, xuất huyết quá nhiều nên đã không qua khỏi” – Bác sĩ nói, vẻ mặt cũng thoáng nét buồn, nói xong ông rời đi.
Linh bất lực ngã xuống, ý thức cuối cùng nhận biết được là Hạo Thần bế người cô lên, về sau cô không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Đến khi Linh tỉnh lại cũng đã là 4 ngày sau, cô liên tục sốt đến hôm nay mới hạ nhiệt, Tiểu Minh thì đã có Cách Cách chăm sóc, Linh thì được Hạo Thần túc trực ở bên cạnh, nhưng lòng Hạo Thần cũng đang rất sôi sục, anh muốn đi tìm Nhược Thi về nhưng lại không thể bỏ mặc Linh một mình.
Ngón tay Linh khẽ động đậy, mắt hơi mở ra, Linh chớp mắt liên tục để làm quen với ánh sáng, khi nhìn thấy được Hạo Thần, thì nước mắt cô cứ như vậy mà chảy ra – “Anh ấy đi rồi?”
“Anh đã giúp em lo chuyện hậu sự, giờ em rất yếu hãy gắng nghĩ cho mau lại sức”
Linh không nói gì thêm, mắt chỉ nhìn trần nhà, lúc này Cách Cách bước vào – “Chị đã tỉnh à?”
“Tiểu Cách” – Linh thì thào, giọng cô có hơi khàn
“Cậu qua xem Tiểu Minh đi, để con chăm sóc chị Linh”
Hạo Thần nắm tay Linh – “Anh đi xem Tiểu Minh”
Khi Hạo Thần đi thì Cách Cách đến ngồi gần cô – “Chị cần gì thì cứ nói em sẽ giúp chị làm, Tiểu Minh cũng đã tỉnh mấy ngày nay, nó cũng đang khoe lại”
“Cám ơn em, Tiểu Cách, chị cứ nghĩ em giận chị luôn rồi”
“Em không có giận gì hết” – Cách Cách quay mặt chổ khác.
“Sao chị không thấy Nhược Thi, cô bé quả thật không thích chị à?” – Linh nhìn quanh
“Cậu ấy bỏ đi cả tháng nay.”
Linh hơi ngạc nhiên, cô không hề hay biết chuyện này – “Hạo Thần không đi tìm sao?”
“Đã tìm được, nhưng dạo gần đây vì chăm sóc chị nên cậu gác qua một bên rồi, để em lấy cho chị cốc nước”
“Cám ơn em” – Linh đón lấy rồi uống hết._____________
Tập đoàn Quan thị.
Trở về lo xong một số việc, đang định đi ra ngoài để đón Nhược Thi về thì lại có chuyện xảy ra.
RẦM – Cửa phòng bị đá mạnh, phát ra âm thanh chói tai. Hạo Thần dời mắt nhìn về phía cửa – “Cậu phát điên cái gì?”
Hạo Thần có hơi không kiên nhẫn nữa, lần nào hắn định đi tìm Nhược Thi là sẽ có kẻ đến phá rối.
“Có phải cậu cho người đốt phòng thí nghiệm của tôi không?” – Hoàn Nghiên tức giận rống.
“Không có chứng cứ đừng nói bừa.” – Hạo Thần làm lơ Hoàn Nghiên, bước ra ngoài.
“Đứng đó, nói cho rõ ràng, chỉ có đại ma đầu cậu mới dám đụng đến phòng thí nghiệm đầy tâm huyết của tôi”
Hạo Thần quay lại nhìn, nói – “Còn một người nữa, cậu tự nghĩ đi”
Nói xong Hạo Thần bước nhanh ra ngoài, không muốn để ai cản bước mình đi tìm cô gái ngốc nghếch đó nữa.______________
“Tiểu thư, xin cho hỏi, tôi bị lạc đường rồi”
Đang lom khom cắt mấy cây rau xanh, Nhược Thi bị một người lạ mặt bắt chuyện, cô ngẩng lên nhìn, trên mặt lúc này cũng lắm lem không ít bùn mà cô còn tiện tay quẹt mũi một cái, người đàn ông trong mắt hiện lên ý cười.
Nhược Thi kinh hỉ nói – “Anh là Danh Á Vinh?”. Mong là trí nhớ cô không kém, vì dù sao dì Thanh cũng đã cho cô xem rất nhiều hình của anh.
“Tiểu thư cô biết tôi?”
Cô lau lau tay, đưa tay ra – “Tôi là Tô Nhược Thi, dì Thanh thường hay nhắc về anh”
Á Vinh cũng biết được rất nhiều điều về cô, vì mẹ anh cứ thao thao không ngừng khen ngợi cô gái này.
Vậy là Á Vinh giúp Nhược Thi ôm một đóng rau đem về, vừa gặp được con trai thì dì Thanh đã rươm rướm nước mắt, mọi người cũng bước ra đón anh về.
