Aizzz! Ta thực sự không thể mặc kệ mọi chuyện sao? Chắc nămnay ta phạm thái tuế rồi, làm chuyện gì cũng không suôn sẻ? Ngay cả đến ĐàiTrung rồi mà cũng không được yên thân.
Từ chỗ mẹ ta nghe được, từ sau khi ba tuyên bố để lại 50%tài sản cho ta thừa kế, lão nhân gia ông đã mướn hẳn một nhân viên bảo vệ giỏiđáng tin cậy đi theo canh giữ bên người ta, sợ ta bị người ám sát gì gì đó.
Đương nhiên, mấy người thân kia của ta cũng không đến nỗi mấtnhân tính đến thế. Vì vậy, ta càng thêm khẳng định ta đã lọt vào bẫy của ba.Ông già chỉ muốn lợi dụng nửa năm qua để quan sát lòng tham của đám con cái đốivới tài sản của ông như thế nào, đồng thời đối phó với cách sống của ta. Thảonào trước đây mẹ từng nói ba ta chẳng tốt đẹp gì, thể nào cũng sẽ không để yêncho ta. Một mặt bảo các anh trai tìm chồng cho ta, để ta có thể xuất giá; mặtkhác để xem thử trong số mấy đứa con của ông ai có bản lĩnh hơn, để ông có thểtheo đó mà phân chia tài sản. Nếu như quý ngài Chung Thiệu Chính ba ta mà có thểđem 50% tài sản giao cho ta mới là lạ! Trừ phi ông thực sự muốn nhìn thấy concháu của mình trở mặt thành thù, bằng không ông phải cẩn thận phân chia tài sảncủa mình một cách thỏa đáng nhất.
Cho đến hiện tại, chỉ có mẹ cả, mẹ hai, mẹ ba là chưa tìm đếnta mà thôi; cộng thêm ông anh cả Chung Tiếu Vĩ đang ở nước ngoài nữa. Mấy ngườivợ của ba ai nấy cũng đều có điểm lợi hại riêng, cũng không dễ gì tự vạch ra bộmặt ham tiền của mình. Cho nên ta mới nói tiểu thiếp Phùng Thi Như của ba là kẻkhông có triển vọng nhất. Không biết sử dụng những thủ đoạn âm hiểm hơn, chỉ biếtra vẻ ta đây trước mặt người khác, chỉ tổ nhận lấy tiếng ác mà chẳng được tí địavị nào. Theo lý thuyết mà nói người vợ nào xinh đẹp trẻ tuổi nhất thì sẽ được sủngái nhất, nhưng ba ta lại gắn bó nhất với người mẹ vô tình và không hề yêu ôngchút nào của ta.
Mấy anh em trai đến tìm ta ‘ôn chuyện’ đều vẫn còn có thể giữđược vẻ mặt bình thản. Có người muốn giới thiệu bạn trai cho ta, có người muốnhợp tác với ta, có người còn muốn xin làm cố vấn quản lý tài sản cho ta. Đươngnhiên cũng có kẻ mắng ta, chính là tên tiểu tử Chung Dân Chi. Trình độ mắng tétát của hắn so với hình tượng nhã nhặn thường ngày thì vô cùng khác biệt. Hắn đếnmắng ta là vì Phương Thận Triết, nghe nói anh chàng kia bị ta làm tổn thươngquá nặng, bỏ ngang học vị thạc sĩ, ra nước ngoài, quyết tâm mở rộng thị trườnghải ngoại cho tập đoàn của nhà hắn, trong vòng năm năm sẽ không về nước. Vấn đềnày chả liên quan gì đến tài sản.
Không phải là không có minh tranh ám đấu, nhưng các anh em củata hiểu rõ, thay vì châm chọc khiêu khích với ta, không bằng đề ra phương án hợptác hai bên cùng có lợi thì càng thực tế hơn. Nếu như không có những bà mẹ lợihại dạy dỗ, thì mấy tên tiểu tử này làm sao có thể biết cân nhắc nặng nhẹ nhưthế? Không đời nào!! Hơn nữa bọn họ trùng hợp đều biết những lời nói xúc phạmcăn bản không thể gây thương tổn cho ta được, bọn họ chẳng hơi đâu mà phí lời.Thật đáng thương, lúc này ta có phần tội nghiệp cho đứa con trai năm tuổi củaPhùng Thi Như; một người mẹ chỉ biết chanh chua chửi rủa liệu có thể giáo dụcđược những đứa con như thế nào?
