Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em) - Chương 50




Người bên kia thấy cô im lặng mãi không lên tiếng, khẽ thở dài cuối cùng đành lên tiếng.



"Ông ấy rất nhớ em. Nếu như bao giờ rảnh thì hãy về tham ông ấy, sức khỏe ông ấy cũng không được như trước nữa. Hơn nữa ông ấy còn bảo muốn có chuyện muốn nói với em. Khi nào muốn tới thì gọi điện, anh tới đón em."



"Thôi em ngủ sớm đi, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy."



Từ đầu đến cuối Băng Hi chỉ im lặng nghe anh nói, không phải là cô không muốn nói mà là cô thực sự không biết mở lời như thế nào.



Thấy Băng Hi vẫn tiếp tục im lặng, Tú Khang quan sát vẻ mặt cô sau đó nói.



"Cậu ta nói gì?"




"Dương Phong nói là ba muốn gặp em, ông ấy có chuyện muốn nói, hơn nữa sức khỏe ông ấy..."



Lúc này Băng Hi không muốn nói tiếp, đôi mắt trong trẻo thường ngày giờ đã trở nên mờ đi vì nước mắt. Tú Khang trầm lặng nhìn cô, trong lòng bỗng xuất hiện cảm xúc phức tạp dương như có chút đau khổ, có chút chua xót. Anh biết cô không quên được gia đình của mình, chăng qua là không biết đối diện như thế nào.




"Em còn hận ông ấy không?"



Câu hỏi này khiến Băng Hi bỗng giật mình.



Hận ông ấy? Hình như không còn nữa, thậm chí cô còn phát hiện ra từ trước đến nay cô chưa bao giờ hận ông. Chẳng qua là không thể chấp nhận mà thôi, ông trong lòng cô vẫn là ba, là người luôn yêu thương cô từ nhỏ đến lớn.




Cô biết ông chính là người gay thương tổn cho mẹ, cũng biết ông đang che giấu một bí mật nào đó, hơn nữa cô lại chẳng có chút ấn tượng nào về quá khứ của mình. Chẳng nhẽ vì quá hạnh phúc trong thực tại mà quên đi hạnh phúc của mình hay từ trước tới giờ mọi kí ức về hồi nhỏ cô đều không có. Đôi lúc cô rất nghi ngờ chính tí nhớ của mình.



Một hồi lâu sau nhận được cái lắc đầu từ cô, Tú Khang giơ tay chạm vào má cô nhưng mãi một lúc sau anh vẫn không buông tay mà ngược lại còn khẽ xoa xoa rồi nói.



"Vậy sao em lại không đi thăm ông ấy. Nói cho ông ấy biết rằng em sống tốt như thế nào. Ông ấy là ba em nhất định sẽ không gây tổn thương cho em. Hơn nữa, em còn có tôi."



Băng Hi khẽ gật đầu, làm sao cô có thể quên được người đàn ông ở trước mặt này được. Đối với cô bây giờ, anh là người quan trọng cũng là người duy nhất cho cô cảm giác an toàn đến như vậy.