Lần này anh sẽ ở đây khá lâu, vì mục đích của anh là lo thu xếp cho dì Thanh cùng anh đi định cư. Dì Thanh cứ nói là tiếc nơi này không muốn đi nhưng tuổi dì cũng đã cao nên Á Vinh không yên tâm, nhất quyết phải đưa dì đi với mình, dì Thanh cũng không phàn nàn nữa.
Nhược Thi hôm nay phụ mọi người làm bếp, thấy cô lay hoay với cái nồi cơm sao mãi mà chẳng xong, khi dì Thanh đi xem cô thế nào rồi thì phát hiện cô đang nằm bất động trên mặt đất, sắc mặt thì tái xanh.
Á Vinh lập tức bế cô lên dễ dàng, rồi xuống núi lái xe đưa cô đến bệnh viện gần nhất. Dì Thanh ngồi bên cạnh không ngừng gọi cô tỉnh nhưng vẫn không thấy trả lời.
Ở trên núi, giớ thổi mạnh, xung quanh cây cối không bóng người, chết tiệt, em đến cái nơi quỷ quái này làm gì? Hạo Thần cứ đi theo đường mòn, nhìn thấy vườn rau, ao cá, rồi tiếp sau đó cũng thấy được một căn nhà lớn, Hạo Thần bước vào sân thì thấy có người.
“Cậu tìm ai?” – Một bà thím ngạc nhiên hỏi, ở nơi này hoang vắng ít thấy người đến, tự nhiên sao hôm nay lại xuất hiện một người đẹp trai thế này.
“Thi Thi đang ở đâu?” – Hắn đưa mắt quét quanh.
Những người khác thoáng nhìn được chắc đây là chàng trai phụ bạc Thi Thi của họ, một dì không thiện chí lên tiếng – “Đi xuống núi rồi, không biết khi nào về.”
Nghe được vậy, Hạo Thần như tức điên, vừa lên được đây thì cô lại đi xuống, giỡn với mình à. Vậy là Hạo Thần nhanh chóng lao xuống núi, nếu thật cô đã vào thành phố thì sẽ tìm được dễ dàng hơn.
Bệnh viện.
Trong phòng khám, đã có kết quả, vị bác sĩ trung niên đẩy đẩy gọng kính nhìn vào tập hồ sơ nói – “Chúc mừng cô, cô đã có thai được 6 tuần”
Nhược Thi cứng đơ người, kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến nhưng cô lại không hề để ý, bên cạnh đó dì Thanh và Á Vinh lại càng kinh ngạc hơn. Vị bác sĩ nói tiếp.
“Thai phụ đang bị thiếu máu, dinh dưỡng lại không đầy đủ, người nhà nên chú ý quan tâm đặc biệt.”
Bước ra khỏi phòng bệnh, Á Vinh đi lấy xe, dì Thanh cứ căn dặn là phải cẩn thận bảo cô đừng lo lắng hay áp lực, còn hỏi cô muốn nói cho cha đứa bé không.
Lòng Nhược Thi giờ rối rắm, nói cho anh biết thì sao? Lâu như vậy không gặp liệu anh có tin đây là cốt nhục của anh không? Nhưng nếu không nói, vậy cô phải đối diện với người nhà thế nào. Chẳng lẽ đây là điều mà mẹ luôn lo sợ sẽ xảy ra với mình?
“Thi Thi, chưa quyết định được cũng không sao. Mọi người sẽ cùng nhau bao bọc con, nên con không cần quá lo lắng, đừng tự tạo áp lực cho mình.” – Dì Thanh vỗ vai cô.
Nhược Thi gật nhẹ, từ xa, một chiếc xe thể theo đen bóng chạy đến với tốc độ cực nhanh rồi đột ngột đạp phanh gấp làm phát ra tiếng động chói tai, chiếc xe chặn ngay trước mặt cô và dì Thanh. Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài bước xuống, vẻ mặt lạnh lùng như muốn ăn chết người.
“Cuối cùng cũng tìm được em” – Hạo Thần đứng đối diện cô, nói.
Nhược Thi cũng đứng bất động, sao cô chưa đến tìm anh là đã bị anh tìm thấy rồi, cô quay người qua dì Thanh nói – “Dì Thanh, con phải về rồi. Có dịp con sẽ đến thăm dì và mọi người. Cám ơn thời gian qua đã chăm sóc cho con.”
Dì Thanh cũng không hỏi nhiều chỉ nắm tay cô rồi nói – “Nha đầu, nếu muốn quay lại thì mọi người vẫn luôn chào đón con, có chuyện gì cứ gọi cho Á Vinh, nó sẽ tận tình giúp con, thời gian qua dì cũng xem con như con gái rồi.”
Nhược Thi ôm dì chào tạm biệt rồi bước lên xe. Hạo Thần gật đầu chào dì Thanh rồi lái xe đi khỏi, khi Á Vinh chạy xe đến thì họ cũng đã mất dạng rồi.