Aizz! Người ta ai cũng có số. Đành chịu thôi.
Ngoài người nhà ra, đương nhiên tin tức từ miền bắc truyền đếncũng không được phép lơ là. Ứng Khoan Hoài vừa đi chọn cảnh ở đại lục về là tìmta ngay. Tiếc là ảnh vất vả cực nhọc tìm đủ loại tư liệu du học cho ta, vậy màlại chẳng cần dùng đến. Có điều ta nói với ảnh thời gian còn dài, không vội, thểnào cũng có lúc cần dùng. Ta nghĩ mấy ngày nữa ảnh cũng sẽ xuống Đài Trung; tuybiết giữa mẹ và ảnh không thể có kết quả, nhưng lòng ngưỡng mộ của ảnh dành chomẹ vẫn không giảm sút, có thể được nhìn thấy người cũng là tốt rồi.
Lại nói tới người vừa tìm ta tối hôm qua – Lâu công tử. Trướcđó hắn đã đăng ký cho ta một số điện thoại di động, mà dãy số chỉ có mình hắnbiết, khi điện thoại di động reo lên cũng chính là lúc hắn rốt cục muốn tìm ta rồi.Hắn đã cho ta đến Đài Trung ở ba-bốn ngày, trong lúc hắn đang bận ‘vật lộn’ vớiđám khách Nhật Bản. Đối với mấy kẻ háo sắc đó, không ngờ lại không cho phép tacùng đi dự họp; điều đó có thể thấy tư cách của ta đã khác xưa. Trước đây hắnđúng là luôn tận dụng triệt để, tuyệt không keo kiệt chia sẻ ta với mọi người,đặc biệt là khi thủ đoạn ‘đưa đẩy’ khách hàng của ta rất cao, đến cả hắn còn phảitán thưởng nữa là. Không sử dụng ta nữa, không biết có phải do cô thư ký hiệnnay của hắn đủ khả năng đảm đương công việc?
Ta ở Đài Trung đã được mười ngày, ngày nào cũng chạy đếnphòng tranh của mẹ, làm em gái kiêm nhân viên tạp vụ. Làm việc đến nỗi các khớpxương sắp rỉ sét cả. Thỉnh thoảng chiều chiều, ta hay ra bãi cỏ trước phòng mỹthuật xem người ta thả diều.
Không biết có phải do chủ ý trong tiềm thức hay không, mà talại ở đây lâu như vậy. Ta cũng biết hắn rốt cục cũng sẽ nhịn không nổi mà gọiđiện thoại tìm ta. Đêm qua, ta chỉ hờ hững nói: “Còn muốn ở thêm vài ngày nữa,”rồi tắt máy; mà hắn hình như cũng chẳng vội gì việc ta có muốn trở về hay chưa.
Mối quan hệ này phiền chết đi được! Nếu như hắn có thể hoàntoàn lãnh đạm như lúc ban đầu, vậy thì ta sẽ thoải mái biết bao; nếu như hắn cóthể si mê đeo bám như người bình thường, lộ ra bản tính vô lý độc chiếm, vậy tacàng dễ dứt áo ra đi, chứ không đến nỗi rơi vào tình cảnh thê thảm này. Là hắnquá cao cường chăng?!
Chiều tối nay, không có tâm trạng ngắm diều, ngồi trên bậcthềm trước cửa phòng triển lãm, ta ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Quang cảnh lúcnăm giờ rưỡi, không có nhiều sắc màu hoàng hôn cho lắm, tẻ nhạt vô cùng, đang địnhvươn vai ngáp một cái, chẳng ngờ, xa xa thấp thoáng một người cao ráo đang bướctới khiến cơn uể oải của ta hoàn toàn biến mất, chỉ biết đần ra vì kinh ngạctrơ mắt nhìn kẻ đang tiến đến gần—— Lâu Phùng Đường!
