Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em) - Chương 66




Buổi tối hôm nay cô ngủ rất ngon, nửa đêm cũng không bị giật mình mà tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Rèm cửa màu trắng sữa khẽ đung đưa theo từng đợt gió thổi khẽ lay động. Cô đang ở đâu thế này? Người mà tối qua ở cùng cô lại không có ở đây, nếu không phải vì thấy mình đang ở một nơi xa lạ cô còn tưởng là mình thực sự nằm mơ. Cố đoán chắc rằngđây không phải nơi anh ở bởi vì trong căn phòng này hoàn toàn không tồn tại một chút nào hởi thở của anh.



Nếu vậy thì anh đã đưa cô đi đâu?



Bước ra khỏi phòng, nhìn mọi thứ xung quanh, nơi đây được lau chùi rất cẩn thận, mọi đồ vật không hề vương một chút bụi bẩn nào, trên những kệ gỗ tại mỗi góc nhà đều là những bó hoa tươi. Không gian nơi đây tràn ngập sự ấm áp không giống như một căn nhà khoang, như vậy ở đây còn có người ở. Chủ nhân ở đây là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, hơn thế nữa chủ nhân này còn là một người phụ nữ.



Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu Băng Hi khẽ giật mình, là một người phụ nữ sao? Người ấy và anh rốt cục có quan hệ như thế nào? Căn nhà này không lớn nhưng cũng không thể coi là nhỏ, ở đằng trước còn là một khoảng đất được trồng rất nhiều hoa. Bỗng dưng cô lại rất tò mò về chủ nhân căn nhà này rốt cuộc là người như thế nào?



Rất nhanh chóng đáp án đã xuất hiện, ở bên ngoài ban công, Băng Hi thấy một người đang cắt hồng trên những chiếc chậu dược trồng đầy hoa. Hoa nở rất đẹp, rõ ràng là có người chăm sóc chúng cẩn thận. Người đó dường như nhận ra có người đang nhìn mình liền quay người lại.



Giây phút đó, khi nhìn thấy người phụ nữ quay lại, cô liền cảm thấy gương mặt này nhìn lại có chút quen thuộc nhưng lại không thể phân tích được là giống ở điểm nào. Trên người bà chỉ mặc chiếc váy trắng, nhìn đằng sau nhất định sẽ không nhận ra đây là người đã có tuổi, tuy nhiên trên người bà lại toát lên khí chất cao quý khó diễn tả. Người đó thấy cô vẫn đứng thẫn thờ ở đó liền mỉm cười lên tiếng nhắc nhở.



“Thất thần gì thế? Con tỉnh rồi thì ra đây ngồi hóng mát đi, buổi sáng ở đây rất đẹp đấy.”



Giọng điệu của bà vô cùng tự nhiên không nhìn ra một chút miễn cưỡng nào, Băng Hi thấy thế cũng không có tự tuyệt, hiển nhiên cũng theo ý bà ra ngoài.




Hai người đi dạo xung quanh vườn hoa nhưng chỉ có chút kì lạ là hai bên lối đi đều được trồng bằng hoa hồng trắng, người phụ nữ này chẳng nhẽ thích màu trắng đến vậy hay sao? Thật ra nhìn những đám hồng này lại không hề thấy chúng xấu chỗ nào, ngược lại được trồng xen lẫn với cỏ xanh cũng rất đẹp. Bầu không khí cứ im lặng mãi cho đến khi bà bỗng dưng nhắc đến mẹ cô.



“Mẹ con trước kia rất thích hoa hồng, nhất là màu trắng này. Cũng đẹp giống như vậy, nhưng cuối cùng lại không ngờ…”



Câu này khiến Băng Hi cảm thấy có chút chua xót nhưng nhiều hơn là sự kinh hãi, người phụ nữ này lại biết mẹ cô, không chỉ thế mà còn biết rất rõ. Rốt cuộc người này là ai mà cô lại không hề biết?



Dường như thấy được sự nghi vấn của cô, bà khẽ thở dài, mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy, cuối cùng bà vẫn phải một lần nữa nhớ lại.




“Mẹ con trước kia cùng ta đều là bạn thân, sống cũng rất vui vẻ đâu phải lo nghĩ cái gì. Nhưng từ khi gặp người đàn ông ấy, mẹ con lại giống như một người hoàn toàn khác, cho dù người nhà có ngăn cản cỡ nào cũng nhất mực không nghe mà chọn lựa đi theo người đó. Ông ngoại con sau đó cũng không thể chống lại sự cố chấp của mẹ con đành bỏ mặc cho hai người tự sinh tự diệt. Dành hết tuổi thanh xuân cho người đàn ông đấy là mẹ con, ngay cả đứa con của hai người cũng đã sinh ra rồi, vậy mà ngay cả chút áp lực của gia đình ông ta cũng không chống lại nổi liền nghe lời lấy một nhà môn đăng hộ đối khác. Lúc mẹ con đau khổ nhất cũng là ta ở bên cạnh còn ông ta thì làm được cái gì. Sau đó đến ngay cả đứa con ông ta cũng muốn cướp lại. Loại người như ông ta đáng nhẽ không nên có hạnh phúc mới đúng.”



Giọng nói của bà nhẹ nhàng, nhàn nhạt không có chút kích động nào, vậy mà Băng Hi lại cảm thấy có gì đó đang chèn ép, đè nén trong ngực mình, vô cùng khó chịu, cái gì cũng không thể nói nên lời. Qua một lúc sau, ổn định lại cảm xúc thì lại nghe thấy bà nói, bà nói: “ Trước khi mẹ con mất có nói với ta một điều.”



Băng Hi quay sang nhìn bà, ánh mắt mờ mịt như không có phương hướng.




“Mẹ con đã nói gì với bác?”



“Bà ấy nói ở bên người đàn ông đó là thời gian bà ấy hạnh phúc nhất cho nên bà ấy không hề hối hận, cho dù chọn lại bà ấy vẫn đi vào lối cũ. Hận ông ấy cỡ nào thì vẫn là người từng chọn, từng yêu.”



“Ban đầu ta thật sự không hiểu tại sao bà ấy lại ngốc nghếch mà nói ra những lời như thế. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì mới nhận ra nhưng lời nói ấy cũng chẳng có gì là sai cả, con người ta khi đã bước vào con đường này đâu còn để ý đúng sai phải trái mà phân biệt, chỉ khi nào yêu một người thì mới biết được cảm giác đó là gì.”



Trên gương mặt bà hoàn toàn toát lên một vẻ đẹp lạ thường, không phải vẻ đẹp về nhan sắc, cũng không phải vẻ đẹp con người mà là một vẻ đẹp của hạnh phúc, vẻ đẹp này khiến bà trông như một người con gái đang chìm đắm trong tình yêu màu hồng vậy. Chẳng trách lúc nãy bà lại nói như vậy, chỉ có người đang hạnh phúc mới có thể cảm nhận được cái đẹp của tình yêu. Trong khi đang mải suy nghĩ Băng Hi đột nhiên nói một câu mà ngay cả cô cũng thấy kinh ngạc chính bản thân sao lại hỏi như vậy.



"Bác gái, bác đang yêu sao?"



"Cái... cái gì mà đang yêu, lớn từng này còn yêu đương gì nữa."

Ngưng một lát, bà quay sang nhìn Băng Hi ánh mắt mang theo vài phàn trìu mến, bàn tay đưa lên khẽ chạm vào tóc cô, bà nói:" Băng Hi , ta đã nhận lời mẹ con là phải chăm sóc thật tốt cho con, Tú Khang gặp được con thật là tốt, ta cũng yên tâm phần nào."