Sao hắn lại đến Đài Trung?
Chiếc áo veston vắt ngang trên cánh tay trái, chiếc áo sơmitrắng mở hai khuy không thắt cà vạt, tay áo xắn cao, hắn lộ diện dưới một hình ảnhphóng túng, nhàn hạ. Ngay cả đầu tóc của hắn cũng không chải chuốt cẩn thận tỉmỉ như thường ngày, một vài sợi rơi lòa xòa trước mặt.
Hắn bước thẳng tới trước mặt ta rồi đứng lại, đầu ta ngẩngcao đến nỗi suýt nữa thì ngã ngửa ra đằng sau, hắn đưa tay phải ra đỡ lấy sau cổta, khom người hôn ta một cái.
“Sao anh lại tới đây?”
Tay hắn trượt xuống eo ta, ta thuận thế đứng dậy, cả người lọtthỏm trong lòng hắn, cũng chẳng vội gì mà rời khỏi thân hình tráng kiện của hắn.
“Anh có ba ngày phép.” Hắn ôm eo ta kéo đi ra hướng đường lớn.
“Đây là phòng tranh của mẹ em——” ta chỉ về phía sau, chẳng lẽhắn không biết sao?
Hắn cười:
“Lúc khác vào xem cũng được.” Hắn vẫy một chiếc tắc xi, bảođến khách sạn Nguyệt Quế, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng tay của hắn trướcsau vẫn không rời khỏi eo ta.
Thì ra hắn đến bằng máy bay.
“Sao không lái xe đến?”
“Anh mệt.”
Ta dựa vào chỗ hõm trên vai hắn, vô tình nhìn thấy trên vànhtai hắn có dính một vết son. Trời ơi, ta nên phản ứng thế nào đây? Nổi máu Hoạnthư ư? Kỳ thực tình cảm của ta vẫn chưa đạt đến mức đó; nhưng trong lòng cũng cảmthấy có chút khó chịu. Điều này cũng nằm trong dự liệu rồi, trong lúc ta không ởbên cạnh, hắn đương nhiên cần có phụ nữ khác để giải sầu. Trước đây, chẳng phảihắn luôn có rất nhiều bạn gái cùng một lúc hay sao? Hiện tại ta cần gì phải đểý chuyện này? Có lẽ, điều ta để ý chẳng qua là vì hắn không chịu lau vết sonđi! Ta vẫn biết hắn không cho phép phụ nữ trang điểm lòe loẹt để lại vết tíchtrên mặt hắn, bất quá trước đây cũng chỉ có một lần hôn phải son môi của ta,nhưng về sau thì không có lần nào nữa.
Hắn mệt ư? Sau khi phát hiện ra vết son này, sự mệt mỏi khiếnta liên tưởng đến chuyện ám muội. Hắn rốt cuộc ‘mệt’ đến mức nào?
Ta đưa tay quệt lên vành tai hắn, có lẽ hơi nhột, cho nên bịhắn chụp tay kéo xuống, hắn không thèm hé mắt dù chỉ ti hí. Ta lại dùng tay kiaquào lên tai hắn, rốt cục hắn cũng mở một mắt ra, chộp lấy tay của ta. Sau khinhìn thấy trên đầu ngón tay có màu đo đỏ, đầu mày hắn bất giác cau lại khôngvui, rút lấy một miếng khăn giấy ra đưa cho ta, ta chậm rãi lau sạch cho hắn, sạchhoàn toàn.
Sau khi đến khách sạn Trường Vinh Nguyệt Quế (EvergreenLaurel Hotel), hắn kéo thẳng ta lên phòng trên tầng cao nhất. Đem quần áo quẳngtrong phòng khách, hắn lập tức đi vào phòng tắm.
Ta giang rộng hai cánh tay ngã người lên chiếc giường mềm mại,trong lòng dâng lên một tâm tình khó tả. Hắn đến Đài Trung, ta không nên cảm thấyvui vẻ nhiều như vậy; hắn có cô gái khác cũng không nên khiến ta thấy có chútgiận dỗi như vậy. Đủ loại tâm trạng trộn lẫn trong lòng, nhưng cũng chưa mạnh mẽđến mức có thể phân biệt được, cũng không đủ để lộ rõ ra ngoài; cho nên ta mớinói khó tả.
Chỉ là, ta xác nhận mình có bận tâm. Hắn nhớ mong ta, tacũng nhớ tới hắn, nhưng không phải là nhất thiết phải ở gần nhau từ sáng tới tốimới được. Cái cảm giác đó rất mờ nhạt, thế nhưng —— nó có tồn tại.
Nó khiến tim người ta loạn nhịp, loại cảm giác này có khácgì so với tình yêu không nhỉ?
Cửa phòng tắm mở ra, ta nhìn sang, thấy hắn không một mảnh vảiche thân tiến về phía ta. Ta ngẩng đầu dậy, thiếu chút nữa mở miệng huýt sáo ghẹohắn một tiếng rồi. Các số đo hoàn mỹ hệt như tượng Đại Vệ (David củaMichelangelo, ai thích ngắm anh David thế nào để dễ tưởng tượng ra anh Lâu thìvào google, keke); vóc người như thế này không phải tự nhiên mà có được, hắn rấtchú trọng tập thể hình, bơi lội, cho nên mới có thân hình kiện mỹ, nhưng lại cẩnthận không tập luyện quá mức để thành cơ bắp cuồn cuộn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, chậm rãi vuốt ve mái tóc của ta.Ta cười nói:
“Không phải anh “mệt” sao?”
“Về phương diện này, e rằng phải sau khi dâng hiến cho emxong thì mới có thời gian để ‘mệt’.” (quá hiểm)
Ta không tin cười phá lên:
“Đừng nói với em là suốt mười ngày nay anh không có cô nàonhé?”
“Không có đối tượng nào ngon lành cả.” Vừa nói tay hắn đã sờđến cái nút áo trên cùng của ta, đang mở từng cái từng cái một.
Ta không muốn hỏi lại. Bởi vì mặc kệ hắn nói là thật hay giả,một khi hắn bắt đầu giải thích với ta, chính là lúc mối quan hệ giữa ta và hắnbắt đầu có sự ràng buộc. Không, ta không muốn hắn nói rõ, ta càng không thể ngốcnghếch mà đi thẩm vấn hắn. Giữa chúng ta không nên tiến thêm một bước nào nữa,không cần thiết; ta lại càng không muốn hắn tưởng thật mà giữ mình vì ta. Cáigiá đó ta không đủ khả năng để trả, thế nhưng ——
Trời ạ, trái tim mâu thuẫn của ta đang nghĩ những gì vậy? Lẽnào ta chưa đến ba mươi tuổi đã có “vinh hạnh” trở thành một bệnh nhân tâm thầnphân liệt rồi sao? Không, ta không muốn suy nghĩ gì nữa.
Mà, sau đó, ta cũng không có cơ hội để mà nghĩ ngợi lungtung, ôm vai hắn, trầm luân trong cảm giác ham muốn, quên đi tất cả ——
Ta có xinh đẹp không? Ta đủ đẹp để hắn dồn hết tâm trí cho mộtmình ta thôi sao?
Ta xinh đẹp, nhưng không phải là người đẹp nhất trong số nhữngcô gái mà hắn từng quen. Thi Lam Nhi – người từng quan hệ với hắn suốt hai nămtrời còn đẹp hơn ta nhiều; đó là chưa nói đến thân hình bốc lửa khiến người tahồn xiêu phác lạc của cô ta. Ở chung với nhau đến nay đã được hai tháng, tachưa từng hỏi đến chuyện giữa hắn và cô ta. Ta biết, trong mấy tháng mà ta cóquan hệ thể xác với hắn, hắn cũng cùng lúc có vô số bạn gái, mà Thi Lam Nhi đócòn được coi trọng hơn nhiều so với ta. Nhưng, từ cái ngày mà hắn ‘túm’ ta lại ởsân bay, và sau khi gần như cưỡng bức ta về ở chung, thì hình như hắn thực sựchỉ quan hệ với mình ta mà thôi. Bởi vì đêm nào hắn cũng ngủ ngay bên cạnh ta,kể cả những khi hắn phải tiệc tùng xã giao đến gần sáng.
Có thể, theo tiêu chuẩn của hắn, một gương mặt xinh đẹpkhông phải là điều quan trọng nhất! Hắn không hẳn cần thứ “đẹp nhất”, nhưng nếucó thể hấp dẫn được hắn lâu dài, thì còn phải xem đối phương có cái gì đặc biệt,ta có gì đặc biệt sao? Bất quá cũng chỉ là chơi đùa hắn một chút mà thôi, nhưnglại khiến hắn mang hận đến giờ. Cái tính tự tôn của đàn ông chẳng lẽ thực sựkhông chịu đựng nổi một trò đùa nho nhỏ của người khác hay sao? Chí ít ta biếtLâu Phùng Đường đúng là không chịu nổi.
Phải chăng cho đến khi nào ta tuyên bố rằng ta đã yêu hắn đếnđiên cuồng thì hắn mới chịu nhượng bộ mà lui binh, chính thức bỏ rơi ta? Trướcmắt ta chẳng dám làm chuyện gì liều lĩnh, chỉ đành cẩn thận dè chừng.
Có thể hôm qua hắn thực sự mệt mỏi, nên mới có thể ngủ thẳngmột giấc tới tận trưa hôm nay mà vẫn chưa thức dậy. Trước khi lên giường, “cơnmệt” của hắn là vì bận bàn bạc kế hoạch hợp tác với một tập đoàn lớn của Nhậttrong năm sau; sau khi lên giường, “cơn mệt” của hắn là do đã được thoả mãn vềtinh thần, đuối sức về thể xác, ngã gục trong sự hài lòng.
Hắn nói muốn nghỉ ngơi ba ngày, chẳng biết sẽ nghỉ ngơi kiểugì? Tên này làm việc như điên, lúc nhàn hạ duy nhất là đắm mình trong đám đànbà làm công tử phong lưu. Chẳng biết khi nào hắn sẽ quyết định thôi không ởchung với ta nữa, để trở về với cái thân phận phong lưu phóng đãng của hắn?
Ta thôi không nghĩ ngợi miên man nữa, vươn người ngồi dậy,chợt nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!
Chết cha, đêm qua quên không dùng bao! Khách sạn đương nhiênsẽ không chuẩn bị cái này, ta lại không mang sẵn trong người, vả lại đêm quacũng quên bén đi mất. Ta ôm đầu ngồi tính toán ngày an toàn của mình, cố nhớ lạingày có kinh lần trước, nhưng nhất thời trong khoảng thời gian ngắn không nhớra được. Là ngày mười hai chăng? Hai là ngày hăm hai?
“Làm gì vậy?” Một thân hình cường tráng từ phía sau đè tới,hai tay nhẹ nhàng ôm quanh eo ta, cái cằm lún phún râu của hắn tựa trên vai ta.
“Anh không dùng bao.”
“Em vẫn còn sợ anh có bệnh trong người sao?” Giọng hắn có vẻgiận.
Ta thở dài:
“Em đã xem bảng kiểm tra sức khỏe hồi tháng Năm của anh rồi,tất cả đều tốt, đó là nhờ trước nay anh luôn dùng bao, nên mới không nhiễm bệnh,cũng tránh trong lúc không cẩn thận để có con rơi con rớt tùm lum.” Hiện tại tachỉ sợ mang thai.
“Em chưa từng cho người đàn ông nào cơ hội sao? Có ai từngcó may mắn được em cho phép không cần dùng bao chưa?”
Câu hỏi của hắn hình như chẳng nghiêm túc gì cả, nhưng có lẽhắn đúng là luôn muốn biết điều này, ta lắc đầu: “Anh là người duy nhất, nhưngem đâu có cho phép anh___” Bỏ đi, nói làm gì nữa, dù gì cũng đã xảy ra rồi.
Là phúc thì không phải họa, tất cả cứ theo đó mà làm; là họata cũng tránh không khỏi!
“Em sợ mang thai?”
“Nói cũng như không.” Ta thúc hắn một cái, định đứng dậy,nhưng vẫn bị hắn ôm cứng ngắc. Ta xoay người nhìn hắn: “Không phải anh muốn nằmỳ trên giường cả ngày chứ?”
“Anh và em đánh cuộc nhé?”
“Chuyện gì?”
“Trong ba ngày này, chúng ta sẽ không dùng bất cứ biện pháptránh thai nào, nếu em có thai, chúng ta kết hôn; nếu như không có, chúng ta vẫnsẽ tiếp tục mối quan hệ mập mờ không rõ này. Đồng ý không?”
“Anh… đang đùa sao!” Ta buột miệng không kịp suy nghĩ.
Hắn lắc đầu:
“Anh nói nghiêm túc.”
“Anh không cần phải bày ra cái trò cá cược vớ vẩn này, anhkhông cần phải cưới em. Trời biết anh và em căn bản không nhất thiết phải trởthành vợ chồng! Với lại… sao anh lại có thể nghĩ ra cái chuyện buồn cười này?”Lời nói của ta gần như lộn xộn không còn mạch lạc. Hắn không có việc gì tựnhiên cưới ta làm chi?
Hai tay hắn vuốt ve trên mặt ta, sau đó luồn vào trong máitóc bù xù của ta. Đây là việc làm hắn yêu thích nhất, đùa nghịch với mái tóc óngmượt như tơ, chứ không xơ xác như cỏ khô. Đối với mái tóc dài của phụ nữ, hắncó một sự yêu thích không cưỡng lại được, bởi vậy kiên quyết không cho ta dùngcác loại keo xịt tóc, mousse gel gì bôi cho bóng nhẫy lên; hắn từng nói tóc củata là thứ có sức quyến rũ nhất mà hắn từng thấy. Nếu như ta muốn làm cho hắnchán ghét, thì chỉ cần đem một thùng mỡ heo đập lên đầu (dại thế, vỡ đầu thìsao), thì có thể khiến hắn nhượng bộ rút lui ngay thôi. Bất quá, bởi vì takhông bao giờ có ý định tự làm hại mái tóc của mình, nên cũng sẽ không bao giờlàm như vậy.
Không được chải bới, không được tạo kiểu, không được xịtkeo, chỉ được để xõa tự nhiên hoặc buộc đuôi gà, là kiểu mà hắn thích nhất; màta cũng thường có một cảm giác dễ chịu khó tả mỗi khi hắn luồn tay vào tóc ta,có lúc còn khoái hơn cả cảm giác khi ân ái.
“Đối với cả hai chúng ta, đều là một sự mạo hiểm. Anh cũngkhông dám chắc bản thân mình có muốn em cùng anh tiến tới hôn nhân hay không,cho dù anh vẫn luôn bài xích chuyện kết hôn. Cho nên, chúng ta hãy giao cho ôngtrời quyết định đi!”
Hắn đối với hôn nhân cũng chẳng có hảo cảm gì, nhưng vì saolại nảy ra cái ý nghĩ này? Ta nhìn hắn:
“Cưới hay không cưới, đối với chúng ta chẳng có gì khác biệt,anh hà tất phải mạo hiểm? Nếu đã không có sự ràng buộc, thì một tờ giấy chứngnhận bất quá cũng chỉ là hình thức mà thôi. Hơn nữa, nếu như anh có cưới vợ thìcũng sẽ không cưới ‘loại’ phụ nữ như em.” Không phải là hắn nhất thời nảy lòngtham, hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện sau này chứ?
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta cũng sẽ không để cho bất kỳai có cơ hội trói chặt tự do thể xác và tinh thần của mình; cho dù đó chỉ là mộttờ đăng ký kết hôn mang tính chất hình thức cũng không được.
Hắn siết chặt ta vào lòng, một tay vuốt ve trên bụng ta:
“Trong một khoảng thời gian ngắn, muốn cho cơ thể của emmang thai đứa con của anh. Nếu như anh có con, nhất định nó phải được sinh ra mộtcách hợp pháp, vậy mới không bất công với nó. Vì thế, kết hôn chính là điều cầnphải làm.”
Thì ra hắn đột nhiên muốn có một đứa con. Nhưng ta xưa naychưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện đó, kéo hai tay hắn ra, ta bước xuống giườngmặc quần áo:
“Thật vinh hạnh khi được Lâu công tử ‘gieo giống’ vào bụngem, nhưng rất tiếc, em không có ý định sinh con. Anh vẫn còn trẻ, nên mau chóngtìm một cô gái xinh đẹp thông minh giúp anh sinh con đi!”
“Em không yêu trẻ con sao?”
“Không yêu.” Ta trả lời không chút chần chờ.
Trời sinh ta tính tình ích kỷ, chỉ biết sống vì bản thânmình, tuyệt không tùy tiện mà đi chịu trách nhiệm đối với “vui buồn sống chết”của một sinh mệnh khác. Chưa nói đến việc sinh con chắc chắn sẽ làm cản trở bướcchân của ta, không thể nào tùy ý chơi bời được nữa; một thân một mình thì chỉ cầnchiếu cố bản thân là đủ không cần bận tâm lo lắng quá nhiều; quan trọng nhấtlà, ta không dám chắc bản thân mình có được tấm lòng vĩ đại của một người mẹ đểmà nuôi dạy một sinh mệnh nhỏ bé thuần khiết hay không, có thể dìu dắt nó từ mộtđứa trẻ vô tri trở thành một người có suy nghĩ độc lập, khỏe mạnh cả về thể xáclẫn tinh thần hay không. Một trách nhiệm quá sức vĩ đại, mà từ trước đến nay tavẫn luôn từ chối.
Thuở xa xưa, việc sinh sản là để nối dõi tông đường; trong xãhội hiện nay, phụ nữ nếu có muốn sinh con, thì chính là vì người đàn ông màmình yêu, muốn sinh ra một “kết tinh của tình yêu” để thỏa mãn cái hy vọng cuốicùng của tình yêu. Tuyệt vời làm sao khi tổng hợp những cái đặc sắc nhất củahai người lại tạo thành một thứ gọi là “kết tinh”.
Cái kiểu yêu của phụ nữ cũng rất kỳ lạ. Chỉ có yêu mới cóquan hệ thể xác—— tục gọi là hiến thân. Sau đó, sẽ toàn tâm toàn ý thụ thai, vìđàn ông xả thân quên mình sinh cho hắn một đứa con. Đây là toàn bộ quy trình củamột tình yêu. Sau khi hoàn thành xong, sẽ gọi là viên mãn. Từ đó có thể suy ra,một khi phụ nữ biết được mình không thể mang thai, thì tất nhiên sẽ lặng lẽ bỏđi, giống như bản thân mình đã trở thành người hạ đẳng, như thể có lỗi với tấtcả đàn ông trong thiên hạ. Phụ nữ tự nghĩ bản thân mình nếu không thể sinh con,thì cũng tương đương như không có tư cách làm vợ của người ta, không có tư cáchyêu người ta; còn bọn đàn ông thì cứ đơn giản thuận theo ‘lòng dân’ mà làm kẻ bạctình. Ấy thế mà bọn họ vẫn có được sự thông cảm của cả thế giới.
Cứ xem trên TV thì biết, người phụ nữ xấu tính thường đượcđóng vai vợ của nam chính, còn nhân vật nữ chính sẽ là nhân tình của người đànông kia. Không cần nghĩ cũng biết người vợ kia nhất định không thể sinh con, thếlà mọi người trong xã hội buộc phải tha thứ cho nỗi khổ ‘không thể không’ ngoạitình của nam chính. Về sau, người phụ nữ không thể có thai kia sẽ trở thành ngườiđàn bà độc ác, đáng đời kẻ xấu xa, số phận cuối cùng trở nên thê thảm. Người tađã quên rằng người vợ không thể mang thai đó không phải tội đáng chết vạn lần,mà chính việc ngoại tình kia mới nên là điều khiến người ta phải căm giận. Gianphu dâm phụ lại nhận được sự thông cảm. Thật không biết quan điểm giá trị củacon người đã thay đổi từ lúc nào? Những bộ phim truyền hình đã bóp méo tình đời,có lẽ chính là phản ánh quan điểm của tất cả mọi người – bao gồm cả phụ nữ, đốivới tình cảm! Đáng đời cô ta không mang thai được, chồng ngoại tình là phải.
Còn nói nam nữ bình quyền, vì sao ta nhìn đâu cũng chẳng thấy?
Trong suy nghĩ của ta, tất cả đều rất đơn giản. Tình dục chỉlà tình dục, còn tình yêu lại là một chuyện khác, sinh con lại càng là chuyệnhoàn toàn khác. Đây đều là những sự việc độc lập riêng rẽ.
Ta yêu hay không yêu hắn chẳng liên quan gì đến tình dục,sinh hay không sinh con cũng không liên quan đến có tình yêu hay không; nhưngkhông ngờ hắn lại muốn ta sinh con cho hắn, thật buồn cười.
Cài xong khuy áo cuối cùng, ta ngồi trước bàn trang điểm chảiđầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như tiền của hắn trong gương.
“Nếu như đêm qua em thụ thai rồi thì sao?” Hắn hỏi giọng trầmtrầm.
“Chắc chắn là không. Hôm qua là ngày an toàn của em.” Nếunhư ta tính ngày đúng.”Có thể nói trong ba ngày này em không có vinh hạnh được‘trúng thưởng’.”
“Anh cho rằng em cũng có yêu thích anh một chút.”
“Đúng, nhưng chưa yêu thích đến mức muốn giữ chặt lấy anh, đểmà ngồi trên ‘ngôi vị’ bà Lâu.” Có thể nói trong cuộc đời hai mươi lăm năm nàycủa ta chưa từng nảy sinh ý muốn chiếm hữu bất cứ thứ gì; một khi có vật sở hữurồi thì đó chính là gánh nặng. Nếu con người khi chào đời trên người chẳng có mộtthứ gì, thì khi chết đi cũng không thể mang theo được thứ gì, nên ta càng khôngcần đòi hỏi quá nhiều thứ; Nếu ta đã không thể hoàn toàn nắm tất cả trong tay,vậy ta chỉ việc bàng quan nhìn đời mà sống, ta chỉ cần bản thân mạnh khỏe bìnhan là đủ rồi.
Hắn cũng bước xuống giường mặc quần áo, đứng ngay sau lưngta, cũng nhìn ta qua tấm gương; ta mỉm cười, cầm chiếc áo sạch trên bàn đưa chohắn.
Hắn cầm lấy.
“Có lẽ chính bởi cái vẻ mặt bất cần, chuyện gì cũng khôngquan tâm của em đã làm cho anh muốn có em bằng bất cứ giá nào.”
Thấy hắn mặc áo xong, ta xoay người kéo tay hắn lại, cài núttay áo cho hắn:
“Đối với những chuyện này, em không có hứng thú. Bởi vì emkhông muốn có con, nên e rằng kiểu gì anh cũng đều phải tìm một người phụ nữkhác.” Biết thế nào cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng ta lại có chút không nỡ.Thế nhưng, sau khi cân nhắc kỹ, ta không thể không từ bỏ; ta không muốn chung sốngcả đời với bất kỳ ai, cho dù điều kiện có xuất sắc như hắn hiện tại.
Hắn thừa dịp kéo ta lại gần, cười nói:
“Vẫn chưa hết ba ngày, đừng có nói quá sớm.”
Ta khoan khoái tựa vào bờ vai to rộng của hắn, không vội cửđộng, tựa như một con mèo lười đang uể oải nằm phơi nắng.
“Sẽ không có gì thay đổi đâu.” Ta đáp lời.
“Em khiến anh cảm thấy giá trị bản thân đang trên đà tuột dốckhông phanh.”
“Đừng lo lắng, giá cả thị trường so với dự đoán của anh cònlạc quan hơn đến mấy lần.” Ta vỗ vỗ lưng hắn.
Hắn cười thâm hiểm, kéo ta đi ra cửa.